Trọng Sinh Sau Khi Bị Cướp Đoạt Vận May

Chương 547: Thắng Lợi Đến (3)





Khoảnh khắc đỉnh lũ tới, Tô Nhuyễn chỉ cảm thấy kinh tâm động phách
Nếu không tận mắt nhìn thấy, con người sẽ vĩnh viễn không cách nào tưởng tượng ra lực lượng khủng bố ấy, rõ ràng chỉ là một con sóng nước như thường, đánh vào đê đập lại phát ra tiếng vang lớn đinh tai nhức óc, sau đó từng đợt từng đợt kéo đến, bọt nước văng lên cao bảy tám mét, nhưng đánh thẳng vào trái tim người ta, phảng phất như linh hồn cũng sắp bị đánh bay ra ngoài
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tô Nhuyễn ôm ngực, chỉ có người lạc vào trong cảnh ấy, mới hiểu được, trước mặt lũ lớn, con người thật sự nhỏ bé như con kiến
Nhưng lúc này mấy vạn chiến sĩ lại đứng sừng sững trên bờ đên, tay năm tay tạo thành tường người, chuẩn bị chiến đấu bất cứ lúc nào
Cuối cùng, khi một cơn lũ lớn ập đến, một mảnh đê bị đánh vỡ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đây là chuyện trong dự kiến, quân trưởng ra lệnh một tiếng, xe tải lớn chở đất đá chuẩn bị trước lập tức lao đến nhằm thẳng vào nơi bị vỡ trong nước lũ kia
Đến chiếc xe thứ ba, một chiến sĩ vì tận dụng hết khả năng đến sát vị trí, nhảy xuống xe hơi muộn, thiếu chút nữa rơi vào nước lũ, may mắn được mọi người túm chặt mới cứu lên
Chỉ cần sai lầm một tí ti thôi, không phải đê vỡ chính là chiến sĩ hy sinh
Tô Nhuyễn không cách nào hình dung cảm giác chấn động này, trong khoảnh khắc ấy tất cả ngôn ngữ dường như đều vô lực
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhưng mà đây mới chỉ là bắt đầu, đỉnh lũ kéo dài gần một đêm, tổng cộng phải ném vào mấy chục chiếc xe tải, đ.â.m xuyên một chiếc thuyền lớn, hơn một trăm đê đập cao su kiểu mới, tuy rằng không ít người bị thương, nhưng may mắn chưa ai hy sinh
Rạng sáng ba bốn giờ, ngoài đê đèn đuốc sáng trưng, những nơi khác vẫn đen ngòm không một tia sáng
Vì không đủ đê đập cao su kiểu mới một đoạn đê bằng bao cát đã bắt đầu lung lay sắp đổ, nhưng mà lúc này xe tải, thuyền lớn, đê cao su và bao cát… Thứ có thể lấp đê đều lấp cả rồi
Lộc Minh Sâm bảo vệ đê đập cả đêm không chút do dự, ra lệnh một tiếng, mấy trăm chiến sĩ thuần thục lao tới sau con đê bằng cát, tay đan vào nhau, dùng thân thể mình tạo nên một đoạn đê đập bằng m.á.u thịt
“Tổng chỉ huy truyền tin đến, qua hết đợt đỉnh lũ này, kiên trì thêm hai tiếng nữa, hai tiếng sau chúng ta sẽ giành thắng lợi!”
Lộc Minh Sâm cổ vũ mọi người
Tô Nhuyễn đứng trên bờ nhìn chằm chằm vào Lộc Minh Sâm, mặc dù đã là cuối đỉnh lũ, nhưng đối với các chiến sĩ đã chiến đấu hăng hái mấy ngày mấy đêm mà nói vẫn cực kỳ gian nan
Tô Nhuyễn nhìn bọn họ nhắm mắt lại, nhe răng trợn mắt trung kiên chống lũ, không nhịn được cũng nắm chặt tay
Không biết qua bao lâu, khi thân thể dần dần mất cảm giác, cuối cùng ánh mặt trời cũng xuất hiện, bộ chỉ huy cũng truyền tới tin tức phấn chấn lòng người: “Đỉnh lũ qua rồi
Mực nước sẽ bắt đầu giảm xuống!”
Mọi người lẳng lặng quan sát, sau đó bắt đầu vung tay hô to, không ai có thể thấu hiểu nổi cảm giác của bọn họ lúc này
Cuối cùng bọn họ đã bảo vệ được đê đập, cuối cùng bọn họ đã thắng lợi
Các chiến sĩ trên bờ đê ồn ào chạy tới muốn nâng bổng đám người Lộc Minh Sâm, nhưng sau khi thủ vững hai tiếng đồng hồ, bọn họ đã kiệt sức, không ép ra được một chút sức sực nào nữa rồi, thậm chí muốn cử động cũng không được
Ánh mắt Lộc Minh Sâm nhắm chuẩn về nơi nào đó, lộ ra nụ cười tươi tắn
Nhưng mà đúng lúc ấy biến cố lại phát sinh
Khi mọi người thả lỏng cảnh giác, một đoạn gỗ lớn đột nhiên phá tan một bao cát, nước lũ lọt qua lao thẳng về phía Bùi Trí Minh
“Bùi Trí Minh!”
“Lão Bùi!”
Tiếng kinh hô vang lên theo bản năng, một bóng người nhanh chóng lao đến đẩy Bùi Trí Minh ra, bản thân bị khúc gỗ kia hung hăng va phải, cùng nhau lao xuống dưới con đê, chỉ trong nháy mắt đã biến mất trong nước lũ
“Lão đại!”
“Lão đại!!”
“Đoàn trưởng Lộc!”
Mọi người kinh hãi, Tô Nhuyễn cũng lao về phía bờ đê: “Lộc Minh Sâm…” Giọng cô bén nhọn tràn đầy sợ hãi
Ý thức của Lộc Minh Sâm đang dần chìm vào bóng tối bị tiếng gọi này đánh thức, gian nan giãy giụa kéo van thổi phồng bên hông ra
Sau mấy hơi thở, một chiếc thuyền cứu nạn mini màu đỏ rực kéo một người trồi lên mặt nước, cực kỳ bắt mắt trong dòng nước lũ
Sau khi va phải một thân cây, người kia vươn tay ra túm chặt một cành cây cứng cỏi
“Cái gã này.” Đột nhiên Lục Thần Minh bật cười: “Trước đó thấy cậu ta mặc cái kia tôi còn châm chọc vài câu, hóa ra là giấu giếm thứ tốt.” Tuy miệng cười như vậy, nhưng nước mắt lại rơi xuống
Dứt lời, anh ta tiện tay túm lấy một sợi dây thừng cứu hộ, kéo van áo phao cứu sinh trên người ra, nhảy xuống dòng nước không chút do dự, bơi về phía chiếc thuyền cứu nạn kia
Các chiến sĩ trên bờ túm chặt sợi dây thừng, đảm bảo sợi dây có thể đến chỗ Lộc Minh Sâm
Tô Nhuyễn khẩn trương nhìn bọn họ
Hình như Lộc Minh Sâm đã hôn mê, một giờ sau, Lục Thần Minh và các chiến hữu mới gian nan kéo được người lên bờ
Trên tay Lộc Minh Sâm vẫn túm chặt một nhánh cây
Lục Thần Minh thoát lực nằm liệt trên mặt đất, sức nói chuyện cũng không còn, ngoài miệng vẫn không buông tha cho người khác
Anh ta nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của Tô Nhuyễn, nói: “Gã này không c.h.ế.t dễ vậy đâu, ngất xỉu rồi còn túm chặt nhánh cây không bỏ, hại ông đây phải chặt đứt cành cây mới mang được cậu ta về.”
Hoàng Hải Uy vừa khóc vừa cười: “Vậy cậu nên cảm thấy may mắn vì lão đại nhà tôi túm cành cây nhỏ, nếu túm cả thân cây lớn thì…”
“Cút mẹ cậu đi, cậu không thể nghĩ ra câu nào hay hơn à?”
Tô Nhuyễn vẫn không ngăn được nước mắt, cô dựa vào n.g.ự.c Lộc Minh Sâm, mãi cho đến khi nghe thấy tiếng tim đập truyền đến, mới òa khóc thành tiếng: “Lộc Minh Sâm, tên khốn nhà anh!”
Rất nhanh Tô Nhuyễn phát hiện ra một cánh tay đã ôm chặt eo cô, giọng nói yếu ớt nhưng đầy nuông chiều từ đỉnh đầu truyền đến: “Đừng khóc, đã nói sẽ không bỏ lại em.”
Tô Nhuyễn càng khóc to hơn
Lục Thần Minh ghen ghét ê răng, chậc một tiếng: “Khi ông đây gọi cậu, cậu c.h.ế.t sống không chịu tỉnh, Tô Nhuyễn vừa khóc cậu đã tỉnh, khoe khoang cái gì hả?”
“Ông đây không chỉ có vợ, còn có con trai đó!”
Tô Nhuyễn ngẩng đầu lên đang định đáp trả, đột nhiên hai mắt tối sầm, mất đi ý thức……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.