Cố Đình Hoài thấy cô ngoan ngoãn như vậy lại cảm thấy không nên tạo áp lực lớn cho cô, anh ấy mềm giọng nói: “Không có, là anh cả nói nặng lời rồi, bé con đừng để trong lòng.”
Cố Nguyệt Hoài yên lặng, khẽ cười một tiếng: “Sao lại thế được, em thật sự thấy anh cả nói đúng.”
Cố Đình Hoài thở phào một hơi, lại nhớ đến nhân viên bán hàng ở cung tiêu xã vừa nãy, anh ấy nghi hoặc nói: “Bé con, em và nhân viên bán hàng đó quen nhau thế nào vậy Sao cô ấy lại biết.. Biết chuyện nhà của “bà ta”?”
Cố Nguyệt Hoài khựng lại, đôi mắt xinh đẹp khẽ híp lại, cô nói: “Cô ấy tên là Diêu Mỹ Lệ, suýt nữa thì gả cho con riêng của Lâm Cẩm Thư rồi.”
“Con riêng?” Cố Đình Hoài có hơi bàng hoàng, một hồi lâu sau anh ấy mới hoàn hồn lại, anh ấy nhìn Cố Nguyệt Hoài bằng ánh mắt có hơi phức tạp, nói: “Bé con, hình như em cũng rất rõ về chuyện nhà của “bà ta”, em đã biết hết rồi sao không nói với bọn anh?”
“Em cũng mới biết từ hôm qua.” Cố Nguyệt Hoài nhún vai, nói rõ từ đầu đến cuối chuyện hôm qua ra, có Diêu Mỹ Lệ ở đó đã che giấu hết được chuyện cô biết Lâm Cẩm Thư từ đời trước rồi “Hóa ra là như vậy, chẳng trách Diêu Mỹ Lệ thân thiện với em như vậy.” Cố Đình Hoài mang vẻ mặt đã sáng tỏ Trong thời gian hai người nói chuyện, đã đến huyện Thanh An Vừa đi vào huyện Thanh An, Cố Đình Hoài càng ngày càng căng thẳng, cơ thể cứng ngắc, đi đường cũng bắt đầu đi cùng tay cùng chân Cố Nguyệt Hoài lắc đầu, giọng điệu bất lực: “Anh cả, anh xác định sẽ đến trạm y tế trong tình trạng thế này?”
Cố Đình Hoài hắng giọng, giọng nói vẫn khô khốc như cũ: “Anh.. Anh cũng không muốn, nhưng cơ thể này không chịu khống chế Suy cho cùng.. Suy cho cùng cũng là mẹ ruột.”
Cố Nguyệt Hoài mím môi, gật đầu nói: “Được thôi, không sao, em dắt anh.”
Cô quên mất Lâm Cẩm Thư không chỉ là người mẹ mà cô đã buông bỏ, bà ta còn là mẹ ruột của các anh [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Trong lúc nói chuyện, cô vươn tay ra nắm lấy tay Cố Đình Hoài, hai người một trước một sau đi vào trạm y tế, còn chưa đến phòng bệnh đã nhìn thấy Hạ Lam Chương và Thôi Hòa Kiệt đứng ở chỗ nộp phí Cố Nguyệt Hoài khẽ nhếch mày, gọi Hạ Lam Chương một tiếng: “Đồng chí Hạ!”
Hạ Lam Chương bỗng nhiên quay đầu lại, vừa nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài, mắt cậu ấy cũng sáng lên, có điều khi nhìn thấy cô nắm tay Cố Đình Hoài, nụ cười trên mặt cậu ấy cứng lại, sự biến đổi ấy chỉ xảy ra trong chốc lát Cậu ấy chạy chậm về phía Cố Nguyệt Hoài, giọng nói vẫn mang theo sự vui mừng: “Đồng chí Cố!” - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Cố Đình Hoài đánh giá Hạ Lam Chương từ trên xuống dưới, anh ấy là anh trai, đương nhiên phải dùng một ánh mắt soi mói nhìn tất cả những tên đàn ông “ngấp nghé” em gái mình, có điều sau khi nhìn kỹ, anh ấy thật sự không tìm ra được điểm không tốt nào trên người Hạ Lam Chương Người này cao lớn, mặc áo khoác quân đội, đi giày da màu đen, vừa nhìn là biết điều kiện gia đình không bình thường, ngũ quan trên mặt cậu ấy cũng đoan chính tuấn tú, ngoại trừ nhìn có hơi cợt nhả ra thì thật sự không có tật xấu nào khác [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Có điều nghĩ đến Nhậm Thiên Tường cũng ra vẻ đàng hoàng ấy, vẻ mặt Cố Đình Hoài lại lạnh đi Không kể là ai, chỉ cần là đàn ông thì phải quan sát cho cẩn thận, không thể dễ dàng tin tưởng một người từ vẻ bề ngoài của đối phương Hạ Lam Chương cũng chú ý đến sắc mặt của Cố Đình Hoài, nụ cười trên mặt cậu ấy hơi nhạt đi, cậu ấy có hơi gượng gạo nói: “Đồng chí Cố hôm nay đến thăm anh trai sao [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Vị này là?”
Cố Nguyệt Hoài cười: “Anh cả của tôi.”
Vừa nghe thấy là “anh cả”, Hạ Lam Chương thở phào một hơi, sau đó trên mặt lập tức lại hiện lên nụ cười chân thành một lần nữa, cậu ấy vươn tay nói: “Hóa ra là anh cả Cố, tôi là bạn của đồng chí Cố, Hạ Lam Chương, anh có thể gọi tôi là Lam Chương.”
Cố Đình Hoài chau mày nhìn bàn tay vươn về phía mình, có hơi không tình nguyện nắm lấy Tự dưng tỏ ra xum xoe, không phải gian trá thì cũng là trộm cắp Cố Nguyệt Hoài ở một bên nói: “Anh cả, lúc đó đồng chí Hạ đã giúp đỡ nộp viện phí cho anh hai.”
Nghe vậy, Cố Đình Hoài hơi kinh ngạc, có điều anh ấy cũng không vì thế mà lộ ra vẻ mặt nịnh bợ hay kích động, mà chỉ hơi cúi người với Hạ Lam Chương: “Đồng chí Hạ, cảm ơn cậu, nếu như không có cậu ra tay giúp đỡ, thằng hai nhà chúng tôi e là…”
Cảm ơn xong, Cố Đình Hoài lại nghiêm túc nói: “Cậu yên tâm, số tiền này nhà chúng tôi nhất định sẽ trả cho cậu cả gốc lẫn lãi…”
Nếu như nói mới đầu còn chưa xác định, vậy thì khi biết cậu ấy chính là người giúp đỡ cho mượn tiền, anh ấy đã có thể khẳng định tên Hạ Lam Chương này nhất định có ý với bé con nhà anh ấy, nếu không ai lại nguyện ý cho bạn bè mượn hơn một trăm đồng tiền phẫu thuật Tuy rằng anh ấy cảm kích nhưng cũng không đến nỗi vì vậy mà mất lý trí, tạm thời chưa nhìn ra được tính cách của Hạ Lam Chương, phải quan sát thêm đã “Anh.. Anh cả Cố, không cần khách sáo như vậy.” Hạ Lam Chương có hơi ngượng ngùng Cố Nguyệt Hoài vừa định lấy tiền từ túi ra thì nhìn thấy Thôi Hòa Kiệt đi đến từ chỗ nộp phí, anh ta có đôi mày rậm và đôi mắt to, gương mặt chính trực, dễ khiến người ta tin tưởng hơn Hạ Lam Chương Có điều Thôi Hòa Kiệt vừa mở miệng ra đã làm hỏng hết vẻ chính trực nghiêm nghị của mình, anh ta chế nhạo nói: “Lão Hạ, tôi nói sao cậu lại chủ động xin đi giết giặc, muốn đến trạm y tế kiểm tra lại với tôi chứ, hóa ra là có nguyên nhân.”
Vành tai Hạ Lam Chương đỏ lên, cậu ấy vội xua tay nói: “Hai người đừng nghe cậu ấy nói lung tung.”
Ánh mắt lạnh nhạt như dòng nước lạnh của Cố Nguyệt Hoài quét qua Thôi Hòa Kiệt, cô lấy một xấp tiền từ trong túi ra, đếm được một trăm bốn mươi đồng đưa cho Hạ Lam Chương: “Đã nói là sẽ trả cho cậu sớm nhất có thể.”
Hạ Lam Chương nhìn chỗ tiền mà cô đưa qua, nhận không được mà không nhận cũng không xong Cậu ấy không muốn tính rõ ràng với cô một chút nào, nhưng sau vài lần tiếp xúc, cậu ấy cũng biết Cố Nguyệt Hoài không phải là một cô gái thích chiếm lợi từ người khác, nếu như cậu ấy không nhận, sau này sợ là hai người cũng không thể tiếp tục làm bạn nữa Đột nhiên cậu ấy nghĩ tới điều gì đó, có hơi ngại ngùng nói: “Giấy nợ, hôm nay tôi vội vàng qua đây quên cầm giấy nợ, như vậy đi, đồng chí Cố, trưa ngày mai chúng ta gặp ở nhà hàng quốc doanh, tôi mang giấy nợ cho cô.”
Cố Nguyệt Hoài khẽ cau mày, cô ngước mắt nhìn vào ánh mắt mong đợi của Hạ Lam Chương, trầm ngâm một lúc rồi đồng ý Giấy nợ quả thực là một chuyện phiền phức, việc này không liên quan đến chuyện cô có tin Hạ Lam Chương hay không, chủ yếu là không muốn người khác nắm được điểm yếu của cô, ngày mai thì ngày mai, vừa hay có một vài lời muốn nói rõ với cậu ấy Cô không phải là kẻ ngốc, đương nhiên có thể nhìn ra được Hạ Lam Chương có hảo cảm với cô, có điều tình cảm của cậu ấy đã định là đặt nhầm chỗ rồi Vừa nghe thấy cô đồng ý, trên mặt Hạ Lam Chương vụt qua một tia vui mừng Mà Thôi Hòa Kiệt ở bên cạnh thì híp mắt lại, ngày mai, nhà hàng quốc doanh Cố Nguyệt Hoài nói: “Vậy chúng tôi đi trước đây.”
Hạ Lam Chương gật đầu, nhìn Cố Nguyệt Hoài và Cố Đình Hoài đi xa, một hồi lâu vẫn không di chuyển tầm mắt Thôi Hòa Kiệt nhìn cậu ấy, đột nhiên bật cười Hạ Lam Chương quay đầu nhìn anh ta, giọng điệu khó chịu: “Cậu cười cái gì?”
Thôi Hòa Kiệt khoanh tay, như cười như không nhìn Hạ Lam Chương: “Cười cậu thích người ta lại không dám nói!”
“Cậu, cậu đừng nói lung tung!” Hạ Lam Chương hoảng loạn, cậu ấy nhìn trái phải một vòng, thấy không có ai nghe thấy mới thở phào một hơi, dáng vẻ ngây thơ lại làm Thôi Hòa Kiệt cười gập người Thôi Hòa Kiệt cười một hồi lâu mới từ từ bình tĩnh lại, vỗ vai Hạ Lam Chương, như là có chút chần chừ, muốn nói lại thôi: “Cậu thích cô gái này, vậy Chu Dung Dung phải làm sao?”