Cố Nguyệt Hoài hơi mấp máy môi, lên tiếng phá vỡ bầu không khí trầm lặng trước tiên: “Chúng ta ăn cơm trước đi.”
“Đúng rồi đó, chúng ta ăn cơm trước đi cha, cơm nước xong xuôi rồi lại nói.” Cố Tích Hoài vẫn luôn là người giữ chức vụ phông bạt làm nền nghe xong cũng liên tục gật đầu, mấy ngày nay cậu ấy luôn ở trạm y tế huyện, ăn uống không đâu vào đâu, đấy là còn chưa nói đến việc chăm sóc bệnh nhân này còn mệt người hơn so với đi làm việc ấy Hơn nữa, cậu ấy vẫn luôn nhớ nhung tay nghề của Cố Nguyệt Hoài, cô nấu ăn vừa thơm mà mùi vị lại ngon, luôn kích thích sự thèm ăn của người ta Cố Đình Hoài không lên tiếng nhưng cũng tự giác đi đến bên cạnh bếp lò xới cơm, trong lúc đó còn thoáng nhìn Cố Nguyệt Hoài, hai anh em như ngầm hiểu, có sự ăn ý mà người ngoài không thể xen vào được Rất nhanh cơm đã được bê lên bàn Cố Nguyệt Hoài cũng không đánh thức Yến Thiếu Đường dậy mà để lại một phần cho cô bé ở trên bếp lò “Cha đừng suy nghĩ nữa, ăn cơm trước thôi.” Cố Nguyệt Hoài lấy đũa nhét vào trong tay Cố Chí Phượng, hơi nhíu mày thúc giục [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Cố Chí Phượng nhìn mấy đứa con bên cạnh mình, tay cầm đũa không nhúc nhích, sau khi im lặng một lát mới nhìn về phía Cố Tích Hoài đã đang ăn ngấu nghiến: “Thằng ba, con… Mẹ của con đã nói gì?”
Cố Tích Hoài khựng lại, đột nhiên “khụ khụ khụ”, suýt nữa thì phun hết đồ ăn trong miệng ra ngoài Khóe miệng Cố Đình Hoài giật giật, tức giận đưa cho cậu ấy một chén nước Cố Tích Hoài uống nước bình tĩnh lại, trên mặt tràn đầy sự kinh ngạc nhìn Cố Chí Phượng: “Cha, cha còn nghĩ gì nữa vậy Cha đừng có nói với con là cha vẫn còn tình cảm với người phụ nữ kia nhé, sao thế, cha định nối lại tình xưa Gương vỡ lại lành à?” - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Nghe thấy vậy, Cố Chí Phượng sầm mặt lại trong nháy mắt, nặng nề nhìn chằm chằm về phía Cố Tích Hoài không nói gì Cố Tích Hoài ôi ôi rồi cười một tiếng, và thêm một miếng cơm, sau khi nhai kỹ nuốt trôi mới nói: “Con khuyên cha đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, người phụ nữ kia không đến một mình, người ta đến cùng với chồng đấy.”
Lời này vừa thốt ra, không nói đến Cố Chí Phượng mà ngay cả ánh mắt người ngoài cuộc là Cố Đình Hoài cũng thay đổi Mặc dù anh ấy đã sớm biết năm đó Lâm Cẩm Thư rời khỏi đại đội là vì đến nội thành để ăn đồ ăn thương mại*, nhưng thân là một đứa con trai, làm sao anh ấy lại chưa từng hy vọng xa vời cơ chứ Hy vọng xa vời rằng bà ta không lấy chồng, sau này còn có cơ hội quay lại *“Ăn đồ ăn thương mại” là một danh hiệu chỉ người có công việc cố định ở đâu đó ngoài làng và có thu nhập hậu hĩnh hơn những người nông dân làm việc chăm chỉ suốt một năm Có lẽ vì chán ngán cuộc sống nông thôn, sợ sự vất vả của công việc đồng áng, khao khát một lối sống khác, họ không trực tiếp tham gia lao động mà dựa vào thu nhập từ công việc khác ngoài trồng trọt để duy trì nhu cầu gia đình Chồng ư Đúng thật là châm chọc Cố Nguyệt Hoài vẫn đang bình tĩnh ăn cơm, không hề xen ngang cuộc nói chuyện Chuyện này lẽ ra sớm nên cho người nhà biết, có điều sau khi sống lại cô vẫn luôn tập trung hết tinh thần và thể lực của mình lên người Điền Tĩnh cho nên cũng không nghĩ tới chuyện của Lâm Cẩm Thư Thực ra khoảng cách giữa đại đội sản xuất Đại Lao Tử và công xã Hoàng Oanh cũng không tính là xa, cho nên hẳn là có thể ngẫu nhiên gặp mặt Lâm Cẩm Thư mới phải, chẳng qua cô biết rõ những năm này bà ta sống như thế nào, cho nên cũng không ngạc nhiên Cố Chí Phượng nghe thấy Cố Tích Hoài nói, tay run một cái khiến đũa rơi xuống đập vào miệng bát, phát ra tiếng “cạch” vang giòn Cả người ông cứng ngắc, đến giọng nói cũng trở nên khàn khàn: “Thật… Thật vậy à.”
Cố Tích Hoài thấy bộ dạng đáng thương này của ông, không nhịn được mà thở dài: “Vâng, hơn nữa nhìn cách ăn mặc của người kia, chắc chắn cuộc sống cũng không tệ, cho nên cha ấy, đừng có nghĩ về người phụ nữ đó nữa.”
Lúc đầu mới nhìn thấy Lâm Cẩm Thư, cậu ấy không phải cũng kích động hay sao Chẳng qua bây giờ tỉnh táo lại, sự xúc động ấy lại hóa thành bầu nước giội từ đầu đến chân, đã bị nguội lạnh hoàn toàn rồi, bà ta đã không quyến luyến chút nào mà gả cho người khác, vậy cả nhà bọn họ cần gì phải ôm quá khứ tự làm mình đau buồn chứ Cố Chí Phượng lau mặt một cái, bê bát cơm lùa từng đũa từng đũa vào [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Ông không nói lời nào khiến ba anh em Cố Nguyệt Hoài không khỏi nhìn nhau Ăn cơm xong, Cố Đình Hoài nhận nhiệm vụ rửa chén, Cố Nguyệt Hoài thì quay về phía Cố Chí Phượng nói: “Cha, cha không sao chứ?”
Cố Chí Phượng cười khan một tiếng, trên mặt lộ ra nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: “Cha có thể làm sao được chứ Năm đó bà ấy đi, cha vừa làm cha vừa làm mẹ, không phải cũng nuôi mấy đứa các con lớn phổng phao như giờ hay sao?”
“Yên tâm đi, chút chuyện này cha có thể chịu được, trong lòng cha dám chắc.”
Cố Nguyệt Hoài nhìn dáng vẻ này của ông, trong lòng cũng cảm thấy chẳng mấy dễ chịu, nhưng mà chuyện giữa cha và mẹ cô không tiện xen vào, cũng đâu thể nào bắt Lâm Cẩm Thư ly hôn rồi nối lại tình xưa với cha cô được đúng không Chuyện này chưa nói đến độ khó vô cùng lớn, chỉ nói đến cặp song sinh trai gái mà Lâm Cẩm Thư sinh cho nhà họ Tần kia thì phải làm sao Nếu như sau khi trải qua bao nhiêu chuyện trong gần hai mươi năm vừa rồi mà Lâm Cẩm Thư vẫn ghét nghèo yêu giàu như lúc trước kia, luôn khát vọng sống ở thành phố, đời này của bà ta hoàn toàn có năng lực để quay đầu nhìn xem cái nhà này, nhưng còn cần thiết hay sao Cha của cô tốt đẹp hơn nhiều Mặc kệ trong mắt người ngoài cha của cô hung hăng không chịu thua kém hay là người dã man như thế nào, nhưng đối với cô, ông vẫn luôn là người cha tốt nhất trên đời, kiếp này cô chỉ mong ông có thể được bình an vui sướng, mong muốn gì cũng có thể đạt được Hốc mắt Cố Chí Phượng hơi đỏ lên, ông quay đầu nhìn về phía Cố Nguyệt Hoài: “Mặc kệ thế nào, bà ấy cũng là mẹ của các con, huyện Thanh An thì cha không đi được, các con cũng nên đi một chuyến, hơn mười năm không gặp, bây giờ cũng coi như thực hiện được ước nguyện của con.”
Ánh mắt Cố Nguyệt Hoài có chút run rẩy Hóa ra ông vẫn luôn biết, biết từ nhỏ đến lớn cô khao khát một cuộc sống tốt đẹp, luôn canh cánh trong lòng tại sao Lâm Cẩm Thư lại không mang cô đi theo, không mang cô lên sống trên thành phố Cô từng nghĩ tới, gặp lại Lâm Cẩm Thư nhất định sẽ hỏi một câu, hỏi rằng tại sao lúc trước bà ta lại không mang theo cô khi còn là đứa bé quấn trong tã lót đi cùng Chẳng qua nút thắt canh cánh trong lòng này đã sớm biến mất từ đời trước rồi Mặc dù đời trước cô gặp lại Lâm Cẩm Thư không đúng thời điểm, mặc dù cô không nói ra câu hỏi kia, nhưng sau khi thấy trên người bà ta không có tình thương của mẹ mà cô vẫn khát vọng, đột nhiên cô bình thường trở lại Như cô đã nói lúc đầu, mỗi người đều có sự lựa chọn của mình, cô không có quyền trách móc Lâm Cẩm Thư - người đã mang cô đến thế giới này, nhìn bà ta thân như ở trong phúc, nhưng thời gian qua cũng chưa bao giờ vui vẻ Có lẽ, đây chính là cái giá phải trả khi lựa chọn phú quý mà vứt bỏ bọn họ đi Cố Đình Hoài rửa chén trở ra, vừa khéo nghe được câu này, lập tức nói: “Để con và bé con đi thôi, thằng ba, em cũng ở nhà nghỉ ngơi một chút, buổi tối hôm nay để anh ở lại trạm y tế chăm sóc thằng hai.”
Cố Tích Hoài mừng rỡ, nhưng ngay sau đó lại chần chờ: “Có được không anh cả Không phải ngày mai anh còn phải làm công hả?”
Cố Đình Hoài cười cười: “Xin nghỉ thôi, em cũng mệt mỏi mấy ngày rồi, ở nhà nghỉ ngơi xíu đi.”
“Không cần, chúng ta đều quay về, Điền Tĩnh nói trong khoảng thời gian này sẽ ở lại trạm y tế chăm sóc anh hai, sao chúng ta lại phải từ chối phần tình nghĩa này cơ chứ?” Cố Nguyệt Hoài cong khóe môi, nhưng ý cười chẳng chạm đến đáy mắt Khóe miệng Cố Tích Hoài giật giật, cậu ấy liếc mắt nhìn Cố Nguyệt Hoài một cái, sau đó dựng thẳng ngón tay cái nói: “Được.”
Điền Tĩnh luôn mồm nói chăm sóc, bọn họ làm vậy ngược lại cản trở không cho cô ta phát huy, chỉ là không biết cho ăn cơm hay lau người còn dễ, chứ hầu hạ cậu đi ị đi tiểu thì phải làm thế nào Cứ như vậy, sau này Điền Tĩnh còn có thể gả đi được sao Cố Đình Hoài hiển nhiên cũng nghĩ đến điểm này, cười khổ nói: “Cái này sao có thể chăm sóc được?”
“Anh, anh chưa nghe qua câu này sao [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Muốn tiêu diệt một thứ, trước hết phải khiến nó phát điên Bây giờ trong mắt và trong lòng anh hai toàn là Điền Tĩnh, nhưng phục vụ người sống luôn có nhiều cảm xúc lẫn lộn, chỉ xem Điền Tĩnh là người phát điên trước hay anh hai sẽ là người hối hận trước thôi.”
Cố Nguyệt Hoài chậm rãi nói, không hề cảm thấy ý nghĩ này có chỗ nào không tốt Trong đầu Cố Duệ Hoài toàn yêu với đương, nhất định phải dùng thủ đoạn cực đoan trị lại cậu mới có thể khiến cậu sáng mắt ra, mới có thể an ổn mà nằm trong trạm y tế huyện, tất cả đều nhờ có người trong nhà chăm sóc, cho cậu khỏi lo âu về quyền lợi sau này Mà mấy câu chuyện cười của Điền Tĩnh chẳng có một chút tác dụng thực tế nào.