Tiêu Hạ Dạ không nói lời nào, Hứa Tĩnh Ương biết hắn đang đợi lời tiếp theo của nàng
“Lúc trước tiểu nữ nói với Vương gia rằng võ nghệ không tinh, quả thật là nói dối.” “Kỳ thực ta tinh thông công phu ám khí, đều là do A Huynh dạy, cũng chính vì thế mà ta dám theo hắn đi biên quan.” “Ta cùng A Huynh số phận luôn gắn bó, ở trong phủ đệ cũng không được coi trọng, ta vốn định theo A Huynh ở lại biên quan mãi mãi, không bao giờ trở về nữa, ai ngờ đâu...” Tiêu Hạ Dạ lạnh lùng cất tiếng: “Vì sao cảm thấy không được coi trọng?” Hứa Tĩnh Ương: “Ta cùng A Huynh là huynh muội sinh đôi, nghe nhũ mẫu nói, lúc chúng ta mới sinh ra, A Huynh đã thân thể yếu ớt.” “Mẫu thân nghe lời bà mụ, trách ta ở trong bụng mẹ đã cướp sinh khí của hắn, đối với ta đặc biệt lạnh nhạt.” Nàng lại kể thêm vài việc bản thân mình đã trải qua ở nhà
Kỳ thực không cần nàng nói, Hứa Tĩnh Ương cũng tin rằng Tiêu Hạ Dạ đã sớm nghe ngóng rõ ràng
Tai mắt của hắn rất nhiều, việc nàng tỏ bày lúc này chẳng qua là để làm sâu sắc thêm sự tín nhiệm của hắn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hứa Tĩnh Ương cúi đầu, hàn phong quét qua, trâm cài vàng trên vành tai nàng đung đưa lay động
“Sau khi A Huynh mất, ta không thể không trở về nhà, sở dĩ tranh đoạt phần thưởng là vì ta biết rốt cuộc không còn ai có thể bảo hộ ta nữa.” “Không có bạc trắng, ta cũng chỉ có thể nghĩ cách kiếm chút lương tháng ở Võ viện, tốt hơn là để tự bảo vệ bản thân trong phủ đệ.” “Mẫu thân ghét bỏ ta, để không bị nàng đuổi đi, ta liền cố gắng bộc lộ tài năng trước mắt hoàng thượng..
Ở biên quan tôi luyện qua, ta cái khổ gì cũng có thể chịu.” Nàng nói đến đây, giọng có chút nghẹn ngào, Tiêu Hạ Dạ im lặng thật lâu
Cuối cùng, hắn nói: “Đứng lên đi, bản vương chưa từng nói muốn trách phạt ngươi.” Hứa Tĩnh Ương tạ ơn hắn, sửa lại váy áo rồi đứng dậy
Nàng vừa ngẩng đầu, đôi mắt phượng hoe đỏ, ngược lại khiến Tiêu Hạ Dạ nhìn thoáng qua có chút giật mình
Lại khóc sao
Hứa Tĩnh Ương mà hắn nhìn thấy từ trước đến nay đều là vẻ ngoài mềm mại nhưng nội tâm kiên cường, chưa từng thấy nàng rơi nước mắt
Tiêu Hạ Dạ nhìn dáng vẻ của nàng, cũng không giống như các khuê tú Kinh Thành với làn da nõn nà, hai bàn tay nàng cũng có vết thương, tất cả những điều này đều có lời giải thích
Bởi vì nàng biết không được người nhà yêu thích, cho nên nàng thà chịu khổ
Tiêu Hạ Dạ nhìn đôi mắt đỏ hoe của nàng, nhíu mày: “Lau nước mắt đi, không cần phải khóc nữa, sau này ngươi vẫn có thể dạy An Đường.” Hứa Tĩnh Ương ngừng lại, chợt cúi đầu phúc thân: “Điều ta muốn làm không chỉ là Võ sư phụ của thế tử, mà còn muốn làm quân cờ trong tay Vương gia, chỉ cầu Vương gia vào lúc cần thiết hãy dìu dắt, cho tiểu nữ một tia sinh cơ, thế là đủ rồi.” Tiêu Hạ Dạ đôi mắt sâu thẳm, ngưng tụ hàn ý
“Làm việc dưới trướng bản vương, không dễ dàng như vậy, nếu muốn ngươi chết, ngươi cũng đồng ý sao?” “Sĩ vì người tri kỷ mà chết, điều tiểu nữ muốn nương tựa, còn xin Vương gia hãy nhìn vào việc trước đây A Huynh đã cứu ngài, mà đáp ứng thỉnh cầu của ta.” “Hứa Tĩnh Ương,” Tiêu Hạ Dạ gọi thẳng tên nàng, toàn thân khí chất lạnh lẽo bức người, “Nói ra mục đích thật sự của ngươi đi, nếu không bản vương hiện tại có thể cho người trói ngươi lại.” Hứa Tĩnh Ương lại lần nữa quỳ xuống: “Mục đích của tiểu nữ chỉ là đứng vững gót chân, đợi ngày sau Vương gia nắm đại quyền, đem công danh cùng vinh dự Thần Sách Đại Tướng Quân mà A Huynh đã đổi bằng sinh mệnh, từ trên thân phụ thân ta là Hứa Hám Sơn tước đoạt xuống, giao vào tay ta.” Tiêu Hạ Dạ nhướng đuôi mày: “Lời nói này của ngươi, có thể tính là bất nghĩa bất hiếu.” “Phụ thân tầm thường, đệ đệ ruột Hứa Minh Tranh càng không phải là tài năng lãnh suất, Hứa Gia mà sở hữu vinh dự và quyền lực lớn lao ấy chỉ rước lấy tai họa, huống hồ bọn họ không một ai thật lòng tế bái A Huynh, chỉ là chiếm giữ công lao mà hắn dùng sinh mệnh đổi lấy, tùy ý huy hoắc.” Nói đến đây, hốc mắt của Hứa Tĩnh Ương mới thực sự đỏ lên
Tiêu Hạ Dạ nhìn nàng thật lâu
“Có sợ chịu khổ không?” “Không sợ.” “Cũng không sợ mất hẳn tính mạng?” “Nguyện lấy Vương gia làm trước.” Tiêu Hạ Dạ không nói gì, một lát sau, hắn tháo ngọc bội bàn long trên người mình xuống, đưa tới
“Bản vương có thể cho ngươi cơ hội này, nhưng Hứa đại tiểu thư nếu không phải người thông minh, bản vương có thể giúp ngươi, cũng có thể giết ngươi.” Hứa Tĩnh Ương hai tay tiếp lấy, cung kính thu vào trong tay áo: “Đa tạ Vương gia lọt mắt xanh.” Tiêu Hạ Dạ trước khi đi, dặn dò nàng: “Người nhà của ngươi đang giấu một nam nhân trong chùa, có cần bản vương giúp đỡ không?” Hứa Tĩnh Ương lắc đầu: “Việc này tiểu nữ một mình có thể ứng phó.” Mới nghiêng mình, phải cần lấy ra chút thủ đoạn
Nàng cùng Tiêu Hạ Dạ phải là quan hệ cùng nhau nâng đỡ nhau thành công, dù nàng so với hắn năng lực có hạn, nhưng cũng không thể để Tiêu Hạ Dạ cảm thấy, nàng mọi chuyện đều dựa vào hắn
Một quân cờ không có năng lực, chính là không có giá trị, sớm muộn sẽ bị vứt bỏ
Hứa Tĩnh Ương nghe thấy tiếng Thu Vân tìm nàng, vội vàng phúc thân, rồi rời đi
Nàng nhìn như bước chân nhẹ nhàng, thực ra trong lòng đang đè nặng tảng đá ngàn cân
Phân tích triều cục bây giờ, thái tử và Tiêu Hạ Dạ là huynh đệ ruột, hai người ở trong triều uy vọng cũng rất cao
Đáng tiếc mẹ đẻ của hai người – hoàng hậu trước đã mất
Kế hậu bây giờ có một trai một gái, Bình Vương tài năng mới lộ ra ở trong triều, Cửu công chúa càng được sủng ái vô cùng
Tiêu Hạ Dạ có quân công bọc quanh người, địa vị chỉ sau thái tử, thậm chí bây giờ danh tiếng còn cao hơn thái tử
Hứa Tĩnh Ương nhớ lại kiếp trước, nàng bị treo trên cột dài ngoài thành, đêm nàng chết, nhìn thấy quân thủ thành bỏ chạy tứ phía, Tiêu Hạ Dạ dẫn đầu khởi binh, phát động chính biến
Nàng đã chết, cho nên không biết là thắng hay thua
Lựa chọn Tiêu Hạ Dạ, là vì mượn thế lực hiện tại của hắn, càng phải đối mặt với nguy hiểm hắn tranh giành hoàng vị
Hứa Tĩnh Ương tâm tư phân loạn, trở về Bồ Tát điện
Thu Vân nhìn nàng, trên dưới dò xét, có chút kinh ngạc
“Tiểu thư, trên gối ngài sao có bùn tuyết?” Hứa Tĩnh Ương: “Vừa rồi không cẩn thận bị vấp ngã, không đáng kể.” Trúc Ảnh khom lưng, giúp nàng chỉnh lý quần áo
Một vị tăng ni đi tới: “Các vị quý nhân, trụ trì mời các ngươi nhanh chóng đến Đại Hùng Bảo Điện.” Hứa Tĩnh Ương sắc mặt như thường đi tới, lại nhìn thấy trên khuôn mặt tất cả nữ quyến đều có mức độ hoảng loạn khác nhau
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Hứa Tĩnh Ương hỏi Đại bá mẫu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hứa Lương Thị nắm lấy tay nàng: “Ngươi trở về là tốt rồi, nghe nói trong chùa có ẩn giấu kẻ trộm, La phu nhân cùng thị vệ của bà ấy đang cùng với phương trượng tìm kiếm.” Ánh mắt mẫu thân Hứa Tĩnh Ương là Hứa phu nhân quét qua
“Tĩnh Ương, ngươi có thấy người nào khả nghi không?” Hứa Tĩnh Ương lắc đầu: “Chưa từng.” Hứa phu nhân không hỏi nàng nữa, mà quay đầu nói chuyện với Hứa Nhu Tranh, đưa lò sưởi tay cho nàng
Không lâu sau, ngoài cửa truyền đến động tĩnh ồn ào
Thị vệ mà La phu nhân mang đến, lôi một nam nhân mặt mũi thô kệch, thân hình thấp bé vào
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hắn bị xô ngã xuống đất, các nữ quyến sợ hãi lùi lại nửa bước, đều che môi kinh hô
Người kia đã bị trói, trông có vẻ không phải hạng tử tế
La phu nhân nghiêm nghị nói: “Tên cuồng đồ to gan, đây là nơi cửa Phật thanh tịnh, ngươi dám đến đây làm càn
Người đâu, đưa đi gặp quan!” Nam nhân vội vàng kêu lên: “Phu nhân tha mạng
Tiểu nhân không phải kẻ trộm, tiểu nhân là đến gặp người trong lòng, là nàng viết thư, nói trong nhà không tiện, cho nên mới mời tiểu nhân đến đây gặp mặt.” Để chứng minh lời mình nói, hắn nói: “Thư ở trong lòng tiểu nhân, phu nhân xem xét sẽ biết!” Nam nhân nói xong, ánh mắt lấm la lấm lét lén nhìn Hứa Tĩnh Ương một chút.
