Trọng Sinh: Giáo Hoa Đuổi Ngược, Ta Tài Hoa Không Dối Gạt Được

Chương 65: : Hố ngươi, ngươi còn phải cảm tạ ta




Chương 65: Gài bẫy ngươi, ngươi còn phải cảm tạ ta
Hoàng Khải muốn rách cả mắt rồi
Từ lần đầu tiên nhìn thấy Đỗ Băng, hắn đã mê mẩn sâu sắc người phụ nữ có hào quang người chủ trì, thời thượng và xinh đẹp này
Trong một tháng ngắn ngủi, hắn đã phát động cuộc tấn công theo đuổi mạnh mẽ với Đỗ Băng
Nhưng cho đến bây giờ, hắn còn chưa từng nắm tay Đỗ Băng dù chỉ một lần
Vậy mà Diệp Hiên lại ngay trước mặt hắn, ôm Đỗ Băng vào lòng
"Ngươi làm cái gì vậy, mau thả Băng Băng ra
Kèm theo tiếng gầm giận dữ, Hoàng Khải đột ngột lao tới
Diệp Hiên vờ như sợ hãi, giật bắn mình ra xa, sau đó không ngừng giải thích: "Thật xin lỗi nha rùa biển ca, ta sợ Băng Băng tỷ ngã nên mới vô ý thức đỡ nàng
"Vô ý thức
Ta thấy ngươi cố ý thì có
Hoàng Khải vung nắm đấm định đấm Diệp Hiên
"Anh làm gì vậy?
Đỗ Băng hoàn hồn vội vàng kéo Hoàng Khải lại
Nhưng Hoàng Khải đang trong cơn giận dữ, vung tay một cái đẩy nàng ra
"A
Đỗ Băng bị đẩy lùi mấy bước, không giữ được thăng bằng, ngồi phịch xuống đất
Sự thay đổi này đã làm cho Hoàng Khải từ cơn giận dữ tỉnh táo lại đôi chút
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hắn bỏ mặc Diệp Hiên, quay người chạy đến bên Đỗ Băng, nửa quỳ xuống nói: "Xin lỗi Băng Băng, anh không cố ý
Diệp Hiên cũng chạy đến, vẻ mặt quan tâm nói: "Băng Băng tỷ, tỷ không sao chứ
"Ngươi còn dám đến
Hoàng Khải vừa mới hạ hỏa lại bùng lên
Nhưng chưa kịp phản ứng, Đỗ Băng đã kéo hắn lại: "Hoàng Khải
Anh bình tĩnh một chút
Đây là lần đầu tiên nàng quát Hoàng Khải, khiến rùa biển ca ngây người ra một lúc: "Em vì người đàn ông khác mà quát anh
Vì quá phẫn nộ, biểu cảm của hắn trở nên méo mó
Gương mặt vốn lịch sự và điển trai, giờ phút này trông thật đáng sợ
Đỗ Băng cũng rất sợ, nhưng nàng vẫn dũng cảm chất vấn: "Hoàng Khải, anh cũng thấy tình hình rồi đấy, lúc đó nếu như hắn không đỡ em thì em đã ngã rồi, chẳng lẽ anh muốn nhìn em ngã xuống, chứ không muốn người đàn ông khác giúp đỡ em sao
Nàng chất vấn một hồi, khiến Hoàng Khải á khẩu không trả lời được
"Băng Băng tỷ, tỷ đừng trách rùa biển ca, bất cứ người đàn ông nào nhìn thấy cảnh đó cũng sẽ tức giận thôi, nếu đổi lại là em, phản ứng có lẽ còn kịch liệt hơn rùa biển ca ấy chứ, bởi vì tức giận chính là một biểu hiện của sự quan tâm mà
Diệp Hiên đứng ngoài cuộc, tận tình khuyên giải
Hoàng Khải không ngờ trong tình huống này, Diệp Hiên lại còn giúp mình nói chuyện, nhất thời cảm thấy có chút áy náy, và cũng có phần cảm kích
Đỗ Băng cũng không ngờ Diệp Hiên sẽ giúp Hoàng Khải nói chuyện
Sau khi ngây người ra, nàng càng thêm bất mãn với Hoàng Khải
Diệp Hiên mới 18 tuổi, đã thể hiện sự chín chắn, ổn trọng hơn Hoàng Khải nhiều
Rõ ràng bị ấm ức, nhưng vì không muốn làm hỏng mối quan hệ của bọn họ, mà còn ra sức giải thích cho Hoàng Khải
Đúng là 'đánh rớt răng nuốt máu tươi'
Còn Hoàng Khải, Diệp Hiên rõ ràng là đã giúp đỡ nàng, hắn không những không cảm kích, mà còn tức giận muốn đánh người ta
Hai người đem so sánh một chút, thật là một trời một vực
Sau khi bình tĩnh lại, Đỗ Băng nói: "Hoàng Khải, em cảm thấy anh nên xin lỗi Diệp đồng học
Hoàng Khải đang do dự thì Diệp Hiên đã liên tục xua tay: "Không cần đâu, chỉ cần rùa biển ca đừng suy nghĩ nhiều là em vui rồi
Nếu Hoàng Khải mà xin lỗi thì chẳng phải hắn 'bạch mẹ nó bận rộn' sao
Nhưng trong mắt Đỗ Băng, Diệp Hiên hoàn toàn là vì không muốn làm hỏng tình cảm của họ nên mới nói vậy
Cái dáng vẻ vì người khác suy nghĩ, chịu đựng tất cả ấm ức này khiến người ta đau lòng
Hoàng Khải cứng đờ gật đầu, gượng cười nói: "Cảm ơn huynh đệ, hôm nào anh mời chú mày ăn cơm
Diệp Hiên nghĩ bụng, lão tử mẹ nó đang hố ngươi đó, mà ngươi còn cảm ơn ta, bị người bán còn thay người ta kiếm tiền đúng là ngu xuẩn
Ngoài mặt hắn lại tỏ vẻ không để ý xua tay: "Nên mà, rùa biển ca khách khí quá, vậy cái gì...em xin phép đi trước, anh và Băng Băng tỷ nói chuyện cho đàng hoàng, tuyệt đối đừng nóng giận nữa nhé
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nói xong, hắn vỗ vai Hoàng Khải, lại ném cho Đỗ Băng một ánh mắt an ủi, lúc này mới đứng dậy rời đi
Chờ hắn lái chiếc BMW X5 ra khỏi đài truyền hình, Hoàng Khải gượng cười nói: "Băng Băng, xem chiếc xe anh vừa mới mua này, Porsche Cayenne đó, chắc chắn đẳng cấp hơn BMW X5
Ngày hôm đó tại hội chợ xe bị mất mặt, hắn về nhà liền giở trò nhõng nhẽo với bố mẹ
Bị làm phiền đòi hỏi, ba hắn cuối cùng cũng đồng ý tăng ngân sách
Dù vậy, xe hắn lấy vẫn là bản Cayenne thấp nhất, giá lăn bánh cũng không cao hơn X5 là bao
Nhưng mác Porsche thì vẫn hơn, người không hiểu xe, chắc chắn sẽ cảm thấy Cayenne sang trọng hơn X5 nhiều
Cho nên lần này hắn đến là để khoe với Đỗ Băng
Đỗ Băng ngạc nhiên nhìn hắn một cái, sau khi đứng lên, biểu cảm lạnh nhạt nói: "Hoàng Khải, em cảm thấy cả hai chúng ta cần bình tĩnh lại một chút
Biểu cảm Hoàng Khải cứng đờ: "Ý em là sao
"Anh quá bồng bột rồi, em hi vọng anh có thể suy nghĩ thật kỹ xem, về sau nên đối xử với mọi người như thế nào
Nói xong, Đỗ Băng liền bước vào tòa nhà đài truyền hình với đôi giày cao gót
Nhìn bóng lưng chập chờn của nữ MC xinh đẹp, một cảm xúc tức giận dồn nén trào dâng trong lòng Hoàng Khải
..
Ngày hôm sau, ngày 28 tháng 6
Hôm nay là thời gian đến trường nhận đơn đăng ký nguyện vọng
Sáng sớm, Diệp Hiên đã cùng Hồng Nhạc Đào tụ tập, đạp xe về phía trường nhất trung
"Tao còn tưởng mày sẽ lái xe đến trường cơ
"Hả, sao mày biết tối nay tao muốn lên tivi
Hồng Nhạc Đào: "


Diệp Hiên cười hắc hắc: "Hôm qua tao đi đài truyền hình Minh Thành ghi hình một bản tin, Đỗ Băng phỏng vấn, tiện thể quảng cáo cho quán lẩu của mình, tối nay 8 giờ phát sóng, nhớ xem đấy nhé
"Ngọa tào Diệp Hiên, mày trâu bò vậy
"Cái này đã là gì đâu, sau này không chỉ có tao lên TV, cả mày, Vương Thiên, Tiêu Nam Chi, Lâm Hi Đồng đều sẽ lên TV
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Sao mày chắc chắn thế
"Tin tao là được, đừng hỏi vì sao, còn nữa, đừng có nói chuyện khai trương quán lẩu ở trên lớp nhé
"Vì sao
"Mày quên Trần Minh bọn họ còn đang phát tờ rơi cho quán lẩu à
Ôi hắc hắc
Có lẽ tưởng tượng đến cảnh Trần Minh phát hiện mình đang làm thuê cho Diệp Hiên, Hồng Nhạc Đào cũng "Ôi hắc hắc" cười đểu
Khi hai người đến cổng trường nhất trung, vừa vặn gặp Sở Nhiên đang chạy bộ tới
Diệp Hiên như nghĩ ra điều gì, mặt mày quái dị lên tiếng chào: "Sở Nhiên, đã lâu không gặp
"Ừm...đã lâu không gặp, hộc hộc, cái...cái phương...phương pháp huấn...huấn luyện của...của ngươi, rất...rất hiệu...quả, hộc hộc, có...có thời...gian, nói...ta...ta muốn...đánh...đánh với ngươi...một trận, hộc hộc
Sở Nhiên vừa thở hổn hển, vừa đáp lời
"Không thành vấn đề, tao đợi điện thoại của mày
Diệp Hiên làm động tác gọi điện thoại, rồi đạp xe nhanh như chớp chạy đi
Sở Nhiên vừa định hỏi số điện thoại của hắn thì trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng Diệp Hiên đâu
"Vì sao...mình có cảm giác...hắn đang trốn tránh mình nhỉ
Sở Nhiên vô thức vuốt vuốt tóc, sau đó nhìn mấy sợi tóc rụng trong tay, rơi vào trầm mặc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.