Trọng Sinh 70 Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 90: Điền Tĩnh… Chúng ta… Cứ từ từ giải quyết





“Tôi… Cứu…” Điền Tĩnh nghe thấy những lời Cố Nguyệt Hoài nói, trong lòng chỉ cảm thấy lạnh buốt
Cô ta xuyên vào sách, còn chưa kịp thể hiện tài năng, chưa kịp thực hiện tham vọng trong lòng, sao có thể chết được chứ
Cố Nguyệt Hoài lạnh nhạt nhìn Điền Tĩnh đang giãy giụa trong tay mình
Cô ta giống như một con kiến hèn mọn đang cầu xin, cầm cổ dài nhỏ trong tay lại khiến trong lòng cô dâng lên cảm giác khát máu, giống như thể cô chỉ cần dùng sức hơn chút nữa…
“Bé con, con đừng làm chuyện ngu ngốc!” Cuối cùng Cố Chí Phượng và Cố Đình Hoài cũng đuổi kịp, hai người họ nhìn Cố Nguyệt Hoài đang bóp cổ Điền Tĩnh thì rất sợ hãi, nhìn quanh bốn phía, chỉ sợ sẽ có ai đó khác nhìn thấy tình cảnh đáng sợ này
Cả người Cố Chí Phượng như bị bệnh sốt rét, suýt nữa thì nước mắt đã giàn dụa khắp mặt
Ông vừa mới trải qua nỗi đau con trai giết con gái, không muốn lại phải chịu thêm thảm kịch con gái trở thành tội phạm giết người
Nếu cô giết người thì còn có thể sống được sao
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cố Đình Hoài nhanh chóng đi tới ngăn cản
Nhưng anh ấy còn chưa tới gần, Cố Nguyệt Hoài đã thả lỏng tay ra, Điền Tĩnh vì thiếu khí mà ngồi sụp xuống đất, tay ôm lấy cổ, dùng sức thở phì phò
Điền Điềm ở trong nhà nghe thấy động tĩnh chạy ra xem
Con bé hoảng sợ nhìn Cố Nguyệt Hoài và chị gái mình, sững sờ đứng im tại chỗ một lúc rồi chạy vèo một cái vào trong phòng, còn tiện tay đóng cửa lại, giống như sợ Cố Nguyệt Hoài sẽ đuổi theo vào trong
Cố Đình Hoài đi tới bên cạnh Cố Nguyệt Hoài, vươn tay kéo cô qua, thấy Điền Tĩnh không sao hết thì không khỏi âm thầm thở phào
Cố Nguyệt Hoài mím môi, hàng mi nhướn lên, nói: “Điền Tĩnh, Cố Duệ Hoài đã bị cha tôi đuổi ra khỏi nhà, từ nay về sau anh ấy không còn là người nhà họ Cố nữa
Sau này nếu cô muốn lợi dụng anh ấy để kiếm chác gì đó thì tôi khuyên cô nên bỏ đi.”
“Cô… Cô…” Điền Tĩnh yên lặng, ngước mắt lên nhìn Cố Nguyệt Hoài vẫn bình tĩnh thong dong, cảm giác bị người khác nhìn thấy khiến cô ta cảm thấy bất an, gò má cô ta hơn run lên, tay ôm lấy cổ, cúi thấp đầu
Cố Nguyệt Hoài nửa ngồi nửa quỳ xuống, Điền Tĩnh co rụt người lại
“Hôm nay tôi cho cô một bài học nhỏ, Cố Duệ Hoài coi như bỏ, nếu cô còn muốn vươn móng vuốt ra với người nhà tôi nữa thì tôi sẽ không nương tay đâu
Tin tôi đi, tôi có trăm phương ngàn cách để cô chết một cách thầm lặng.” - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Cô không phải đang nói khoác nói lác
Cô có chút kiến thức về dược, nếu không thì sẽ không nhận ra sevofluran
Giữa việc để Điền Tĩnh nhẹ nhàng chết đi và bắt cô ta sống không bằng chết, cô lựa chọn vế sau
Tối nay chỉ là chút trả thù nho nhỏ, nợ của Cố Duệ Hoài cũng nên có người trả thay, bảo cô bị bóp cổ tới suýt chết mà vẫn yên lặng nhẫn nhịn thì là chuyện không thể nào
Cho dù cô thật sự muốn giết chết Điền Tĩnh cũng sẽ không tự mình ra tay
Nếu cô giết Điền Tĩnh thì phải đền mạng mình vào, không đáng
“Cô không sợ tôi báo cáo chuyện này cho bí thư chi bộ của đại đội sao?” Điền Tĩnh ho khan, nhìn về phía Cố Nguyệt Hoài, giọng nói tức giận
Cố Nguyệt Hoài cười cười, giễu cợt không chút che giấu: “Cô cứ đi thử xem, xem thử bí thư tin tôi hay là tin cô.”
“Cố Duệ Hoài nằm viện, Điền Tĩnh dốc lòng chăm sóc, tình cảm giữa hai người rất tốt
Đáng tiếc trong nhà không có nổi một trăm đồng tiền sính lễ, nhưng Cố Duệ Hoài khăng khăng một mực muốn cưới Điền Tĩnh, cuối cùng bị đuổi ra khỏi nhà
Chậc, chuyện tình này cảm động biết bao nhiêu!”
“Cô nói xem, nếu Trần Nguyệt Thăng biết được cô đi huyện Thanh An không phải để thăm người chị mới kết hôn mà là vì Cố Duệ Hoài, anh ta sẽ nghĩ thế nào
Trước đó có Nhậm Thiên Tường, sau lại có Cố Duệ Hoài, cô cho rằng bản thân vẫn có thể tiếp tục là người phụ nữ quan trọng nhất của anh ta sao?”
“À, chắc cô cũng không để ý mấy chuyện này, dù sao cô cũng không tính gả cho Trần Nguyệt Thăng mà!”
“Con gái ấy mà, nếu danh tiếng đã xấu đi thì muốn gì cũng đã trễ, cô cứ nói ra đi?”
Cố Nguyệt Hoài mỉm cười, thậm chí giọng nói còn có ý đùa giỡn
Điền Tĩnh nhìn chằm chằm Cố Nguyệt Hoài, trên lưng cô ta không ngừng túa ra mồ hôi lạnh
Từ khi bắt đầu cô ta đã hiểu sai rồi
Nữ chính bị chiều hư tới ngu xuẩn Cố Nguyệt Hoài trong tiểu thuyết đâu
Cô rõ ràng là một người điên
Từ đầu tới cuối là người điên
Mặc dù cô ta biết sau khi Cố Duệ Hoài nghe cô ta nói xong, lúc về nhà sẽ làm ra chuyện gì đó, nhưng cô ta không ngờ rằng cậu ta cứ thế bị đuổi ra khỏi nhà, chuyện này chắc chắn không nhỏ
Nhà họ Cố hỗn loạn, cô ta rất vui vẻ, nhưng sao tên ngu đó lại kéo cả cô ta vào
Nếu không phải vì cậu ta làm việc không cẩn thận thì Cố Nguyệt Hoài sẽ không chú ý tới cô ta, khiến cô ta suýt nữa thì mất mạng
“Bé con?” Cố Đình Hoài cẩn thận gọi cô
“Anh cả, chúng ta về thôi.” Cố Nguyệt Hoài đứng dậy, cô không cười nữa, từ trên cao nhìn xuống Điền Tĩnh, đồng tử trong veo đột nhiên trở nên sâu hút, ánh mắt đó của cô khiến Điền Tĩnh không nhịn được rùng mình
“Chúng ta… Cứ từ từ giải quyết.”
Một câu nói rất nhẹ theo gió đêm truyền vào tai Điền Tĩnh, cô ta nắm chặt tay, ra sức cắn răng, không để bản thân phát ra âm thanh nào
“Bé con…” Giọng Cố Chí Phượng đau đớn, ông muốn an ủi con gái nhưng lại không biết nên nói gì
“Cha, con không sao, chúng ta về nhà thôi.” Sắc mặt Cố Nguyệt Hoài vẫn trắng bệch như cũ, nhưng khóe môi cô lại cong lên thành một nụ cười thản nhiên hệt như trước kia, không nhìn ra có gì bất thường
Cố Chí Phượng nhìn Điền Tĩnh một chút rồi yên lặng gật đầu nhẹ
Ba người quay về nhà, Cố Tích Hoài đang ôm Yến Thiếu Đường lo lắng chờ đợi, thấy mọi người đã về, cậu ấy nhanh chóng nói: “Em đi đâu thế
Nguyệt Hoài em…”
Cố Nguyệt Hoài lắc đầu nói: “Em không sao, anh nấu cơm xong chưa?”
Lúc nãy là cô nhất thời tức giận, sau khi bình tĩnh lại mới thấy chuyện vừa rồi cũng chẳng có gì to tát, Cố Duệ Hoài… Mặc dù cô ra sức muốn đền bù, nhưng đời này tình cảm của cậu ta dành cho Điền Tĩnh quá sâu, liệu có quay đầu lại được hay không, chẳng ai nói trước được
Cô chỉ hy vọng kiếp này Cố Duệ Hoài vẫn có thể sống khỏe mạnh, không trở thành con tốt thí trên con đường thành công của Điền Tĩnh
Cố Đình Hoài ừ một tiếng, múc cháo trong nồi ra
Buổi tối thường chỉ ăn lót bụng, không ăn thực phẩm cứng như màn thầu hay mì sợi, mặc dù cháo không nấu quá nát, nhưng dùng nước giếng trong không gian để nấu, mùi thơm nồng lan tỏa khắp nơi
Cố Nguyệt Hoài cho Yến Thiếu Đường ăn tối xong, cô bé ăn no thì cảm thấy buồn ngủ
Ăn xong một chén cháo, cô bé đã nhắm mắt lại ngủ thiếp đi
Cố Nguyệt Hoài bật cười, ôm Yến Thiếu Đường đi vào phòng, vừa cởi quần áo xong, cô bé đã trở người, cuộn tròn cả người vào chăn, ngáy o o, nhìn tư thế này thì cho dù bão táp mưa sa e rằng cũng sẽ không đánh thức cô bé được
Cố Nguyệt Hoài giúp cô bé đắp chăn cẩn thận rồi mới xoay người đi ra khỏi phòng
Cố Chí Phượng, Cố Đình Hoài và Cố Tích Hoài đều đang ngồi trên giường, không một ai nói chuyện, không khí vô cùng nặng nề, im lìm hơn so với bất kỳ lúc nào hết
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nếu bắt buộc phải lấy một chuyện nào đó ra để so sánh thì e rằng cũng chỉ có cái ngày Lâm Cẩm Thư bỏ chồng con ở lại mà rời đi thôi. 
Cố Nguyệt Hoài cụp mắt, cô uể oải nói: “Cha, anh, em đi ngủ trước.”
Những gì nên nói cô đã nói, Cố Duệ Hoài cứ mãi chấp nhất như thế thì chẳng ai cứu được cậu ta
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nếu đã như thế sau này chỉ có thể anh đi đường anh, tôi đi đường tôi
Tóm lại, thiếu đi một người cần quan tâm cũng là một chuyện tốt
Cố Chí Phượng chỉ nói: “Ừ, đi ngủ đi, con đi ngủ sớm một chút.” 
Nói xong, ông lại nhìn qua hai anh em Cố Tích Hoài và Cố Đình Hoài: “Hai đứa cũng đi ngủ đi, ngày mai đều đi làm công cả, thằng ba cũng đi.”
Cố Tích Hoài ngập ngừng rồi khẽ gật đầu
Thật ra cậu ấy muốn đọc sách hơn, nhưng tất cả mọi người đều phải làm việc để kiếm công điểm, nếu không thì trong nhà ăn gì, uống gì chứ
  
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.