Mắt Cố Nguyệt Hoài giật giật, yết hầu như bị bóp lại, bắt đầu cảm giác khó thở vì bị bóp cổ Cô nhìn gương mặt dữ tợn của Cố Duệ Hoài gần trong gang tấc, đột nhiên cảm thấy rất lạ lẫm, anh hai mang cô về nhà chăm sóc ở đời trước trở nên rất xa xôi, xa không chạm tới được Cố Chí Phượng và Cố Đình Hoài sợ đến mức biến sắc, hai người bọn họ gào thét kéo Cố Duệ Hoài ra, nhưng cậu ta giống như bị trúng tà, sức lực vô cùng lớn, trong lúc nhất thời hai người họ không có cách nào khiến cậu ta dao động “Cố Duệ Hoài, mày điên rồi, bé con là em gái ruột của mày mà!”
“Thằng hai, em buông tay ra Nhanh buông tay ra Bé con!”
Cả người Cố Chí Phượng và Cố Đình Hoài run lên, bọn họ hoàn toàn không nghĩ vở kịch anh em tương tàn lại xảy ra ở nhà họ Cố Cố Nguyệt Hoài giãy giụa, vươn tay muốn gỡ tay Cố Duệ Hoài ra khỏi cổ mình, đột nhiên cậu ta lên tiếng, giọng nói khàn khàn: “Cố Nguyệt Hoài, sao mày không chết đi Mày sống ích kỷ như thế, còn sống cũng sẽ chỉ hại người trong nhà Mày đi chết đi Đi chết đi!”
Từng tiếng chửi rủa thầm thì khiến Cố Nguyệt Hoài giật nảy cả mình Cô đột nhiên không giãy giụa nữa hai tay buông lỏng, trong thoáng chốc, cô dường như nhìn thấy thảm kịch đời trước của cả nhà, bọn họ đứng trước mặt cô, vẻ mặt lạnh băng, trong ánh mắt đều là vẻ hận thù Là cô đã hại cả nhà, là cô đã hại cả gia đình Trước mặt Cố Nguyệt Hoài lóe lên chút ánh sáng, một bóng dáng thon dài xuất hiện trước mặt cô Anh đi ngược chiều sáng nên cô không thể thấy rõ mặt, thế nhưng anh đưa tay về phía cô, ngón tay của anh rất dài, thon gọn xinh đẹp, lòng bàn tay lớn, làn da mỏng manh che đi gân xanh mạnh mẽ và sắc nét Cố Nguyệt Hoài nhìn đôi tay quen thuộc này, bỗng nhiên khát vọng sống của cô bùng lên Cô ra sức giãy giụa, thậm chí còn vươn tay kẹp lấy cổ Cố Duệ Hoài Cuối cùng, vào thời khắc sống còn, Cố Chí Phượng và Cố Đình Hoài kéo được Cố Duệ Hoài đang nổi điên ra, gập cánh tay của cậu ta ra sau lưng, hai người bọn họ sốt ruột tới mức cả người đều là mồ hôi lạnh Cố Nguyệt Hoài lùi về sau mấy bước, ôm lấy cái cổ đau nhói, ho khan sặc sụa “Cố Duệ Hoài, em điên rồi Điên thật rồi!” Cả người Cố Đình Hoài run lên như lá rụng trong gió thu, mắt anh ấy mở to, tới giờ vẫn không thể tin được Sắc mặt Cố Chí Phượng trắng bệch, hơi thở cũng yếu ớt hơn Đối với một người cha già, không có gì khiến ông kích động, đau lòng hơn là tận mắt chứng kiến con trai muốn giết con gái Cố Duệ Hoài không làm gì cả, cậu ta mặc hai người bọn họ khóa cánh tay mình lại Có điều, đôi mắt hẹp dài vô cùng tàn nhẫn của cậu ta vẫn nhìn chằm chằm Cố Nguyệt Hoài, ý định giết người trong đáy mắt không hề biến mất Tiếng động bên ngoài quá lớn, Cố Tích Hoài nhịn không được ôm Yến Thiếu Đường mở cửa phòng ra xem thử “Sao thế Đã có chuyện gì à?” Cậu ấy nhìn tình cảnh trước mắt, cảm thấy hoang mang. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Nhưng lúc này không một ai trả lời vấn đề của cậu ấy Một lúc lâu sau, Cố Duệ Hoài dần dần tỉnh táo lại, cậu ta cười lạnh một tiếng, tránh khỏi tay Cố Chí Phượng và Cố Đình Hoài đang giữ lấy mình rồi nói: “Xem ra mọi người bị dọa rồi!”
Vẻ mặt Cố Đình Hoài tuyệt vọng nhìn đứa em trai đầu óc không còn tỉnh táo, thậm chí có vẻ sắp điên rồi trước mắt Anh ấy biết, đời này muốn để cậu ta quay đầu lại, e rằng rất khó khăn Điền Tĩnh [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Quả nhiên Điền Tĩnh nhắm tới gia đình bọn họ, cô ta là tai họa của nhà họ Cố Lúc này, Cố Chí Phượng ngẩng đầu nhìn về phía Cố Duệ Hoài, ánh mắt bi thương nhưng đồng thời cũng tĩnh lặng Một lát sau, ông lên tiếng, giọng nói khàn đặc: “Cố Duệ Hoài, miếu nhỏ nhà họ Cố không thể chứa nổi Phật lớn như mày Sau này, mày đừng về đây nữa.”
“Cha!” Cố Tích Hoài chấn động và kinh hoảng, giọng nói cũng theo đó mà có sự thay đổi Đôi môi Cố Đình Hoài mấp máy như muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ quay đầu đi Anh ấy chẳng thể nói lên lời cầu xin tha thứ nào, thằng hai điên rồi, để cậu ta ở nhà chỉ có chuốc lấy họa Cố Duệ Hoài dường như cũng bị những lời của Cố Chí Phượng làm kinh ngạc, vẻ mặt cậu ta từng chút từng chút đông cứng lại Cố Duệ Hoài đột nhiên cười to, trong mắt chỉ còn lại bi thương, trong giọng nói chất chứa cảm xúc phẫn nộ và đau khổ vì bị vứt bỏ: “Lại là vì Cố Nguyệt Hoài Trước kia cha vì nó mà lơ là con, bây giờ cũng vì nó mà đuổi con đi sao?”
“Ha ha, nực cười Thật nực cười mà!”
Cố Duệ Hoài khàn giọng cười, nói xong, cậu ta kéo cái chân bị thương của mình muốn rời đi Cố Nguyệt Hoài nhìn bóng lưng dứt khoát của cậu ta, rồi nhìn qua Cố Chí Phượng đầu bạc chẳng còn mấy cọng tóc, đôi mắt đẹp đẽ của ông cũng chứa rất nhiều đau khổ Cô há to miệng muốn nói chuyện, nhưng cổ họng đau rát, những chữ thốt ra ngoài cũng khàn khàn: “Con…”
Cố Nguyệt Hoài nhắm mắt lại, chịu đựng cơn đau, nói: “Anh hai, Điền Tĩnh không phải người tốt như anh nghĩ đâu Một khi anh rời khỏi nhà, chẳng còn gì để cô ta lợi dụng nữa thì sẽ vứt bỏ anh giống như cái giày rách vậy!”
“Hoặc sẽ coi anh là công cụ kiếm tiền Anh sẽ vì Điền Tĩnh mà tới chợ đen sao?”
“Dạo gần đây đội dân quân kiểm tra rất nghiêm ngặt, đi chẳng được mấy lần, anh nhất định sẽ ngồi tù “Anh hai, anh quay đầu nhìn cha đi, cha đã nhọc lòng lo nghĩ cho cả nhà nhiều tới thế nào, anh nhẫn tâm để cha tới từng tuổi này rồi vẫn còn thấy cảnh anh em giết hại lẫn nhau sao?”
Từng câu từng chữ của cô lọt vào tai Cố Duệ Hoài khiến bước chân cậu ta hơi khựng lại Nhưng rất nhanh, cậu ta vẫn hoảng sợ đi về phía màn đêm, chẳng hề quay đầu lại Cố Tích Hoài ôm theo Yến Thiếu Đường đuổi theo hai bước, nhưng khi nghe thấy giọng nói khó khăn của Cố Nguyệt Hoài, đồng thời nhìn thấy dấu tay sưng đỏ trên cổ cô, cậu ấy dừng bước Không khí trong nhà như rơi xuống vực sâu, cuối cùng vẫn là Cố Chí Phượng phá vỡ cục diện bế tắc này: “Được rồi, nấu cơm nào.”
Ông xua tay, ngồi xếp bằng trên giường, tay thẫn thờ cầm lấy hạt óc chó [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Cố Đình Hoài buồn bã dạ một tiếng rồi cúi đầu tập trung vào bếp lò, chỉ sợ chậm một chút thôi là bản thân sẽ khóc thành tiếng Tính tình anh ấy thật thà chân thành, mấy đứa em trong nhà gần như là do một tay anh ấy nuôi nấng Thằng hai là con trai, tất nhiên không được để tâm nhiều như bé con, nhưng nói là bị lơ là thì đúng là khiến anh ấy đau lòng Nhưng hôm nay thằng hai cũng đã cho mọi người thấy nỗi khổ trong lòng mình Nhưng bé con có tội gì nào Thằng hai làm như thế chỉ khiến người thân đau đớn còn kẻ thù thì sung sướng Cố Đình Hoài vươn tay lau mắt, rồi bắt đầu nấu cơm Anh ấy không kiềm được nghĩ tới, trời tối thế này rồi Cố Duệ Hoài còn rời khỏi nhà, cuối thu trời đông giá rét, cậu ta còn chưa ăn gì, buổi tối sẽ phải ở đâu đây Một chốc sau, Cố Nguyệt Hoài đột nhiên đứng phắt dậy, chạy nhanh ra khỏi cửa “Bé con, con đi đâu đó?” Cố Chí Phượng nôn nóng la lên Cố Nguyệt Hoài không để ý tới cha mình, cô ra khỏi cửa thì rẽ vào căn nhà ở sát vách, ánh mắt bình tĩnh, gõ cửa, giọng nói của Điền Tĩnh ở bên trong nhanh chóng vang lên: “Ai đó?”
Cô ta vừa nói vừa nhanh chóng đi ra mở cửa Ánh mắt Cố Nguyệt Hoài nhìn Điền Tĩnh lạnh lùng, nhân lúc cô ta còn chưa kịp phản ứng, tay cô dùng sức bóp lấy cổ cô ta, sức lực khá lớn, không thua kém gì những gì cô vừa mới nhận được từ chỗ Cố Duệ Hoài “A… A… Cứu… A…” Cổ Điền Tĩnh nổi gân xanh, vẻ mặt đau đớn Sắc mặt cô ta đỏ bừng, đôi mắt trợn tròn, đôi môi run rẩy, cô ta cảm thấy dòng máu đang chảy xuôi trong cơ thể trong chớp mắt đã tụ thành một khối băng Cô ta hoảng sợ nhìn Cố Nguyệt Hoài, giãy giụa muốn tự cứu lấy bản thân Nhưng hàng ngày lúc làm việc Điền Tĩnh thường xuyên giở trò khôn lỏi, làm sao có thể mạnh hơn Cố Nguyệt Hoài được nước giếng trong không gian giúp đỡ chứ Đầu ngón tay Cố Nguyệt Hoài lạnh buốt, đôi môi cô không còn chút máu, giọng nói bình tĩnh đến mức dọa người: “Điền Tĩnh, tôi vẫn luôn suy nghĩ một chuyện, rốt cuộc là cứ thế giết cô sẽ khiến tôi thoải mái hơn, hay là từ từ chậm rãi tra tấn cô càng khiến tôi vui vẻ hơn?” [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]