Trọng Sinh 70 Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 65: Đều do thằng hai không biết cố gắng!





Tàu hoả từ từ tiến vào huyện Thanh An vào lúc bảy giờ tối
Cố Nguyệt Hoài đánh thức Yến Thiếu Đường vẫn đang ngủ ngon lành
Cô bé đánh một giấc say đến tối tăm mù mịt, vừa ngồi dậy là bụng đã kêu ọc ọc
Hai người vừa rời khỏi nhà ga, Cố Nguyệt Hoài lập tức chặn một chiếc xe bò, bỏ ra vài hào, coi như thuê người ta đưa hai người về đại đội sản xuất Đại Lao Tử
Giờ cũng trễ quá rồi, đèn ở trạm y tế đều đã tắt, không cần thiết phải đi thêm chuyến nữa
Khi màn đêm buông xuống, cũng đã đến đại đội sản xuất Đại Lao Tử
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cố Nguyệt Hoài ôm Yến Thiếu Đường, bước sâu bước cạn* trở về nhà
*Bước sâu bước cạn: mô tả tình trạng không rõ ràng về tương lai, không thể biết được sự nghiêm trọng của vấn đề và không thể đánh giá rõ ràng mức độ nguy hiểm
Trong nhà có nhiều lao động mạnh và đều là đàn ông nên không có thói quen khóa cửa, cô vừa bước vào cửa đã làm Cố Chí Phượng vừa mới nằm xuống bị giật mình, ông ngồi dậy trong bóng tối, hướng ra cửa quát to: “Ai đấy?!”
Yến Thiếu Đường bị dọa sợ khẽ run rẩy, cô bé ôm chặt lấy cổ Cố Nguyệt Hoài
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cố Nguyệt Hoài nhẹ nhàng vỗ lưng cô bé, tức giận nói: “Cha, là con.”
“Bé con?!” Giọng Cố Chí Phượng lộ ra vẻ mừng rỡ, vội vàng mò mẫm thắp đèn dầu lên
Ánh đèn chập chờn, đợi đến khi Cố Chí Phượng quen với ánh sáng, ông vừa định nói vài câu quan tâm với con gái thì nhìn thấy trong lòng cô có thêm một cô bé mềm mại, trên đầu buộc hai bím tóc
Trông cô bé rất đáng yêu, không giống con khỉ bùn lớn lên trong thôn chút nào
Sắc mặt Cố Chí Phượng bỗng thay đổi, đột nhiên đứng dậy vội vàng chạy ra cửa, ông ló đầu ra ngoài nhìn trái ngó phải, thấy không có ai mới thở phào nhẹ nhõm rồi lập tức đóng cửa phòng lại
Sắc mặt ông trở nên nghiêm nghị nói: “Bé con, con đến thành phố Chu Lan làm nghề bắt cóc đấy hả?”
Chẳng trách ông nghĩ như vậy, thời buổi này bắt cóc bán người có thể kiếm tiền, chính ông từng thấy qua rồi, trong thôn mua một nàng dâu cũng phải tốn mấy trăm đồng, không phải con người từ đầu đã xấu, chỉ là thấy lợi mà sinh lòng tham thôi
Ông lo chỉ vì trong nhà không có tiền mà Cố Nguyệt Hoài đi vào con đường không lối về
Khóe miệng Cố Nguyệt Hoài giật giật, cô nhìn Yến Thiếu Đường đang ngơ ngác trong lòng mình, bật cười nói: “Cha à, cha nghĩ đi đâu vậy
Cô bé này là con cướp được từ tay tên bắt cóc, cảnh sát nhân dân thấy mặt mũi con hiền lành nên tạm thời cho con nhận nuôi cô bé đó ạ.” - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
“Nhận nuôi?” Lông mày Cố Chí Phương giãn ra, sau đó lại bắt đầu căng thẳng
Thời buổi này, ai dám tùy tiện nhận nuôi trẻ con
Thêm một đứa trẻ là thêm một cái miệng ăn, muốn nuôi cho no không phải chuyện dễ dàng
Nghĩ như vậy, Cố Chí Phượng lập tức cau mày nói: “Con gái, con vẫn nên trả đứa trẻ lại cho cảnh sát nhân dân đi, con là cô gái mới lớn, còn chưa có kết hôn mà nuôi trẻ con làm gì
Cô bé này rất xinh đẹp, chắc chắn sẽ tìm được gia đình tốt nhận nuôi cô bé.”
Cố Nguyệt Hoài lắc đầu, giọng không lớn nhưng rất kiên quyết: “Không cần, con sẽ tự nuôi nấng cô bé, cha yên tâm đi.”
Không biết có phải cảm nhận được sự bài xích của Cố Chí Phượng hay không mà Yến Thiếu Đường rụt cổ lại, gục đầu vào hõm vai Cố Nguyệt Hoài, nhìn dáng vẻ dính người của cô bé, ai không biết còn tưởng cô bé là con ruột của cô nữa ấy chứ
Nhìn thấy thế, ánh mắt Cố Chí Phượng đột nhiên dịu đi, ông cũng không nói ra được lời phản đối nào nữa
Lúc này, Cố Đình Hoài đi ra từ phòng trong
“Anh cả!” Cố Nguyệt Hoài cười gọi một tiếng
Cố Đình Hoài quan sát Cố Nguyệt Hoài từ trên xuống dưới, thấy cô trở về nguyên vẹn, anh ấy mới gật đầu đáp lại
“Đi đường thuận lợi không
Cô bé này cũng ổn chứ hả?” Anh ấy nhìn thoáng qua Yến Thiếu Đường đang nằm trên vai Cố Nguyệt Hoài, giọng nói anh ấy tràn đầy lo lắng, anh ấy đã nghe thấy hết những lời họ vừa mới nói, chuyện nhận nuôi một đứa trẻ anh ấy không có ý kiến gì
Bây giờ người kiếm được nhiều tiền nhất và có chủ ý nhất trong nhà là em gái Cố Nguyệt Hoài, nếu cô muốn nhận nuôi cô bé này, cho dù họ phản đối thì có ích lợi gì sao? 
Vả lại, đúng lúc cô đến thành phố Chu Lan thì đụng phải tên bắt cóc và giải cứu được cô bé này, chứng tỏ hai người có duyên với nhau
Cố Nguyệt Hoài lắc đầu: “Không sao cả, nhưng em ấy không phải là đứa trẻ bình thường, sau này càng phải quan tâm nhiều hơn chút.”
Nghe vậy, Cố Chí Phượng và Cố Đình Hoài đều nhìn về phía Yến Thiếu Đường, sau khi cẩn thận quan sát, họ không khỏi cau mày, cô bé này đẹp thì đẹp, nhưng tiếc là ánh mắt đờ đẫn, con ngươi không có tiêu cự, đúng là không thông minh như trẻ con bình thường
“Bé con, chuyện này…” Cố Chí Phượng lại không vui
Nếu đây là đứa trẻ bình thường thì nhận nuôi cũng được, nhưng nếu không bình thường, sợ rằng ngay cả bản thân mình cũng không thể tự chăm sóc, vậy chẳng phải sẽ khiến bé con nhà họ bị giày vò đến chết sao
Cố Nguyệt Hoài xua tay: “Không sao, con có thể lo liệu.”
Công việc hiện tại của cô là vẽ tranh tường cho đại đội, mỗi ngày lúc đi làm chỉ cần đưa Yến Thiếu Đường theo là được
Thấy Yến Thiếu Đường sợ hãi, Cố Nguyệt Hoài xoa đầu cô bé, đổi chủ đề khác, chặn Cố Chí Phượng và Cố Đình Hoài: “À, anh hai sao rồi ạ
Hôm nay con trở về muộn quá không có thời gian đi thăm anh ấy.”
Nghe vậy, bầu không khí bỗng dưng trở nên lạnh ngắt, có cảm giác như gió lạnh thấu xương
Cố Nguyệt Hoài sững sờ, chợt nhăn mày lại: “Sao vậy
Xảy ra chuyện gì rồi ạ?”
Cố Chí Phượng ngồi trở lại trên giường, cười khẩy một tiếng: “Có chuyện gì đâu chứ
Bây giờ ngày nào thằng nhóc Cố Duệ Hoài kia cũng vui vẻ như mèo thích trộm cá tanh**, nó có thể có chuyện gì được cơ chứ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Xí, sau này coi như cha không có thằng con trai này nữa!”
**Mèo thích trộm cá tanh: thuật ngữ này được sử dụng để mô tả hành vi phản bội tình cảm, làm điều cấm kỵ
Cố Đình Hoài nhìn Cố Chí Phượng với vẻ không đồng ý: “Cha!”
Cố Chí Phượng vòng tay trước ngực, cao giọng nói: “Sao nào, bộ cha mày nói sai hả
Nó có năng lực, muốn phụ nữ chứ cóc cần cha mày nữa, sau này nhà họ Cố chúng ta không có thằng con như nó!”
Nghe vậy, Cố Nguyệt Hoài cũng đã hiểu rõ
Sắc mặt cô lạnh lùng nhẹ nhàng vỗ lưng Yến Thiếu Đường, đặt cô bé lên giường rồi quấn cô bé trong chăn mền, sau đó đi đến bếp lò chuẩn bị nấu một ít cơm cho cô bé
Cả ngày hôm nay hai người họ chỉ ăn hai cái bánh bao, uống nước giếng trong không gian, đúng là hơi đói bụng rồi
“Hai người chưa ăn à?” Cố Đình Hoài nhíu mày, bắt đầu giúp đỡ Cố Nguyệt Hoài
Cố Nguyệt Hoài nấu cơm rất nhanh, chẳng mấy chốc đã nấu xong bốn bát mì chay. 
“Tối cha ăn no rồi, con ăn đi!” Cố Chí Phượng nhìn bát mì sợi được bưng lên bàn, nuốt nước miếng, nhưng vẫn kìm nén sự thèm ăn, vội vàng quay đầu sang một bên, cố không nhìn nữa
Cố Nguyệt Hoài lắc đầu, tức giận nói: “Được rồi cha à, con đi chuyến này không có phí công, nhà chúng ta có thể trả hết nợ, vẫn có thể ăn được một bát mì.”
Cô còn không hiểu họ sao
Buổi tối nếu có thể thì chỉ ăn một chút cho qua, chẳng qua chỉ là cháo loãng, ăn vậy sao mà no được
Sắc mặt Cố Đình Hoài hoàn toàn thay đổi: “Trả nợ
Bé con, rốt cuộc em đến thành phố Chu Lan làm gì vậy?”
Cố Chí Phượng ho khan vài tiếng, giả vờ bình tĩnh nói: “Con hỏi nhiều như vậy làm gì
Bà của con để lại một món trang sức, cha bảo bé con mang đến cửa hàng ký gửi ở thành phố Chu Lan bán đi để xoay sở một chút, nói tới nói lui thì cũng đều tại thằng hai không có chí tiến thủ!”
Nhắc đến Cố Duệ Hoài, sắc mặt Cố Chí Phượng xanh mét, tâm trạng không tốt
“Trang sức?” Cố Đình Hoài nghi ngờ. 
Đúng là bà nội có rất nhiều trang sức tốt, nhưng rất lâu trước đây đã bị dọn sạch rồi mà, đến nhà tổ họ còn không giữ nổi chứ nói chi là trang sức
Sao anh ấy lại không biết trong nhà mình vẫn còn trang sức vậy nhỉ
Cố Chí Phượng tức giận liếc anh ấy một cái: “Sao, mày còn không tin cha mày nữa hả?”
Khóe miệng Cố Đình Hoài giật giật, không hỏi tiếp nữa
Cố Nguyệt Hoài đang đút mì cho Yến Thiếu Đường ăn, bỗng nhiên nói: “Hai ngày nay Điền Tĩnh có đến trạm y tế không?”  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.