Trọng Sinh 70 Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 70: Một con thỏ một cân lương thực





Cố Nguyệt Hoài đi rất nhanh, không lâu sau đã đến công xã Hoàng Oanh
Hôm nay cô không định đến chợ đen bán hàng, dù sao chuyện này cũng có rủi ro, vì trên người cô có tiền nên không cần phải mạo hiểm như vậy, nhưng cô vẫn xách giỏ đến chợ đen một chuyến
Hai lần cô gặp Hạ Lam Chương đều là ở chợ đen, hôm nay đi qua đó cũng chỉ thử vận may thôi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chợ đen vẫn như mọi khi, những kẻ ăn bám phố phường ngồi xổm tốp năm tốp ba trên phố, tay họ nhét trong tay áo, ánh mắt nhạy bén quan sát người đi lại trên đường, muốn tìm ra một “con dê béo” để bán hết hàng của ngày hôm nay
Cố Nguyệt Hoài đeo khăn tam giác che đầu, trên tay xách một cái giỏ, hiển nhiên không phải là con dê béo trong lòng mọi người
Cô vừa mừng rỡ vừa nhẹ nhõm vì không cần phải đối phó với những người này nữa
Sau khi đợi hơn một tiếng đồng hồ ở trong góc đường của chợ đen nhưng không may mắn gặp được Hạ Lam Chương, Cố Nguyệt Hoài khẽ thở dài một hơi, quả nhiên duyên phận giữa con người không thể tùy tiện mà gặp được
Khi cô quay người rời đi thì đột nhiên nhìn thấy một người phụ nữ đang cõng một cái gùi trên lưng
Có vẻ như đây là lần đầu tiên bà ấy đến chợ đen, mặc dù đã che đầu nhưng trong ánh mắt vẫn có chút ngần ngại và lo sợ, cẩn thận đứng ở đầu phố, lấy hết can đảm muốn đi qua kiếm khách, nhưng lại không dám tiến lên phía trước, sợ có dân quân nào đó tới hốt bà ấy đi
Cố Nguyệt Hoài im lặng nhìn bà ấy một lát, trong lòng lại nghĩ đến cảnh lần đầu tiên cha và anh đến chợ đen sẽ trông như thế nào
Lúc đó cô không có ở đây, không biết họ có cảm thấy sợ hãi hay không, nhưng hiển nhiên, nếu không phải gia đình lâm vào cảnh nghèo đói thì ai mà muốn chọn đối đầu với quy tắc chứ, đặc biệt là phụ nữ không thể làm chủ gia đình
Điều này làm cô không khỏi nhớ đến người mẹ đã “gả vào thành phố”, nói là cuộc sống rất tốt, nhưng có thực sự tốt không
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cố Nguyệt Hoài rũ mắt, quên sạch tất cả những suy nghĩ này đi
Có lẽ là cô vừa nhìn chằm chằm người ta quá lâu, người phụ nữ thấy cô là con gái dễ nói chuyện, cuối cùng cũng lấy hết can đảm đi tới, giọng nói có chút nịnh nọt: “Bé ơi, con, con..
Con có muốn mua một con thỏ không?”
Cố Nguyệt Hoài khẽ nhướng đuôi lông mày, nở nụ cười: “Thỏ con ạ?”
“Ừ, ừ, con của thím lên núi bắt được một tổ thỏ con, muốn đổi chút lương thực ăn đấy mà.” Người phụ nữ thấy cô có hứng thú, vội vàng cởi cái gùi trên lưng xuống, nhấc miếng vải lên cho cô xem. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Cố Nguyệt Hoài quan sát một lát, đôi mắt như pha lê hơi sáng lên, đúng là thỏ con thật rồi
Dưới cái gùi to đệm sẵn cỏ khô có bảy con thỏ con, lớn bằng lòng bàn tay, đều có bộ lông màu xám nhạt, chúng cuộn tròn lại với nhau, từng cục tròn tròn giống như những quả bóng len, trông cực kỳ đáng yêu
Cố Nguyệt Hoài cười khẽ: “Thím ơi, thím bán thỏ con này giá nhiêu?”
Người phụ nữ nghe thấy thế thì vui mừng tới mức sắp rớt nước mắt, liên tục nói: “Không đắt, không đắt, một con thỏ một cân lương thực được không?”
Cố Nguyệt Hoài suy nghĩ một chút rồi nói: “Thím ơi, con không có mang chút lương thực nào hết, thím xem, một cân lương thực thô ở chợ đen bán được một hào rưỡi, lương thực tinh thậm chí còn bán được hơn hai hào, con sẽ trả cho thím bằng giá với lương thực tinh, thím thấy vậy được không?”
“Một con thỏ tính là hai hào, bảy con là một đồng bốn.”
Người phụ nữ nghe vậy, đôi môi bà ấy hơi run run: “Một đồng bốn
Thật sự cho thím một đồng bốn sao?”
Cố Nguyệt Hoài gật đầu, kéo bà ấy đến một nơi kín đáo, lấy tiền trong túi ra đưa cho bà ấy: “Đây là một đồng bốn, thím đưa thỏ cho con, được không?”
Người phụ nữ nghe vậy thì vui mừng khôn xiết, liên tục gật đầu: “Được
Được chứ!”
Bà ấy nhận tiền, sau đó bỏ tất cả thỏ con vào giỏ của Cố Nguyệt Hoài, trải thêm một lớp cỏ khô xung quanh để bảo vệ chúng, rồi dặn dò: “Đám thỏ con này đã có thể ăn cỏ khô được rồi, bây giờ khắp nơi trên núi đều có, về nhà con nhổ cỏ cho chúng nó ăn, nhớ cho chúng ăn đấy nhé!”
Cố Nguyệt Hoài khẽ gật đầu: “Con biết rồi thím.”
Lúc cô quay người định đi, bỗng nhớ ra gì đó lại quay đầu nói: “À thím ơi, nếu thím còn bắt được thỏ con nữa thì con vẫn muốn mua, thím ở đại đội nào vậy ạ?”
Thỏ trong cùng một tổ không thể giao phối với nhau, nếu không sẽ sinh ra những con thỏ bị tật
Để thỏ có thể sinh sản và phát triển trong không gian Sumeru, tạo ra một chuỗi sản xuất tốt nhất thì bắt buộc phải mua một lứa thỏ khác
“Con còn muốn nữa à
Có nuôi được không đó?” Người phụ nữ có vẻ ngạc nhiên, nhưng nghĩ đây là vụ mua bán tiếp theo thì nói: “Thím ở đại đội Phiền Căn, còn bé ở đâu
Nếu mẹ con thím bắt được thỏ con sẽ đưa qua đó cho con!”
Chợ đen này nếu có thể không đến thì tốt nhất là không đến, không an toàn, bà ấy cũng sợ
Cố Nguyệt Hoài khẽ gật đầu: “Đại đội Phiền Căn cách nhà con không xa lắm, ngay thôn bên cạnh thôi, nhà con ở đại đội sản xuất Đại Lao Tử, cuối thôn có một căn nhà đất nện là nhà của con đó, thím cứ đi thẳng đến đó tìm con là được.”
Lần trước Cố Duệ Hoài bị sói cắn chân, đều nhờ nhóm xã viên của đại đội Phiền Căn đưa cậu về, đúng là ngay thôn bên cạnh
Người phụ nữ rất vui, liên tục gật đầu rồi nói: “Được được, đợi thím bắt được thỏ con, sau giờ làm việc sẽ mang qua cho con!”
Sau khi hai người hẹn nhau xong thì nói tạm biệt, Cố Nguyệt Hoài lại đợi ở chợ đen thêm nửa tiếng nữa, không đợi được Hạ Lam Chương nên đành phải rời đi, cô phải đến trạm y tế huyện, không biết bây giờ Điền Tĩnh còn ở đó không nữa
*
Trên đường đi Cố Nguyệt Hoài tìm một nơi không có người, thò tay vào giỏ, bỏ hết thỏ con vào trong không gian
Cô đi thẳng đến trạm y tế huyện, còn chưa vào phòng bệnh cô đã nghe thấy tiếng cười to thoải mái của Cố Duệ Hoài
“Ha ha ha, Tiểu Tĩnh, chuyện cười em kể anh chưa từng nghe qua bao giờ, em nghe ở đâu vậy
Ngày nào em cũng đến đây bầu bạn với anh, giống như hạt dẻ cười vậy, giờ anh cảm thấy chân của anh có sức sống hơn rồi nè.”
Nghe vậy, khóe môi Cố Nguyệt Hoài giật giật
Cô còn chưa có vào, đã đụng phải Cố Tích Hoài đang bưng chậu nước ra ngoài
"Em… Nguyệt Hoài
Em về rồi à
Giọng Cố Tích Hoài hơi ngạc nhiên, nếu nghe kỹ thì còn có một chút vui vẻ và mệt mỏi, không biết mấy ngày nay ở trạm y tế nhìn Cố Duệ Hoài và Điền Tĩnh tình cảm như vậy, cậu ấy đã cảm thấy thế nào
Cố Nguyệt Hoài nhìn cậu ấy, đột nhiên muốn phỏng vấn một chút
Nhưng Cố Duệ Hoài và Điền Tĩnh trong phòng bệnh đều nghe thấy giọng của cô rồi, tiếng cười nói ban đầu đột nhiên im bặt, thậm chí bầu không khí bây giờ còn có chút lúng túng
Cố Nguyệt Hoài vẫn bình tĩnh, hoàn toàn không tức giận chút nào khi bắt gặp người mình ghét và anh trai ở cùng nhau
“Anh ba.” Cô gọi Cố Tích Hoài một tiếng, sau đó né sang một bên để cậu ấy ra ngoài đổ nước
Mặt Cố Tích Hoài cứng đờ, xua tay nói: “Không đi nữa, không đi nữa, em vào thăm anh hai đi, đi thôi, chúng ta cùng vào.”
Cậu ấy biết rõ Cố Nguyệt Hoài và Điền Tĩnh giống như hai con gà chọi vậy, nếu hai người ở cùng một chỗ không biết có đánh nhau hay không, tốt hơn là cậu ấy cứ ở đây, để tránh chuyện không hay xảy ra
Dù sao thì Cố Duệ Hoài chắc chắn sẽ đứng về phía Điền Tĩnh, cậu ấy là anh ba cũng không thể đứng về phía người ngoài mà đúng không
Trải qua lần trước Cố Duệ Hoài được đưa về trong tình trạng bị sói cắn máu me đầm đìa, Cố Nguyệt Hoài đã có một pha xử lý quyết đoán, cho nên hình tượng của cô trong lòng Cố Tích Hoài đã thay đổi hoàn toàn, không còn là cô em gái ngốc nghếch chỉ biết mở miệng đòi lương thực tinh nữa. 
Cố Nguyệt Hoài không để ý đến cậu ấy, mà xách giỏ vào phòng bệnh
Cố Tích Hoài theo sát bước chân cô, vén rèm lên, nhìn thấy Cố Duệ Hoài nằm trên giường, Điền Tĩnh di chuyển ghế ngồi đến bên giường, thấy cô đi vào thì lập tức đứng dậy, thận trọng nói: “Nguyệt Hoài, tôi…” 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.