Cố Nguyệt Hoài, Cố Chí Phượng và Cố Đình Hoài đạt thành nhất trí, đều quyết định không khuyên bảo Cố Duệ Hoài nữa [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] “Được rồi, Thiếu Đường cũng ăn no rồi, con dỗ em ấy đi ngủ đây.” Cố Nguyệt Hoài rũ mắt nhìn Yến Thiếu Đường đang nheo mắt buồn ngủ, khẽ cười một tiếng, đột nhiên cảm thấy nuôi bé con cũng khá thú vị “Thiếu Đường?” Cố Đình Hoài ngẩn ra: “Em đặt tên này cho cô bé à?”
Cố Nguyệt Hoài hơi khựng lại, nghiêm túc gật đầu: “Không hay sao?”
“Cố Thiếu Đường Nghe hay đấy, như tên của người có học thức.” Cố Chí Phượng chép miệng, nhìn cô bé đang thiu thiu ngủ cũng thấy vui vẻ, dù nói thế nào thì trông cô bé cũng xinh xắn, giống như lúc bé con nhà mình khi còn nhỏ, rất đáng yêu Cố Thiếu Đường Cố Nguyệt Hoài bật cười, cũng không sửa lại Cố Đình Hoài thúc giục: “Được rồi, đi ngủ đi, ngồi xe cũng mệt mỏi rồi.”
Cố Nguyệt Hoài gật đầu, bế Yến Thiếu Đường về phòng, cởi áo khoác và quần rồi nhét vào trong chăn giúp cô bé Mặc dù cô bé đã ngủ suốt chặng đường nhưng cô bé còn nhỏ, cơ thể mềm mại không chịu được mệt, ăn no là mệt chỉ muốn ngủ, động tĩnh lớn như thế mà cô bé vẫn không tỉnh lại, tùy ý để cho Cố Nguyệt Hoài cởi đồ rồi đắp kín chăn cho mình.
Cố Nguyệt Hoài đổ nước nóng, dùng khăn lau tay và chân cho cô bé Làm xong xuôi, cô thổi tắt đèn dầu Cô ngồi bên giường nhìn thoáng qua Yến Thiếu Đường đang ngủ say rồi tiến vào không gian Sumeru Hai ngày không làm việc, cô cảm thấy hơi không quen, hít thở mùi hương của lúa mì và trái cây trong không khí, tâm trạng cô cũng tốt hơn nhiều Cố Nguyệt Hoài lo lắng Yến Thiếu Đường ở bên ngoài, không dám tranh thủ thả lỏng lâu thêm nữa mà bắt đầu chăm chỉ làm việc, ngắt bông lúa, gieo hạt, nhặt trứng gà, rồi chạy quanh căn nhà tranh hai vòng, đến khi thở hổn hển mới rời khỏi đó. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Khi rời đi, cô không quên mang theo ba trăm đồng Một trăm bốn mươi đồng là để trả cho bác cả và bác gái hai, số còn lại là để trả cho Hạ Lam Chương Ra khỏi không gian, Cố Nguyệt Hoài nằm xuống giường, đôi mắt đầy vẻ suy tư Tóm lại thì lúa mì cũng hơi đơn điệu quá, cô cần tìm thêm giống lúa gạo để trồng, so với mì sợi thì cô vẫn thích cơm trắng hơn Hơn nữa đàn gà sinh sôi quá nhanh, hai ngày không thu trứng mà đã đầy khắp nơi trên đất, cô không lo lắng không gian bãi cỏ không đủ lớn, chỉ là ăn thịt gà và trứng gà mãi cũng không ổn lắm, cô cần tìm thêm vài loại gia súc gia cầm mới nữa [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Thỏ Vịt Ngỗng Cừu non Cố Nguyệt Hoài suy nghĩ một lúc, lại quay đầu nhìn Yến Thiếu Đường rồi nhắm mắt ngủ thiếp đi *
“Bé con Bé con?”
Cố Nguyệt Hoài mở mắt ra, mới phát hiện trời đã sáng, trên đồng hồ đang chỉ sáu giờ sáng Cô rời giường mặc quần áo, nhìn thoáng qua Yến Thiếu Đường, cô bé có thói quen làm việc và nghỉ ngơi rất tốt, dường như cũng nghe thấy tiếng động, cô bé mở mắt ra, hoàn toàn không ngủ nướng giống như những đứa trẻ khác, thông minh đến mức khiến người ta mềm lòng [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] “Thiếu Đường cũng tỉnh rồi à, vậy thì rời giường thôi, cùng đi làm việc với chị nào.” Cố Nguyệt Hoài cười khẽ rồi đưa tay xoa đỉnh đầu Yến Thiếu Đường, mặc quần áo giúp cô bé xong mới kéo cô bé ra khỏi phòng “Bé con tỉnh rồi hả Thiếu Đường cũng dậy luôn sao?” Cố Đình Hoài đang nấu cháo, anh ấy nở nụ cười thật tươi với cô bé Cố Chí Phượng ngồi trên giường đập hạt óc chó, nghe thấy tiếng nói thì quay đầu nhìn một cái rồi lập tức nói: “Bé con, lát nữa con còn phải đến khu chăn nuôi làm việc, Thiếu Đường phải làm sao đây Để cô bé đi theo con à?”
Cố Nguyệt Hoài gật đầu: “Em ấy đi theo con.”
Vì cô tìm thấy đứa trẻ này nên chuyện chăm sóc cũng phải tự thân vận động, không thể nhờ người khác được Chắc chắn không thể để cô bé ở nhà một mình, Yến Thiếu Đường rất ngoan ngoãn, ngồi ở bên cạnh cô cũng không cảm thấy buồn chán Cố Chí Phượng khẽ gật đầu, cũng không nói nhiều mà chỉ nói: “Trong lòng con nắm chắc là được rồi.”
“Hôm nay hai người có đến trạm y tế không?” Cố Nguyệt Hoài múc một bát cháo cho Yến Thiếu Đường, lúc cô đút cháo cho cô bé thì nhớ tới Cố Duệ Hoài vẫn đang nằm ở trạm y tế huyện Thanh An nên hỏi lại Cố Chí Phượng xua tay: “Có thằng ba ở đó rồi.”
Cố Đình Hoài nhìn Cố Nguyệt Hoài: “Em muốn đi à?”
“Em đến khu chăn nuôi làm việc trước, xế chiều sẽ đi đến đó một chuyến.” Cố Nguyệt Hoài mỉm cười, không phải cô cố ý đi thăm Cố Duệ Hoài, mà là muốn thử vận may, xem có thể gặp được Hạ Lam Chương hay không Vì cứu người mà lần trước cô đã vội vàng mượn tiền và chỉ để lại một tờ giấy vay nợ, nhưng quên hỏi địa chỉ mất tiêu Tuy nhiên, công xã Hoàng Oanh và huyện Thanh An không to cũng không nhỏ, luôn có cơ hội chạm mặt, hơn nữa đợi đến khi thanh niên trí thức xuống nông thôn thì họ sẽ có một người quen chung nên chắc chắn phải trả lại số tiền kia Cố Đình Hoài ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Vậy để anh đi với em.”
Cố Nguyệt Hoài lắc đầu: “Không cần đâu, anh mới đi làm được vài hôm, liên tục xin nghỉ phép cũng không tốt, em có thể tự tìm đến đó được mà.”
Cố Chí Phượng vỗ vai Cố Nguyệt Hoài, nói: “Vậy thế này đi, lúc con đi làm thì đưa Thiếu Đường tới chỗ cha, mấy ngày nay đã qua mùa bận rộn, công việc giờ cũng nhẹ nhàng, trông một cô nhóc cũng không thành vấn đề.”
Cố Nguyệt Hoài nhìn Yến Thiếu Đường đang nghiêm túc húp cháo, gật đầu nói: “Được ạ, vậy phiền cha rồi.”
Cô phải đi thẳng đến huyện, dẫn theo Thiếu Đường cũng mệt mỏi, để cô bé ở nhà vẫn hơn.
Sau khi ăn sáng, ba người lớn và một đứa nhỏ đi ra ngoài Đến đầu thôn thì Cố Nguyệt Hoài tách khỏi hai người, đi đến khu chăn nuôi Cô kéo Yến Thiếu Đường vào văn phòng, Vương Bồi Sinh vẫn chưa tới nhưng Vương Phúc thì đã có mặt “Tiểu Cố à Mới từ huyện về sao?” Vương Phúc nhìn Cố Nguyệt Hoài, ấm giọng hỏi một câu, đến khi nhìn thấy Yến Thiếu Đường đang kéo tay cô thì ông ấy mới ngây ra: “Đây là ai?”
Cố Nguyệt Hoài cong khóe môi, lười giải thích nhiều với người khác, vì vậy cô nói: “Đây là con của họ hàng nhà cháu.”
Vương Phúc khẽ gật đầu, thuận miệng khen một câu: “Trông cô bé rất gọn gàng.”
Gọn gàng là từ địa phương của người trong thôn, có nghĩa là xinh đẹp, ưa nhìn Cố Nguyệt Hoài mỉm cười, không nói nhiều về chuyện của Yến Thiếu Đường nữa, đợi khoảng mười phút mà Vương Bồi Sinh vẫn chưa đến, cô không nhịn được hỏi: “Bí thư chi bộ, chủ nhiệm Vương đâu rồi ạ Sao chú ấy còn chưa tới nữa?”
Vương Phúc lắc đầu, cũng thắc mắc nói: “Không biết nữa, bình thường lúc này ông ấy đã đến rồi.”
Cố Nguyệt Hoài nhíu mày, cô muốn trả lại phiếu lương thực cho Vương Bồi Sinh nhưng vì ông ấy không đến nên cô cũng không chờ nữa, sau khi nói với Vương Phúc một tiếng, cô mang theo dụng cụ vẽ tranh tường đi ra ngoài Cô lấy một thùng sơn và một cây bút ra, nói: “Thiếu Đường, chị vẽ tranh, em tuyệt đối đừng chạy lung tung nhé, biết chưa?”
Yến Thiếu Đường nhìn Cố Nguyệt Hoài, không nói gì, chỉ ngoan ngoãn ngồi yên cạnh chân cô Cố Nguyệt Hoài cong môi, giơ cánh tay lên vẽ, thỉnh thoảng cúi đầu nhìn Yến Thiếu Đường, cô bé cũng không hẳn là ngốc, mặc dù con ngươi mất đi tiêu cự nhưng cô bé vẫn khá tập trung, ngồi dưới đất cúi đầu nhìn con kiến, hoàn toàn không có dấu hiệu làm ầm ĩ Thời gian dần trôi qua, nhưng Vương Bồi Sinh vẫn không đến khu chăn nuôi Bình thường ông ấy rất tận tụy với công việc, làm sao có thể đột nhiên bỏ bê công việc như vậy được Cố Nguyệt Hoài nghĩ thầm trong lòng, đột nhiên có tiếng hô hoán lo lắng vang lên: “Bí thư chi bộ Không xong rồi bí thư chi bộ Chú mau đến xem thử đi, chủ nhiệm Vương xảy ra chuyện rồi!”
Một thanh niên quấn khăn trắng trên đầu vác cuốc chạy về phía khu chăn nuôi Trông anh ta rất vội vã, trên trán chảy đầy mồ hôi lạnh Cố Nguyệt Hoài nhíu mày, nhìn thấy anh ta chạy vào văn phòng, cô lập tức ném bút vào thùng nước, kéo Yến Thiếu Đường đi vào theo Chân Cố Duệ Hoài bị thương do sói cắn, nếu không nhờ Vương Bồi Sinh giúp đỡ hết mình thì có lẽ việc chữa trị sẽ bị chậm trễ, ông ấy là người tốt lại có ân với nhà họ, cho dù xảy ra chuyện gì, cô cũng không thể ngồi yên mặc kệ được.