Trọng Sinh 70 Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 81: Chính là “bã đậu”





Cố Đình Hoài và Cố Tích Hoài nhìn nhau, ánh mắt hai người đều có hơi phức tạp
Tuy rằng trước đó em gái ngu ngốc, nhưng không có tâm tư gì thật sự đã thay đổi rồi
Đương nhiên những lời này không thể nói ra
Cố Chí Phượng không có hứng thú, xua tay nói: “Được rồi, mấy con thu dọn rồi đi đi, đợi một lúc nữa để thằng ba đi xin nghỉ cho các con.”
Cố Đình Hoài gật đầu, anh ấy vừa định đi ra ngoài với Cố Nguyệt Hoài thì đột nhiên nghe thấy Cố Chí Phượng nói: “Bé con, một lúc nữa đến cung tiêu xã mua một ít đồ mang qua đó, con và mẹ con cũng hơn mười năm không gặp nhau rồi, chúng ta không thể quá mất mặt được.”
Cố Nguyệt Hoài mím môi, gật đầu nói: “Biết rồi cha, cha đừng lo lắng nữa.”
Hai anh em đi ra ngoài, Cố Chí Phượng ngồi trên giường đất như con tò te, Cố Tích Hoài liếc mắt nhìn một cái, có chút không nhìn nổi dáng vẻ sống dở chết dở này của ông, cậu ấy không nhịn được nói: “Được rồi cha, cha bày ra cái mặt thối ấy người phụ nữ đó cũng không nhìn thấy, có tác dụng gì chứ?”
Nói xong rồi cậu ấy lại bĩu môi: “Con thấy đức hạnh của anh trai hoàn toàn được di truyền từ cha, giống hệt nhau!”
“Thằng nhóc thối
Con nói cái gì đấy?” Cố Chí Phượng tức không chịu nổi, ông nhấc tay vung qua cái đầu của Cố Tích Hoài, cậu ấy lại vui vẻ reo lên: “Thế này mới đúng chứ, cha à, cha không hợp làm người chồng oán hận buồn bã đâu.”
Cố Chí Phượng nhìn Cố Tích Hoài chạy đi, gương mặt căng cứng cũng sụp xuống, một hồi lâu sau ông không nhịn được nói: “Thằng nhóc thối này.”
*
Ở bên kia, Cố Đình Hoài và Cố Nguyệt Hoài đã đến công xã Hoàng Oanh rồi
“Bé con, em, em nghĩ thế nào?” Cố Đình Hoài quay đầu nhìn Cố Nguyệt Hoài mang vẻ mặt bình tĩnh, còn nhàn hạ thoải mái nhìn núi trông sông ngắm phong cảnh, giọng điệu anh ấy có hơi phức tạp
Anh ấy tốt xấu gì cũng từng sống với “bà ta” mấy năm mà tâm trạng có hơi phập phồng, càng đến gần huyện Thanh An càng căng thẳng, cô là người chưa từng gặp mẹ ruột lại bình tĩnh quá mức bình thường, cứ như sắp đối diện với một người lạ vậy
Tâm thái ung dung như vậy không thể không nói là vô cùng làm anh ấy bội phục. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Cố Nguyệt Hoài khẽ nhếch mày: “Nghĩ thế nào
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Anh nói Lâm Cẩm Thư sao?”
Vừa nghe thấy Cố Nguyệt Hoài gọi thẳng cái tên này, mí mắt Cố Đình Hoài giật giật, không biết nên trả lời thế nào
Cố Nguyệt Hoài không nhanh không chậm cười nói: “Có thể nghĩ thế nào
Đối với em Lâm Cẩm Thư không khác gì người lạ, thế nhưng anh cả, một lúc nữa gặp bà ta anh đừng có khóc nhè, nếu không sẽ bị người ta cười cho đấy.”
Cố Đình Hoài khựng lại, cười khổ lắc đầu
Khóc nhè
Chắc là anh ấy sẽ không như vậy đâu
Hai người đi một đường đến cung tiêu xã của công xã Hoàng Oanh, vừa đi vào cửa, Cố Nguyệt Hoài đã nhìn thấy Diêu Mỹ Lệ ngồi sau quầy hàng, vẻ mặt cô ấy vẫn hoảng hốt, không biết nghĩ đến điều gì, hình như còn hơi buồn lòng
Cố Nguyệt Hoài không có hứng thú gì với việc tặng quà, cô quay đầu hỏi Cố Đình Hoài: “Anh cả, mua cái gì?”
Cố Đình Hoài cau mày lại, chần chừ nhìn hàng hóa bày la liệt ở trong quầy hàng, anh ấy cũng chưa từng tặng quà, sao biết được nên mua đồ gì tặng cho mẹ ruột hơn mười năm chưa gặp
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Diêu Mỹ Lệ lập tức ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài, cô ấy như được sống lại: “Nguyệt Hoài
Cuối cùng em cũng đến rồi, chị cứ trông ngóng em đến đấy!”
Trên mặt Diêu Mỹ Lệ hiện lên vầng đỏ ửng, khi cô ấy kích động, vẻ điềm tĩnh dịu dàng trên mặt cũng trở nên có sức sống
Cố Nguyệt Hoài mỉm cười: “Đầu chị không sao rồi?”
Diêu Mỹ Lệ nhấc tay sờ lên cái đầu được băng bó, lắc đầu nói: “Đã không sao rồi.”
Vừa dứt lời cô ấy lại nhớ đến Uông Thanh, thuận thế dựa lại gần Cố Nguyệt Hoài, ép thấp giọng nói: “Cái cô Uông Thanh đó, bởi vì cố ý gây thương tích nên bị cung tiêu xã đuổi rồi, cô ta còn tìm người, có điều chị đã đi tìm Tần Mục, không để cô ta quay lại nữa.”
Cố Nguyệt Hoài có hơi kinh ngạc, cô nhếch mày nhìn Diêu Mỹ Lệ
Cô cứ tưởng Diêu Mỹ Lệ là người phụ nữ có hơi bảo thủ, cố chấp, không ngờ cô ấy lại đi gặp bạn trai cũ vì Uông Thanh, động thái này đúng là làm cô mở mang tầm mắt
Diêu Mỹ Lệ cười: “Đúng rồi, hôm nay em đến làm gì?”
“Bé con, em biết đồng chí này sao?” Cố Đình Hoài có hơi kinh ngạc, nhân viên bán hàng của cung tiêu xã là công việc mà ai cũng ngưỡng mộ, là bát cơm vàng, nói ra ai mà không xem trọng
Sao bé con lại quen người này
Diêu Mỹ Lệ ngây ra, nhìn về phía Cố Đình Hoài, cộng thêm suy đoán một chút là biết được thân phận của anh ấy, suy cho cùng tuổi của Cố Nguyệt Hoài không lớn, có lẽ còn chưa yêu đương, người này nhìn kiên định lại rất thân thiết với Cố Nguyệt Hoài, có lẽ là anh trai của cô
Có điều từ mặt anh ấy không thể nhìn ra được bao nhiêu dáng vẻ của Lâm Cẩm Thư, có lẽ là giống cha nhiều hơn
Diêu Mỹ Lệ hào phóng vươn tay về phía Cố Đình Hoài: “Chào đồng chí, tôi là bạn của Nguyệt Hoài.”
“Chào, chào cô.” Cố Đình Hoài lắp bắp vươn tay ra nắm lấy tay cô ấy, vành tai anh ấy hơi đỏ lên, anh ấy lớn như vậy rồi còn chưa nắm tay con gái bao giờ đâu
Diêu Mỹ Lệ cười, cảm thấy đàn ông đại đội dưới quê cũng khá tốt
Cố Nguyệt Hoài nhìn hai người một cái, nói thẳng: “Em muốn mua một chút đồ đi thăm Lâm Cẩm Thư.”
Diệu Mỹ Lệ có hơi khiếp sợ, suy cho cùng thái độ hôm qua của cô còn rõ ràng ngay trước mắt, có điều cô ấy đã lập tức trở nên kích động, vui vẻ nói: “Cuối cùng em cũng nghĩ thông rồi
Em không biết mua gì đúng không
Chị nói với em, dì Lâm thích ăn quẩy này nhất, em có thể mang cho dì một ít.”
Cố Đình Hoài ngẩn ra: “Cô cũng quen mẹ..
Mẹ của tôi?”
Diêu Mỹ Lệ nghiêm túc gật đầu: “Quen, còn khá là thân thiết, dì Lâm thật sự vô cùng tốt, mấy người có thể hòa thuận với dì thì không thể tốt hơn được nữa, ngày tháng sau này của dì cũng sẽ tốt hơn một chút.”
Cố Nguyệt Hoài không có tâm tư ở đây nói về Lâm Cẩm Thư, cô chỉ vào hộp quà bánh bột nhào trong quầy: “Cũng không cần phiền phức nữa, cứ lấy luôn hộp quà bánh bột nhào này đi, ngoài ra miếng vải lần trước em cũng lấy.”
Diêu Mỹ Lệ nhìn cô một cái, không nói gì, gật đầu đồng ý
Cứ như vậy, cuối cùng tiêu hơn năm đồng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Vốn dĩ bánh bột nhào đã không rẻ, một hộp quà bán ba đồng, cộng thêm vải và đồ may vá, phải tiêu không ít tiền, lúc đi ra từ cung tiêu xã, Cố Đình Hoài có hơi đau lòng, nhiều tiền như vậy bằng anh ấy làm việc hơn nửa tháng rồi
Nghĩ một lúc, Cố Đình Hoài vẫn ấp úng hỏi: “Bé con, tiền bán đồ trang sức em mang đến cửa hàng ký gửi ở thành phố Chu Lan có đủ trả nợ không?”
Cố Nguyệt Hoài cười: “Anh cả sợ em vung tay quá trán tiêu hết tiền sao
Yên tâm đi, chuyện trả nợ anh không cần lo lắng.”
Cố Đình Hoài cười khổ: “Không phải sợ em tiêu hết tiền, là sợ em chưa từng trải qua sự khó khăn khi kiếm tiền, mua đồ cũng phải lượng sức mà làm, hộp bánh bột nhào hơi đắt, không phù hợp với nhà chúng ta.”
Cố Nguyệt Hoài gật đầu, thành khẩn nhận sai: “Em biết rồi anh cả, sau này nhất định sẽ không tiêu tiền như vậy nữa.”
Cô chỉ là không muốn phí quá nhiều tâm tư sức lực vào việc chọn quà, một lúc nữa đến trạm y tế còn không biết tình hình thế nào, suy cho cùng theo những gì cô biết, Tần Vạn Giang đó không phải là kiểu người dễ đối phó, hoàn toàn là một người khẩu phật tâm xà
Đúng là ông ta say đắm Lâm Cẩm Thư, có điều lòng si mê này mang theo ham muốn chiếm giữ bá đạo
Họ là con của Lâm Cẩm Thư và người đàn ông khác, ở trong mắt Tần Vạn Giang chính là “bã đậu” không muốn nhìn thêm lần thứ hai, ông ta thật sự có thể buông bỏ sự chán ghét đó chạy đến trạm y tế thăm Cố Duệ Hoài
Ai biết ông ta có ý gì
  
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.