Trọng Sinh 70 Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 63: Anh, anh có người yêu?





Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng Cố Nguyệt Hoài đã dậy
Cô đứng dậy mặc áo khoác, ngáp một cái thật to, cả đêm hôm qua cảnh sát nhân dân đến kiểm tra thư giới thiệu hơn mười lần, mà hầu như đều đến gõ cửa đúng vào lúc cô vừa chìm vào giấc ngủ, khiến cô thường xuyên phải đứng dậy mở cửa, ngủ không ngon giấc chút nào
Yến Thiếu Đường còn ngủ, Cố Nguyệt Hoài tiến vào không gian Sumeru lấy bánh bao ra, lại lấy thêm hai mươi quả trứng gà bỏ vào trong giỏ, định bụng sẽ cầm theo lúc đi thăm Trình Lăng
Sau khi Cố Nguyệt Hoài ra khỏi không gian, cô lại đi gom quần giặt ngày hôm qua về, nó vẫn còn hơi ẩm ướt, nhưng phần quần bên trong đã khô rồi, mặc vào hẳn là cũng không có gì đáng ngại
Cũng không phải cô không muốn mua quần mới cho Yến Thiếu Đường, mà là thời đại này vốn dĩ không bán quần áo may sẵn, đều là nhân dân tự dùng phiếu vải kéo vải về nhà may, hơn nữa quanh năm suốt tháng cũng chưa chắc có dịp có thể mặc được một bộ quần áo mới
Ở thời điểm này, hầu hết các gia đình đều đông con cái, quần áo thì đứa lớn mặc xong truyền tới đứa thứ hai mặc, ai có dư tiền mà đi mua quần áo may sẵn
Lúc Cố Nguyệt Hoài đi gom quần áo về, Yến Thiếu Đường đã dậy
Cô bé nằm trên giường không nhúc nhích, ánh mắt không có tiêu cự, nghe được tiếng động mới chậm rãi nghiêng đầu, vừa nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài thì kêu lên ư ư, Cố Nguyệt Hoài hiểu được, cầm chậu tiểu lên giúp cô bé
Mặc dù cô bé không có năng lực tự lo liệu, nhưng tối thiểu cũng biết gọi người
Sau khi Yến Thiếu Đường đi vệ sinh xong, Cố Nguyệt Hoài lấy quần áo đã giặt sạch ra mặc vào cho cô bé, Yến Thiếu Đường không biết phối hợp nhưng cũng ngoan ngoãn ngồi đó để Cố Nguyệt Hoài tùy ý mặc quần áo cho mình
“Chờ khi về nhà rồi, chị lại kéo vải may quần áo mới cho em mặc được không?” Mặc xong, Cố Nguyệt Hoài lại chải đầu cho Yến Thiếu Đường, buộc bím tóc mới, sau khi lau mình sạch sẽ, da thịt cô bé lại càng mềm mại trắng nõn, má đỏ môi hồng. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Hiển nhiên Yến Thiếu Đường sẽ không trả lời, chỉ là sau khi Cố Nguyệt Hoài mang giày cho cô bé xong, cô bé liền nắm chặt tay cô, nhắm mắt theo đuôi, tựa như sợ mình đi chậm một bước sẽ không đuổi kịp bước chân Cố Nguyệt Hoài
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cố Nguyệt Hoài cười vỗ vỗ đầu của cô bé, bảo cô bé ngồi xuống cạnh bàn, cầm lấy bánh bao thịt còn ấm bắt đầu ăn
Hai người mỗi người một cái bánh bao thịt, mỗi người một chén nước giếng trong không gian, tuy rằng có chút không hợp nhưng vị nước giếng uống vào miệng lại ngọt ngào, để lại dư vị vô tận trong bụng, ngay cả tứ chi xương cốt cũng dần ấm lên
Sau bữa sáng, Cố Nguyệt Hoài chuẩn bị dẫn Yến Thiếu Đường đến đồn cảnh sát, dù sao cô vẫn muốn hỏi chỗ ở của Trình Lăng
Yến Thiếu Đường ngoan ngoãn nắm tay cô, cô đi chỗ nào cũng đi theo chỗ đó, giống như cái đuôi nhỏ
Đồn cảnh sát và nhà khách cách nhau không xa
“Ơ
Là các cô?” Cảnh sát sửng sốt, hiển nhiên anh ấy vẫn còn nhớ Cố Nguyệt Hoài và Yến Thiếu Đường
Cố Nguyệt Hoài khẽ gật đầu, cười mỉm nói: “Là chúng tôi, đồng chí cảnh sát nhân dân, hôm nay tôi đến đây là muốn hỏi người đàn ông tốt bụng ngày hôm qua đã cứu em gái tôi đang sống ở đâu vậy
Tôi muốn cùng em ấy đến tận nhà để cảm ơn.”
Cảnh sát nhất thời cảm thấy xúc động, đồng chí tốt biết đền ơn đáp nghĩa như thế này thật sự là không còn nhiều lắm
Anh ấy lấy ghi chép ngày hôm qua ra, nói: “Vị đồng chí kia tên là Trình Lăng, nhà ở khu Đề Quang, tòa nhà 12 số 231, ngày hôm qua đã đến bệnh viện khám rồi, không có gì đáng ngại, chỉ bị thương ngoài da thôi.”
“Cảm ơn đồng chí
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cố Nguyệt Hoài nói cảm ơn với cảnh sát rồi cầm địa chỉ rời khỏi đồn cảnh sát cùng Yến Thiếu Đường
Cô đứng ở cửa đồn cảnh sát, nhìn ba chữ “khu Đề Quang” viết trên giấy, đuôi lông mày hơi nhướng lên
Nơi này chính là “khu nhà giàu” nổi tiếng lừng lẫy ở thành phố Chu Lan, nhà cửa đều là những tòa nhà nhỏ còn sót lại từ thời dân quốc sau xã hội mới, dành cho một số người có năng lực và địa vị ở
Cố Nguyệt Hoài nhớ đến chiếc đồng hồ mới tinh trên cổ tay, hơi im lặng
Mặc dù cô biết Trình Lăng không phải là người bình thường nhưng cũng không nghĩ tới anh ấy lại có thể ở “khu Đề Quang”, nhưng người sống ở khu này, tại sao phải đem bán đồng hồ đi
Cố Nguyệt Hoài lắc đầu, một tay xách giỏ, một tay dẫn Yến Thiếu Đường đi dọc theo con đường nhỏ đến khu Đề Quang
Đi sớm về sớm, không chừng hôm nay còn có thể ngồi tàu hoả về nhà trong đêm
Khu Đề Quang có hơi xa, đi bộ chừng ba mươi phút vẫn chưa tới
Yến Thiếu Đường không phàn nàn cũng không kêu mệt, đợi đến khi Cố Nguyệt Hoài phản ứng lại, sắc mặt cô bé đã trắng bệch
“Thiếu Đường
Thiếu Đường?” Cố Nguyệt Hoài gọi cô bé vài tiếng, trong ánh mắt có chút áy náy, mấy ngày nay cô đều là có thể đi thì sẽ đi, xem như rèn luyện thêm, cũng sẽ giảm cân nhanh hơn một chút, lại quên mất Yến Thiếu Đường vẫn chỉ là một cô bé bốn tuổi
Suốt quãng đường này cô bé đã chịu khổ không ít, tố chất cơ thể giảm xuống, đương nhiên sẽ không theo kịp cô
Yến Thiếu Đường lại nắm chặt tay Cố Nguyệt Hoài
“Đến đây đi, chị cõng em.” Cố Nguyệt Hoài xách giỏ, nửa ngồi xổm xuống, ý bảo Yến Thiếu Đường leo lên
Cô bé kéo góc áo của cô không nhúc nhích, bộ dạng ngây ngốc
Cố Nguyệt Hoài thở dài, đành phải khom lưng bế cô bé lên, lại đi hơn mười phút, cuối cùng đã đến khu Đề Quang
Khu dân cư này rất sạch sẽ, mỗi nhà đều là một hộ độc lập, Cố Nguyệt Hoài đi tìm dọc theo, cuối cùng tìm được tòa nhà 12 nhà số 231, cô gõ cửa, không lâu sau, một cậu bé gầy yếu chạy ra từ trong nhà
Cậu bé đứng ở phía trong cửa nhìn Cố Nguyệt Hoài: “Chị tìm ai?”
Cố Nguyệt Hoài cố gắng nhẹ giọng: “Trình Lăng, đồng chí Trình có ở nhà không?”
“Anh cả?” Ánh mắt cậu bé sáng ngời, không mở hẳn cửa mà quay vào trong nhà hô to: “Anh cả
Anh
Có người tìm anh
Là một chị gái xinh đẹp!”
Khóe môi Cố Nguyệt Hoài khẽ cong, thả Yến Thiếu Đường xuống
Cô bé vừa đứng vững thì nắm chặt lấy góc áo của cô, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên sự sợ hãi đối với hoàn cảnh xa lạ
Cố Nguyệt Hoài ngồi xổm xuống nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô bé, nhỏ giọng an ủi nói: “Đừng sợ, đừng sợ, nói tiếng cảm ơn với anh trai xong chúng ta về nhà, được không?”
Yến Thiếu Đường tựa vào người cô, trong đôi mắt hoa đào đầy vẻ mờ mịt và lo lắng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lúc này, phía trong cửa nhà đột nhiên vang lên giọng nói vui mừng của Trình Lăng: :Là cô sao
Đồng chí Cố
Thiếu Đường?”
Ngay sau đó cửa được mở ra từ bên trong: “Mau vào nghỉ một lát!”
Cố Nguyệt Hoài gật đầu, bế Yến Thiếu Đường đứng dậy, đi vào sân theo Trình Lăng
Sân nhỏ dành riêng cho mỗi gia đình này vô cùng xa hoa, ở thập niên 70 mà có thể ở căn nhà như vậy, nhất định chủ nhà không phải hạng tầm thường
Dọc theo đường đi, ngoại trừ khuôn mặt tươi cười của cậu bé gầy yếu kia ra còn có một cô gái lớn tuổi hơn một chút, nhưng vẻ mặt cô gái quá cảnh giác, thậm chí còn khá khó chịu, nhíu mày nhìn về phía Trình Lăng: “Anh, anh có người yêu rồi?”
Khi hỏi, ngón tay cô gái siết chặt vào nhau, vừa căng thẳng vừa tức giận
Trình Lăng có chút xấu hổ, bình tĩnh nói: “Đừng nói lung tung!” Nói xong, anh ấy quay đầu nhìn về phía cậu bé: “Trình Phổ, đưa chị em về phòng đi.”
Trình Phổ có chút sợ hãi gật đầu, kéo cánh tay chị mình đi lên lầu
Dường như cô gái có vẻ không muốn đi, muốn ở lại dán mắt vào Cố Nguyệt Hoài nhưng sức lực của cô gái không mạnh, bị kéo một phát vào bên trong, dần dần biến mất khỏi tầm mắt của nhóm người
Trình Lăng có chút áy náy nói: “Thật ngại quá, em gái tôi trải qua chút chuyện gia đình xong có hơi đa nghi.”
Cố Nguyệt Hoài lắc đầu, đưa giỏ trứng gà trong tay qua, nói: “Đồng chí Trình, cảm ơn anh, anh bị thương vì cứu em gái tôi, chỗ tôi cũng không có thứ gì tốt, chỉ có một chút trứng gà, hy vọng anh không chê.”
Trình Lăng vội vàng xua tay: “Không, không, sao tôi có thể không biết xấu hổ như vậy
Ai gặp phải chuyện thế này cũng sẽ cứu người thôi!”
Hai người còn đang đưa đẩy, bỗng ngoài sân truyền đến tiếng đập cửa cực kỳ ồn ào, nghe được tiếng động này, ánh mắt Yến Thiếu Đường càng thêm sợ hãi, ôm lấy eo Cố Nguyệt Hoài không buông tay
Cố Nguyệt Hoài nhíu mày nhìn về phía Trình Lăng, không nghĩ tới đến nói cảm ơn còn gặp phải loại chuyện này
Trình Lăng hơi khó xử, đứng tại chỗ không biết nên nói cái gì. 
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.