Sau khi nghe Cố Nguyệt Hoài nói ra những lời này thì sắc mặt Cố Duệ Hoài lập tức tái nhợt, tay đặt trên chăn cũng hơi run rẩy Thậm chí cậu còn không dám quay đầu nhìn sắc mặt của Điền Tĩnh, sợ sẽ thấy sự thất vọng trên khuôn mặt cô ta, đúng vậy, bây giờ gia đình cậu đừng nói là một trăm đồng tiền sính lễ, vì vết thương của cậu mà lại thêm hơn một trăm đồng nợ nữa Cậu lấy gì để thích Điền Tĩnh Lấy gì để cho cô ấy một cuộc sống tốt [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Điền Tĩnh không nhìn theo cô nữa mà nhìn về phía Cố Duệ Hoài, khi ánh mắt cô ta lướt qua sự xấu hổ và khó xử trên mặt cậu, từ trong đó lộ ra một chút khinh miệt, nếu không phải Cố Duệ Hoài là anh trai ruột của nữ chính thì nghĩ cô ta sẽ nhìn cậu với con mắt khác thật à Thật ra mục tiêu ban đầu của cô ta là Cố Tích Hoài, nhưng đáng tiếc cậu ấy lại là một con mọt sách, rất khờ khạo trong chuyện tình cảm Nếu không thì làm sao đến lượt Cố Duệ Hoài có thể coi là đồ vô dụng và ngu đần này được chứ Cậu thậm chí còn không bằng anh cả Cố Đình Hoài thật thà ngay thẳng của nhà họ Cố nữa cơ Nhưng nghĩ thì nghĩ như vậy, bây giờ mục đích của cô ta là thông qua Cố Duệ Hoài để lấy mảnh đất có giấu bàn tay vàng kia, những chuyện khác tạm thời không bàn đến, cô ta tin với tình cảm của Cố Duệ Hoài dành cho cô ta, đợi sau khi ra viện rồi chắc chắn cậu sẽ không ngần ngại giúp đỡ cô ta hết mình Nghĩ đến đây, Điền Tĩnh lập tức vươn tay nhẹ nhàng vỗ cái đầu đang gục xuống của Cố Duệ Hoài “Cái anh này, sao lại dễ bị ảnh hưởng vậy chứ Chẳng lẽ tôi là loại người tham tiền như vậy sao [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Tôi sẵn lòng chăm sóc cho anh không phải vì sính lễ một trăm đồng, cũng không phải vì báo đáp anh mà là vì những điều tốt đẹp anh đã từng làm cho tôi.”
“Anh hai Cố đừng suy nghĩ nhiều nữa, có tôi ở đây chăm sóc, chắc chắn anh sẽ sớm khỏe lại thôi.” - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Điền Tĩnh nhỏ giọng thì thầm, còn rót cho cậu một ly nước Cố Duệ Hoài có chút không dám tin nhìn Điền Tĩnh: “Em.. Em không để ý thật sao?”
Điền Tĩnh chỉ nhẹ nhàng mỉm cười với cậu, không nói gì Cố Duệ Hoài lập tức bị nụ cười dịu dàng như nước đó chữa lành, thoáng cái đã ném “một trăm đồng sính lễ” và “Trần Nguyệt Thăng” lên chín tầng mây Cậu nghĩ sai rồi, Điền Tĩnh tốt như vậy, sao có thể là người chỉ nghĩ đến vật chất tầm thường như Cố Nguyệt Hoài nói chứ Lúc Cố Duệ Hoài nhận lấy ly nước, còn tiện thể nắm chặt tay Điền Tĩnh luôn, ánh mắt chân thành, giọng điệu kiên quyết: “Tiểu Tĩnh, em yên tâm, đợi anh khỏe lại, nhất định sẽ chăm chỉ kiếm tiền nuôi em.”
Điền Tĩnh nhẹ nhàng rút tay ra, còn giả vờ giơ tay lên vén nhẹ tóc bên má Cô ta cong môi, cười nói: “Kiếm tiền thế nào, có muốn đưa tôi đi cùng không?”
“Đi chợ… À không…” Cố Duệ Hoài định nói “đi chợ đen”, nhưng sực nhớ ra chuyện này không thể nói cho người ngoài biết, giọng nói đột ngột dừng lại, trong mắt lộ ra một chút chán chường, nhưng khi đối mặt với Điền Tĩnh cậu lại không còn một chút cảnh giác nào nữa Gia đình họ có thể kiếm đủ tiền xây nhà ở chợ đen, thì sao cậu lại không thể Thời buổi bây giờ, cậu muốn cho Điền Tĩnh những điều tốt nhất giống như Trần Nguyệt Thăng, cho nên cậu chỉ có thể tìm cách khác, Trần Nguyệt Thăng có chỗ dựa, cậu không có, Trần Nguyệt Thăng có một người cậu tài giỏi, cậu cũng không có, mọi chuyện đều phải tự mình giải quyết Ánh mắt Điền Tĩnh thay đổi, đột nhiên đến gần Cố Duệ Hoài, thấp giọng nói: “Có phải chợ đen không?”
Cố Duệ Hoài mím môi không nói gì, cậu không biết nên nói tiếp cái gì nữa “Anh không tin tôi sao Tôi chắc chắn sẽ không nói cho ai biết đâu mà.” Giọng điệu của Điền Tĩnh có chút tủi thân, dáng vẻ hoa lê dính mưa* cùng với một chút hương thơm của phụ nữ bay vào mũi Cố Duệ Hoài, khiến cậu ậm ừ một tiếng *Hoa lê dính mưa: Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái
Điền Tĩnh lau nước mắt nơi khóe mắt, khẽ cười nói: “Tôi tin anh có thể kiếm được tiền mà.”
Đương nhiên là tin rồi Trong tiểu thuyết, cả nhà họ Cố đều kiếm tiền thông qua chợ đen, gia đình nữ chính được hào quang may mắn bao phủ nên nhiều năm họ chưa từng bị bắt, thậm chí còn kiếm được một khoản tiền khởi nghiệp rất lớn, trở thành một trong những người đầu tiên tích lũy tài sản triệu đô Trong tiểu thuyết, nhà chồng của Cố Nguyệt Hoài có quyền lực, nhà mẹ đẻ có tiền tài, sau này cô còn có bàn tay vàng, cuộc sống thuận buồm xuôi gió, được người khác ngưỡng mộ cực kỳ, còn cô ta chỉ là một người bình thường, muốn có được cuộc sống hạnh phúc trong thời đại này thì chỉ có thể theo dõi cô sát sao Con người đều ích kỷ mà không phải sao Không biết nếu cả nhà Cố Nguyệt Hoài bị bắt vì đầu cơ trục lợi ở chợ đen thì cô có còn hạnh phúc được như bây giờ không Điền Tĩnh đột nhiên cười, nhưng nụ cười này không hề ấm áp chút nào Cố Duệ Hoài cảm thấy sống lưng mình lạnh toát nhưng nhìn kỹ thì cậu lại cảm thấy không có gì khác lạ cả Cậu trịnh trọng nói: “Tiểu Tĩnh, em yên tâm, người khác có thể cho em những gì, anh đều có thể cho em những cái nấy!”
*
Cố Nguyệt Hoài không biết sau khi mình đi, Cố Duệ Hoài đã bị Điền Tĩnh xoay mòng mòng Nhưng cho dù có biết thì cô cũng sẽ không có bất kỳ biểu cảm thừa thãi nào, bởi vì hiện giờ Cố Duệ Hoài đã bị mê muội đến mất lý trí rồi, trong lòng và trong mắt cậu ngoài Điền Tĩnh ra thì không để ai khác vào mắt cả, bây giờ tác dụng của cậu chỉ có thể làm mồi nhử và móc câu Cô chỉ mong đến ngày Điền Tĩnh lộ rõ bộ mặt thật, Cố Duệ Hoài có thể tỉnh táo lại, đừng quay lưng chống đối gia đình nữa thôi Cố Nguyệt Hoài xách giỏ trở lại cung tiêu xã công xã Hoàng Oanh, nhân viên bán hàng vẫn là nhóm đã gặp lần trước Trong đó, người cô ấn tượng nhất là người tóc thắt bím có khí chất dịu dàng kia, hình như tháng sau nhân viên bán hàng đó sẽ kết hôn, tên cô ấy là Mỹ Lệ thì phải Hôm nay cô đến cung tiêu xã để mua ít vải may quần áo cho Thiếu Đường, phiếu vải này là lần trước cô đến thành phố Chu Lan, cha đã nhét cho cô, không nhiều lắm nhưng đủ để may cho Thiếu Đường một bộ quần áo mới Chuyện sử dụng và quản lý phiếu vải rất nghiêm ngặt, không được phép làm giả, không được phép xóa sửa, không được phép mua bán, thậm chí trên phiếu vải còn ghi rõ thời hạn có hiệu lực Cố Nguyệt Hoài tìm thẳng đến nhân viên bán hàng tên Mỹ Lệ kia: “Xin chào, có thể lấy vải xuống giúp em được không?”
Hôm nay trông cô ấy có vẻ hơi thẫn thờ, không đan áo len nữa mà chỉ ngồi đó ngẩn ngơ, mãi đến khi Cố Nguyệt Hoài lên tiếng mới tỉnh táo lại, vội vàng đứng dậy nói: “Được, được, phiền em đợi một lát.”
Diêu Mỹ Lệ đứng dậy, đi lấy vải trong hộc tủ ra “Ha ha, cô cẩn thận một chút, đừng có làm rơi vải, làm bẩn là phải đền đấy!” Nhân viên bán hàng thanh tú bên cạnh cười đùa, ánh mắt đầy mỉa mai như thể đang nhìn một con phượng hoàng rụng lông vậy.
Cố Nguyệt Hoài nhíu mày nhìn cô ta một cái, lần trước cũng là người này lắm mồm không ngừng, thật là ồn ào mà [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Uông Thanh chú ý đến ánh mắt của Cố Nguyệt Hoài, quay đầu trừng cô một cái: “Nhìn cái gì mà nhìn?!”
Lúc cô ta nhìn thấy gương mặt của Cố Nguyệt Hoài thì biểu cảm hơi cứng lại, trong mắt lóe lên một chút ghen ghét, sau đó lại nhìn dáng người nở nang của cô, cười nói: “Với dáng người này của cô, may quần áo chắc tốn nhiều vải lắm nhỉ, cô có đủ phiếu vải không đấy?”
Diêu Mỹ Lệ lấy vải trên quầy xuống, quay đầu nhìn nhân viên bán hàng thanh tú, giọng hơi nghiêm túc: “Uông Thanh, cô có thể bớt nói lại được không?”
Uông Thanh cười lạnh: “Cô nghĩ mình vẫn là con dâu của bí thư công xã sao?”
Nghe thấy mấy chữ “bí thư công xã” thì Cố Nguyệt Hoài hơi khựng lại, trong mắt lóe lên một tia u ám Sắc mặt Diêu Mỹ Lệ tái nhợt, tay nắm chặt vải, không biết cô ấy đau lòng hay xấu hổ, dáng vẻ lúng túng đó khiến nhân viên bán hàng khác không thể nhìn nổi nữa, bèn nói giúp: “Đủ rồi đó Uông Thanh, mọi người đều là đồng nghiệp, cô đừng nói nữa.”
Uông Thanh hừ lạnh một tiếng, giọng nói không giấu được vẻ hả hê Cố Nguyệt Hoài đột nhiên cười khẽ, nhìn Uông Thanh từ trên xuống dưới, giọng điệu lạnh lùng: “Cung tiêu xã có nhân viên cay nghiệt như cô, thật đúng là xui xẻo mà, chắc cô phải nhờ quan hệ mới vào được đây chứ gì?”