Cố Duệ Hoài còn chưa hiểu được những lời này có ý gì, mấy người Cố Nguyệt Hoài đã đi ra khỏi phòng bệnh rồi “Cái gì mà có Tiểu Tĩnh ở đây bọn họ sẽ không lo lắng nữa Đây là có ý gì?” Cố Duệ Hoài mang vẻ mặt buồn bực, một hồi lâu sau mới muộn màng phản ứng lại, giọng nói có hơi sợ hãi: “Sao thằng ba còn chưa quay lại?”
Tạm thời không nhắc đến Cố Duệ Hoài ở bên này vò đầu bứt tai buồn rầu đến cùng cực, ở bên kia, nhóm ba người với Lâm Cẩm Thư dẫn đầu, Cố Nguyệt Hoài và Cố Đình Hoài chậm rãi bước sau, bầu không khí cũng lúng túng vô cùng [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Ba người đi ra ngoài trạm y tế, Lâm Cẩm Thư mấy lần định mở miệng nói những lời quan tâm, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt giống mình mà không có chút thân thiện nào của Cố Nguyệt Hoài, bà ta chỉ cảm thấy khó chịu như bị nhét cục bông vào cổ họng hay con mắt Cố Đình Hoài cụp mắt xuống, cũng không nhìn Lâm Cẩm Thư, không biết đang nghĩ gì [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Cố Nguyệt Hoài nhìn anh cả một cái, đột nhiên lên tiếng: “Bà Lâm, Điền Tĩnh đâu Chính là người phụ nữ chăm sóc anh hai trong phòng bệnh khi mấy người đến ấy.”
Từ trước đến giờ Điền Tĩnh đều theo đuổi lợi ích, khó khăn lắm mới có điều kiện móc nối với bí thư công xã, cô ta có thể bỏ qua cơ hội này sao Lâm Cẩm Thư nghe thấy xưng hô của Cố Nguyệt Hoài thì khựng lại, đáy mắt vụt qua một tia đau thương, bà Lâm, quả thật là mỗi một chữ đều như con dao chọc vào tim bà ta Đương nhiên, nghĩ thì nghĩ như vậy, bà ta cũng không có mặt mũi bảo Cố Nguyệt Hoài gọi bà ta một tiếng mẹ, suy cho cùng sau khi cô ra đời bà ta cũng không quan tâm cô nữa, thậm chí chưa từng đút cho cô mấy ngụm sữa, bà ta đúng thật không phải là một người mẹ đủ tư cách Lâm Cẩm Thư thu cảm xúc lại, sắp xếp lại suy nghĩ, hỏi: “Cô Điền Tĩnh đó là gì của Duệ Hoài?”
Nhớ đến dáng vẻ ân cần của Điền Tĩnh vừa nãy khi đối đãi với bà ta và Lão Tần, Lâm Cẩm Thư cau mày lại. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Tuy rằng ngày thường có không ít người đến nhà nhờ Lão Tần làm việc gì đó, bà ta cũng đã quen nhìn thấy kiểu người uốn mình theo người như vậy, nhưng nghĩ đến việc đây là người sau này sẽ gả cho con trai mình, trong lòng bà ta khó tránh khỏi cảm thấy không dễ chịu Là một người mẹ luôn mong con trai có thể cưới được một người vợ tốt hơn, không nói phải thật xinh đẹp, ít nhất thì nhân cách phải chính trực Trong mắt bà ta, cô gái Điền Tĩnh này có quá nhiều toan tính, không hề xứng với con trai thứ hai đơn thuần của bà ta Cố Nguyệt Hoài cười, giọng điều tùy ý: “Không có quan hệ gì.” Sau đó cô lại bổ sung một câu: “Cha cô ta là Điền Đại Hữu, có điều tuổi cô ta xấp xỉ bằng tôi, có lẽ bà chưa từng gặp.”
Một câu bình thường như vậy lại làm cánh môi Lâm Cẩm Thư run lên Đúng vậy, ngay cả con gái ruột của mình bà ta còn không nhớ, huống hồ là con gái của người khác Lâm Cẩm Thư khẽ thở nhẹ một tiếng, quay đầu nhìn Cố Đình Hoài, giọng điệu dịu dàng: “Tính cách cô gái nhà họ Điền đó khôn khéo, không phải là người Duệ Hoài có thể khống chế, Đình Hoài, con là anh cả, phải nói rõ ràng với nó, biết chưa?”
Bà ta nhìn con trai lớn trước mặt, là đứa trẻ đầu tiên mình sinh ra, trong lòng cũng tràn đầy sự chua chát Trong mấy đứa con, chỉ có đứa này là thân với bà ta nhất Bà ta còn nhớ ngày mình rời đi, mưa rơi tầm tã, Cố Đình Hoài khó khăn lắm mới cao đến bắp đùi của bà ta ôm chặt lấy bà ta, khóc gào không để bà ta đi, nhưng bà ta đã chịu đủ những ngày tháng no một bữa đói một bữa ở dưới quê rồi, cộng thêm nhà mẹ đẻ yếu dần, mấy em trai còn nhỏ tuổi, gào khóc đòi ăn, bọn họ cũng có xuất thân là thành phần địa chủ sau này phải sống thế nào Bà ta là chị cả, nhất định phải gánh vác trọng trách của nhà mẹ đẻ Mà trọng trách này không phải một câu “anh yêu em” của Cố Chí Phượng là có thể gánh được, họ đã không còn là những cậu ấm cô chiêu của năm đó rồi, cuộc sống cần củi gạo dầu muối tương dấm trà, cầm kỳ thi họa hồi còn trẻ không thể ăn no được Cố Đình Hoài nghe Lâm Cẩm Thư ân cần dặn dò, cuối cùng anh ấy cũng ngẩng đầu lên nhìn bà ta một cái “Mẹ” ở trong ký ức của anh ấy đã trở nên mơ hồ rồi, chỉ lờ mờ nhớ được hình bóng, mà bây giờ nhìn thấy, ngũ quan và hình bóng chồng lên nhau, anh mới hiểu ra, nhiều năm như vậy, người thay đổi chỉ có bọn họ, không có bà ta Bà ta vẫn xinh đẹp, thậm chí còn trẻ trung không thể nhìn ra tuổi thật, có thể thấy cuộc sống không hề mài mòn bà ta “Vâng.” Cố Đình Hoài cũng không nói nhiều về chuyện của Điền Tĩnh và Cố Duệ Hoài, chỉ đáp một tiếng lãnh đạm Lâm Cẩm Thư nhìn ra được Cố Đình Hoài không có chuyện gì muốn nói với bà ta, trong lòng lại thấy đau khổ, bà ta quay đầu nhìn Cố Nguyệt Hoài không có biểu cảm gì trên mặt, mím môi lại, gắng gượng xốc lại tinh thần, nở một nụ cười: “Được rồi, vậy mẹ đi trước đây.”
Cố Nguyệt Hoài gật đầu, cùng Cố Đình Hoài nhìn bà ta rời đi Cố Đình Hoài nhìn bóng lưng của bà ta, một hồi lâu sau cũng không nói gì, cho đến khi Cố Nguyệt Hoài cười nhạo: “Sao thế anh cả Nhiều năm không gặp, vừa gặp được mẹ ruột là trong lòng kích động dâng trào, muốn nhận người thân sao?”
Cô không phản cảm việc mấy anh trai nhận lại Lâm Cẩm Thư, suy cho cùng thân phận mẹ ruột không thể rũ bỏ được Còn về cô, cả đời này cũng chỉ có cha thôi Những gì Lâm Cẩm Thư làm lúc đó đã tổn thương mấy đứa trẻ bọn họ là chuyện không phải giả, nhưng thật ra người đau khổ nhất trong đó là Cố Chí Phượng yêu bà ta sâu đậm, vậy nên cô không có ý định tha thứ Mà cô cũng không muốn nhúng tay vào cuộc sống “chim hoàng yến” của Lâm Cẩm Thư Tất cả phải đợi đến khi cuộc sống của một nhà bọn họ thật sự thay đổi rồi lại nói Khóe miệng Cố Đình Hoài giật giật, anh ấy quay đầu gõ vào đầu Cố Nguyệt Hoài một cái: “Em ấy, đúng là cái gì cũng nói!”
Dứt lời, anh ấy lại quay đầu nhìn trạm y tế, chần chừ nói: “Chúng ta đi thật sao Thật sự không để ý đến thằng hai nữa?”
Cố Nguyệt Hoài khẽ ngước mắt lên, nhìn Điền Tĩnh mang vẻ mặt vui mừng đi vào trạm y tế, cô nói: “Anh cả, anh nhìn xem, người có thể chăm sóc đã đến rồi, chúng ta còn đi góp vui gì nữa?”
Vừa nhìn thấy Điền Tĩnh, Cố Đình Hoài đã không nhịn được mà cau mày Không biết có phải do nhận được sự hun đúc của em gái hay không, bây giờ anh ấy hễ nhìn thấy Điền Tĩnh là cũng không nhịn được sự chán ghét Điền Tĩnh cụp mắt xuống đang nghĩ gì đó, không nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài và Cố Đình Hoài, cho đến khi đi qua bọn họ, nghe được một câu nhẹ nhàng bay bổng: “Nghĩ gì đó Cười đến nỗi sắp rơi cả răng xuống đất rồi.”
Cả người Điền Tĩnh cứng đờ, cô ta ngẩng đầu nhìn Cố Nguyệt Hoài, đầu mày chau lại, nhưng khi nhìn thấy bên cạnh còn Cố Đình Hoài, cô ta lập tức bảy ra vẻ ngoan ngoãn, giọng điệu mềm mại: “Anh cả Cố, Nguyệt Hoài, mọi người đến rồi.”
Cố Nguyệt Hoài như cười như không nhìn Điền Tĩnh: “Quen được bí thư công xã Hoàng Oanh, vui như vậy hả?”
Vừa nghe được những lời này, Điền Tĩnh bỗng ngẩng đầu nhìn cô, nghĩ đến Lâm Cẩm Thư vừa nãy đi được nửa đường đột nhiên quay lại, trong lòng cô ta bực bội, hai mẹ con họ nhất định là gặp nhau rồi Trong tiểu thuyết, hình tượng người gặp người mê giai đoạn sau của Cố Nguyệt Hoài không sụp đổ một chút nào, không những có nam chính yêu cô sâu sắc, cha và ba anh trai chiều chuộng, còn có cha dượng, anh kế và mẹ ruột yêu thương Tạm thời không nói những sự yêu thương này có xen lẫn quan hệ lợi ích hay không, nhưng người gặp người mê chính là người gặp người mê, Cố Nguyệt Hoài là con gái ruột của tác giả, tình yêu, tình thân, tình bạn đều ôm mỏi cả tay Cô ta không nhìn nổi có người hạnh phúc như vậy Nhưng tại sao Tại sao Cố Nguyệt Hoài lại có mệnh tốt như vậy Vừa nãy cô ta đã âm thầm ám chỉ, để Cố Duệ Hoài phát điên đuổi Lâm Cẩm Thư và Tần Vạn Giang đi, lại thuận tiện tiễn họ ra khỏi cửa, giành được mối quan hệ này, sao có thể để mẹ con Cố Nguyệt Hoài và Lâm Cẩm Thư gặp lại nhau chứ Lẽ nào thật sự là vận may của nữ chính Không Cô ta không tin [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Những điều này đều có thể thay đổi Nếu như cô ta đã lọt vào mắt xanh của đại thần xuyên qua, vậy thì sao không đấu lại một người trong truyện được chứ