Bàn ăn ở gần cửa sổ, ánh sáng rất đầy đủ, vừa mát mẻ lại không cần bật đèn, Khương Hồng Thược tóc buộc nơ bướm, trang phục thoải mái ở nhà, dáng vẻ dịu dàng hiền huệ, từng có thời, đây là chuyện Trình Nhiên khao khát nhất
Ngẩng đầu lên một cái là nhìn thấy cái cây sơn trà kia, giờ hiểu ra vì sao bị cô ấy phát hiện rồi
Gió thổi nhè nhẹ, thời gian tĩnh mịch trôi đi, một màn hôm trước ở thao trường, nụ hôn tình cờ, gò má đỏ như lửa của cô gái, giống như chưa từng xảy ra
Nhưng như vậy cũng rất tốt rồi
Giống như không gian thứ nguyên sau tấm ván thi công của công trường, giống cùng ngồi trên xe đạp, cô gái ở sau nắm áo của y, giống như nắm chặt tay nhau đi trong đêm tối giữa núi rừng ..
Đó là bí mật nhỏ thuộc về họ
Không ai nói gì cả, hai người cùng làm một đề thi, Khương Hồng Thược làm xong trước, lấy bài thi của mình đem so với đáp án
Chừng 15 phút sau Trình Nhiên cũng làm xong, cô cũng cầm bài thi của Trình Nhiên đối chiếu của mình
Nhìn qua nhìn lại hai bài thi, ánh mắt rất chuyên chú, sau đó Khương Hồng Thược chuyển sang nhìn Trình Nhiên thoáng bất ngờ:” Trước kia cậu làm đề thi này chưa?”
Trình Nhiên lắc đầu
Xem hết hai bài thi, tay Khương Hồng Thược xoay bút điệu nghệ, mặt thoáng qua vẻ ngẫm nghĩ rồi nói: “ Khoa tự nhiên của cậu … rất tốt, không cần mình giảng thêm nữa rồi
Ngày mai chúng ta sẽ làm đề số học.”
Tiếp vài ngày sau đó hai người lần lượt làm bài thi số học, ngữ văn, tiếng Anh
Đến ngày cuối cùng, Khương Hồng Thược đối chiếu đáp án xong, xếp ngay ngắn một bên, đôi mắt ánh lên một tia sáng nguy hiểm, tựa cười tựa không nói: “ Cậu là tên đại bịp.”
Đối mắt đó có vài phần giận dỗi, nhưng rất sáng, lo lắng ban đầu bay sạch, như nắng sớm ở Sơn Hải, sáng trong vô cùng
Chuyện này thực sự là muốn giải thích cũng không xong, Trình Nhiên đành giả si giả ngốc: “ Tại hôm thi mình bị bệnh, trạng thái không tốt.”
“ Lần nào thi cậu cũng bệnh à?”
“ Thì thế, mình cũng đang không hiểu sao đây này, bình thường khỏe lắm, cứ đi thi lại gặp vấn đề.”
“ Cái đầu cậu có vấn đề ấy
“ Khương Hồng Thược lườm một cái kiểu có ma mới đi tin cậu
Nha đầu này lườm người ta cũng đầy phong tình như thế, Trình Nhiên chỉ bài thi của Khương Hồng Thược: “ Nói người mà không nghĩ tới mình, chính bạn cũng thế còn gì, trước kia bạn cũng cố ý làm mất vài điểm đúng không, thành tích của bạn đủ đứng hạng một hạng hai của trường rồi.”
Khương Hồng Thược không phủ nhận: “ Cũng không khùng như cậu.”
Thời gian trước kỳ thi, cứ mỗi buổi chiều Trình Nhiên đều tới nhà Khương Hồng Thược hai ba tiếng, bây giờ hai người ở bên nhau đã tự nhiên thân mật như hít thở vậy
Toàn bộ đề thi đã làm xong, bài thi không khác biệt là bao của hai người đều ở bên cạnh, tựa hồ không còn gì để ôn tập nữa rồi, thời gian mới chỉ hơn bốn giờ một chút, còn mấy chục phút nữa mới tới 5 giờ Trình Nhiên thường về nhà ..
Khương Hồng Thược không còn lo lắng cho Trình Nhiên nữa, tựa như đặt được tảng đá sang bên, tâm trạng trở nên hét sức nhẹ nhõm
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trình Nhiên chắp tay màu mè:” Sau này vẫn cùng học một trường, xin được chỉ giáo nhiều hơn.”
Khương Hồng Thược nhỏ nhẹ nói: “ Thành tích không đại biểu cho thành tựu, cậu đừng có đắc ý đấy
Hi vọng con đường sau này của cậu càng đi càng tốt.”
Không hiểu sao, Trình Nhiên cảm giác giọng Khương Hồng Thược có chút đượm buồn khi nói câu đó, chỉ là chưa kịp nghĩ gì thêm thì đột nhiên ngoài sân truyền tới tiếng lách cách của chìa khóa cho vào ổ
Thời khắc ấy, Trình Nhiên bỗng thấy mình hình như đã quên một vấn đề rất dễ bỏ quên, Khương Hồng Thược ..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chắc là nói với cha cô ấy là mình tới đây đây học bài rồi chứ nhỉ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Kết quả Trình Nhiên vừa quay đầu qua, nhìn thấy Khương Hồng Thược ôm miệng kêu nho nhỏ sợ hãi: “ Chết rồi, cha mình về, cậu chết chắc rồi.”
Hả
Thế là chưa nói à
Sao lại chưa nói
Trình Nhiên tái mặt, mình chết chắc rồi
Khương Hồng Thược xách cặp Trình Nhiên lên, chỉ vào bếp: “ Hay là cậu nhảy qua cửa sổ đi.”
Trình Nhiên ngất, thế này không phải là vụng trộm thật rồi à
Nha đầu này không có kinh nghiệm gì cả, còn giày của mình kia kìa, cái đó phải phải thủ tiêu ..
Thế nhưng đã muộn rồi, Trình Nhiên đang định ra thủ tiêu đôi giày thì hắc diện thần Lý Tĩnh Bình đã đẩy cửa đi vào, sau đó nhìn thấy hai người trong phòng khách
Trình Nhiên cảm thấy mặt mình bây giờ nhất định không khác gì tượng đá, có khi còn cứng hơn, lấy dùi đục cũng không nổi
Bất ngờ là Lý Tĩnh Bình chẳng có gì bất ngờ chỉ khẽ gật đầu, giọng bình thường: “ Hai đứa ôn tập xong rồi à?”
Trình Nhiên lảo đảo nhìn sang Khương Hồng Thược, tích tắc hiểu ra, nha đầu xấu bụng này rõ ràng là nói với cha cô ấy rồi, vừa xong cố tình làm mình bêu mặt
Thật là làm người ta ngứa răng, thề có trời cao làm chứng, ngày nào đó Trình Nhiên sẽ đét đít nha đầu đó một cái ..
ừm, ba cái đi
“ Bọn cháu làm xong bài rồi ạ, cháu chào chú, cháu về đây ạ.” Trình Nhiên đeo cặp, thay giày, khủng bố nhất là Lý Tĩnh Bình không vào nhà mà đứng ở không gian chật hẹp ở hành lang nhìn Trình Nhiên
Nhìn từ đầu tới cuối, không nói không rằng, khiến Trình Nhiên cứ có cảm giác gió lạnh thổi sau gáy
Đến khi mở cửa, hắc diện thần mới ừ một tiếng:” Thi cho tốt nhé.”
Có một tích tắc, Trình Nhiên ngây ra, sau đó dạ một tiếng rời đi
Đóng cánh cửa đỏ lại, Trình Nhiên thấy người man mát, thì ra vừa rồi chỉ mấy phúc thôi mà y đã toát hết mồ hôi rồi, thế quái nào mình lại chột dạ đến thế nhỉ
Mình có làm gì sai trái đâu
Quay đầu nhìn lại cửa sổ kia, Khương Hồng Thược thè lưỡi ra, hai tay vẫy vẫy, cười tươi như hoa nữa, còn tinh nghịch nháy mắt với y
Môi mấp máy nói
Đồ ngốc, cố lên
Ngày 15 tháng 6 năm 1997, dự báo thời tiết, trời âm u nhiều mây, nhiệt độ từ 14 tới 28 độ C, chập tối có thể có mưa
Ngày đó cuối cùng cũng đã tới rồi, buổi tối trước ngày thi, Du Hiểu gọi điện cho Trình Nhiên, giọng rất đa sầu đa cảm: “ ..
Thời gian qua cái lớp học thêm của mẹ tao hại thảm tao rồi ..
Tao chả biết có hiệu quả không, dù sao giờ tao mơ cũng thấy còn chữ với số
Cha tao nói, nếu điểm thi của tao chỉ thiếu một chút, sẽ nộp học phí cao cho tao vào học Nhất Trung ..
Mày và Dương Hạ vẫn chiến tranh lạnh à
Thực ra không hoàn toàn như mày thấy đâu, tối qua tao đi học thêm về, Dương Hạ hỏi tình hình của mày đấy ..
Cô ấy da mặt mỏng nên ngại thôi, bề ngoài giả vờ không quan tâm, kỳ thực vẫn chú ý tới mày ..
Chúng mày sớm ngày làm hòa đi chứ, chơi với nhau bao nhiêu năm rồi ...
À, mai chúng ta đi cùng nhau nhé.”
Cái thằng nói giỏi thế không biết, gần nửa tiếng đồng hồ, Trình Nhiên nói không nổi ba câu, một mình nó độc thoại, làm Trình Nhiên vốn có chút căng thẳng, giờ mắt díp cả lại, dập điện thoại, nằm xuống giường là ngủ tít mù
Hôm sau Trình Nhiên thức dậy, định chuẩn bị tập thể dục buổi sáng, không ngờ mẹ còn dậy sớm hơn cả y, đi vào phòng ném cho một đống đồ:
- Hôm nay con mặc cái này vào
Trình Nhiên nhìn thấy quần lót và tất đỏ chót, thiếu chút nữa tâm trí sụp đồ, lắp ba lắp bắp:
- Mẹ, cái gì thế
Quần lót mặc trong chẳng ai thấy đã đành, chứ còn tất, tưởng tượng cảnh mình ngồi xuống ghế, ống quần co lên, lộ ra đoạn tất chói lọi, lúc đó khác nào sơn hà toàn quốc chỉ có một chấm đỏ, thiên hạ nhìn vào, có còn muốn cho mình thi nữa không
Không, thề không mặc, quyết không mặc.