Cố Nguyệt Hoài không để ý đến lời đánh giá của Diêu Mỹ Lệ, cô xách giỏ quay người rời đi Diêu Mỹ Lệ há miệng muốn gọi cô lại để khuyên thêm vài câu, thế nhưng khi nghĩ đến khuôn mặt bình tĩnh thong dong của cô, cô ấy không còn có ý định đó nữa Dì Lâm hoàn toàn không cần phải nhọc lòng vì đứa con gái này làm gì, cô cũng chẳng giống người bình thường chút nào Diêu Mỹ Lệ đứng tại chỗ nhìn Cố Nguyệt Hoài rời đi, cô ấy cười gượng lắc đầu trở về cung tiêu xã Cố Nguyệt Hoài chưa rời khỏi công xã Hoàng Oanh, bây giờ đã là hơn bốn giờ chiều, cách giờ tan tầm vẫn còn sớm, cô vẫn còn một chuyện chưa làm, dù sao cũng phải cho Điền Tĩnh một bất ngờ chứ phải không Cô quanh quẩn ở đường phố của công xã sầm uất rồi đi vào một ngõ hẻm cũ kỹ Ngõ hẻm vừa hẹp vừa dài mang đến cảm giác khó chịu, một vài người phụ nữ có tuổi không cần phải làm việc đứng ở nơi đầu gió cắn hạt dưa, tán dóc chuyện gia đình Chợt nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài chẳng ăn khớp gì với ngõ hẻm ở đây bèn sững sờ một lúc lâu Có người nhiều chuyện hỏi: “Cô tìm ai vậy?”
Cố Nguyệt Hoài lắc đầu, cười với người nói chuyện, cô cũng chẳng nói năng gì mà quen cửa quen nẻo đi về phía khác Rẽ tới rẽ lui trong ngõ, ước chừng đi được bảy tám phút cô mới tới nơi cần đến Cố Nguyệt Hoài ngẩng đầu nhìn căn phòng nhỏ âm u, ánh mắt vụt qua sự giễu cợt lạnh lùng trong thoáng chốc Cô không gõ cửa, trực tiếp mở hàng rào rồi bước vào sân, cô đá văng then cửa nhỏ đang cài, cánh cửa gỗ không mấy chắc chắn cũng theo tiếng động đó mà mở ra, còn bật ra hai bên phát ra tiếng vang to rầm rầm Âm thanh chè chén la hét đang đánh bài trong căn phòng ngừng hết lại trong chốc lát, chỉ còn lại giọng nói gắt gỏng, phẫn nộ của Nhậm Thiên Tường: “Là ai Mẹ nó là ai không thiết sống nữa, dám đến đạp cửa nhà của ông?!”
Vừa nói, Nhậm Thiên Tường với chiếc áo khoác xộc xệch vén rèm, vọt ra với vẻ mặt tràn đầy tức giận. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Áo sơ mi trắng của anh ta nhăn nhúm, khi bước ra khỏi phòng còn tỏa ra mùi thối của rượu đế kém chất lượng và mùi chân hỗn hợp [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Không biết có phải là do vừa được thả từ đồn cảnh sát hay không mà trên người anh ta lại có loại khí thế bất chấp tất cả Nhậm Thiên Tường râu ria xồm xoàm, đầu tóc bù xù như tổ quạ, dáng vẻ khôi ngô đã giảm đi vài phần do tinh thần nản lòng thoái chí Đừng nói ngang bằng với Trần Nguyệt Thăng, anh ta còn kém hơn cả Cố Duệ Hoài nữa kìa Cô nhớ rõ hôm Nhậm Thiên Tường lấm la lấm lét nhìn trộm ở ngoài cửa nhà Điền Tĩnh cũng không như vậy.. Hôm nay bị sao thế này Cố Nguyệt Hoài ghét bỏ lui về phía sau vài bước, Nhậm Thiên Tường lại lắp bắp kinh hãi bởi vì cô đến đột ngột “Sao em biết anh ở đây??” Giọng điệu của anh ta khó giấu được sự kinh ngạc, thế nhưng ánh mắt của anh ta lại toát lên vẻ mừng như điên vì “con mồi” đột nhiên dâng lên tận miệng Lần trước anh ta gặp Cố Nguyệt Hoài ở đại đội sản xuất Đại Lao Tử, biết được cô gầy đi thì lấy làm kinh ngạc Dù sao ban đầu khi muốn lấy báu vật của nhà họ Cố, anh ta đã định ra tay với Cố Nguyệt Hoài Thế nhưng dáng vẻ của Cố Nguyệt Hoài thật sự khiến người ta phải chán ngán, trong lòng anh ta vẫn hơi bài xích từ chối, sau này lại bị anh em nhà họ Cố tính kế phải vào đồn cảnh sát, còn bị giáo dục lại cách suy nghĩ, thế nên anh ta chuyển hướng theo dõi Điền Tĩnh xinh đẹp động lòng người Dĩ nhiên Điền Tĩnh chỉ là lựa chọn thứ hai, nếu Cố Nguyệt Hoài đã giảm cân trở nên xinh đẹp như vậy, vậy tất nhiên cô là người phù hợp nhất Nhậm Thiên Tường nghĩ như vậy, anh ta bèn vỗ những nếp nhăn trên quần áo, sự tức giận trên khuôn mặt cũng bay sạch, anh ta thanh giọng nói: “Nguyệt Hoài, sao bỗng dưng em lại đến đây Phải nói trước một tiếng để anh đến đón em chứ.”
Khóe môi của Cố Nguyệt Hoài cong lên, chứa đầy sự mỉa mai: “Nhậm Thiên Tường, tôi cứ nghĩ chuyện lần trước đã khiến anh hiểu ra rồi, không ngờ bản lĩnh giả ngu giả khờ của anh lại tiến bộ, vẫn chưa từ bỏ ý định hay sao?”
Nghe vậy, khóe miệng của Nhậm Thiên Tường hạ xuống, anh ta ổn định lại tâm trạng Cô vừa định nói tiếp thì trong phòng lại vang lên vài giọng điệu cà lơ phất phơ:
“Thiên Tường, chuyện gì thế Là ai đạp cửa vậy Có cần giúp đỡ không?”
“Đuổi người ta đi rồi thì mau quay lại đi, đang có hứng mà, có chuyện gì xảy ra thế?”
Vừa nói, hai người đàn ông tay trần kề vai nhau bước ra khỏi phòng, cả người bọn họ toàn mùi rượu, vừa nhìn đã biết là người thất nghiệp lâu năm, dựa hết vào phòng bida và phòng ghi hình để sống tạm bợ qua ngày Nhậm Thiên Tường nhíu mày, chợt nhớ ra bản thân chẳng có ấn tượng gì trong lòng của Cố Nguyệt Hoài, cô cũng sẽ không để ý đến hai đứa bạn xấu này Một người đàn ông tiến lên phía trước ôm lấy vai của Nhậm Thiên Tường, quan sát Cố Nguyệt Hoài từ trên xuống dưới, gương mặt tỏ vẻ kinh ngạc: “Ây dô, em gái Xem cái mũi với đôi mắt này đi, chậc chậc, được đó nha Thiên Tường, mày tìm ở đâu ra hàng cao cấp này vậy?”
Tên còn lại cũng liếm môi, nói tục: “Hơ hơ, nhưng mà dáng người này.. hơi đầy đặn đó nha.”
Nhậm Thiên Tường híp mắt nhìn sang Cố Nguyệt Hoài, mấy cô gái bình thường gặp phải chuyện này đã bị dọa đến nỗi khóc oe oe la hét lên rồi Cô lại vô cùng bình tĩnh, khuôn mặt chẳng những không sợ hãi mà còn có nét cười giễu cợt Người phụ nữ như vậy khiến trong lòng Nhậm Thiên Tường cảm thấy ớn lạnh Đây thật sự là đứa em gái yếu ớt mà Cố Đình Hoài nhắc đến sao [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Cố Nguyệt Hoài nhìn hai đứa bạn xấu của Nhậm Thiên Tường, ánh mắt tối sầm, giọng điệu cứng rắn: “Tụ tập đánh bạc?”
“Nhậm Thiên Tường, anh vào đồn cảnh sát chưa đủ lâu hay gì Theo tôi biết thì tụ tập đánh bạc phải ngồi tù ba năm, quản chế tạm giam và còn bị phạt tiền Vậy mà anh cũng gan ghê, ha ha, lúc đến đây tôi còn thấy người của đại đội dân quân đang tuần tra ở đầu ngõ đấy, phải không?”
Cô đảo mắt qua Nhậm Thiên Tường và hai tên đàn ông có cái miệng không sạch sẽ khiến cả ba người cứng đờ Sắc mặt của Nhậm Thiên Tường trắng bệch, anh ta biết tụ tập đánh bạc sẽ bị điều tra, nhưng anh ta không biết còn bị ngồi tù nữa Ba năm Nhậm Thiên Tường sợ run cả người, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán, lòng bàn tay cũng ướt sũng, anh ta vội nói: “Không.. không, hiểu lầm thôi Nguyệt Hoài Họ đều là bạn bè của anh, đến để ăn bữa cơm thôi mà!”
Anh ta vừa giải thích xong đã xô hai người nói: “Về về về, tụi mày về trước đi.”
Hai người kia không muốn về, nhưng khi nghĩ tới hai chữ “ngồi tù”, lý trí còn sót lại bắt bọn họ phải kiềm chế cảm xúc, quay trở về phòng mặc quần áo vào Lúc bước qua người Cố Nguyệt Hoài, họ còn không quên hừ một tiếng để biểu tỏ sự bất mãn Hai người vừa đi khỏi, Nhậm Thiên Tường bèn thở phào nhẹ nhõm Anh ta ngẩng đầu nhìn Cố Nguyệt Hoài, trên mặt chẳng còn ý cười: “Nói đi, cô đến đây để làm gì?”
Cố Nguyệt Hoài là người kín đáo, cô phòng bị với tất cả mọi người, thế nên từ tận đáy lòng, cô vô cùng chán ghét anh ta, tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ đến tìm anh ta để ôn chuyện, huống chi cô còn nhắc đến việc tụ tập đánh bạc, mỉa mai khiến anh ta lo sợ Tình hình này, tuyệt đối là người đến không có ý tốt [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Nhậm Thiên Tường khẽ than thở trong lòng, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Cố Nguyệt Hoài, thế nhưng khi bắt gặp ánh mắt của cô, không biết vì sao lưng anh ta chợt ớn lạnh khó tả Những lời cô nói tuyệt đối không phải là vì muốn tốt cho anh ta Cố Nguyệt Hoài lẳng lặng nhìn anh ta đôi lát, nói với giọng điệu chắc nịch: “Nhậm Thiên Tường, anh muốn có Điền Tĩnh nhỉ.”
Cơ thể Nhậm Thiên Tường trong phút chốc cứng đờ, nhìn cô với vẻ mặt cảnh giác: “Rốt cuộc cô muốn nói cái gì?”