Trùng Nhiên

Chương 99: Tháng năm làm người ta hoài niệm. (1)




Dòng chảy cuốn trôi thời gian, thay đổi tất cả mọi người
Lần đầu rơi lệ trong đa sầu đa cảm ..
Trên con đường xa xôi giấc mộng ngày nào

Tiếng cười lại lần nữa vang lên ngày gặp lại

Chúng ta đã trải qua không biết bao lộ trình

Tây Tử Trăn khẽ mỉm cười, cô vừa nghe một câu chuyện có hồi ức, có tình bạn, có tình yêu, có ghét bỏ và xem thường, có đau đớn và thương cảm
Đó là sự ngập ngừng, muốn nói lại thôi trong thơ cổ, đó là nỗi buồn mang mác của mùa thu, đó là thời gian, thứ vô hình nhưng trầm lắng lại chính là lịch sử, cô đọng lại chính là cuộc đời, nó ở đó, giống linh hồn có tiếng nói
Một khúc ca chưa từng nghe thấy bao giờ, khiến cô gái được hun đúc trong gia đình truyền thống âm nhạc như Tây Tử Trăn bị cảm nhiễm
Bức ảnh đã úa vàng, bức thư nhuộm màu thời gian

Và thiệp giáng sinh đã phai màu

Có lẽ em đã quên ca khúc hồi trẻ anh viết tặng

Ngón tay Dương Hạ siết lại, nắm thật chặt tới cả bàn tay trắng bệch
Lời ca đó, chính là đứa con trai luôn theo bên cạnh cô, muốn nắm lấy tay cô, bức ảnh bọn họ từng chụp chung, lá thư cậu ấy viết, thiệp giáng sinh cậu ấy tặng, hẳn đều bị mình ném ở góc nào đó rồi ..
Bài hát này cô chưa từng nghe thấy, chẳng lẽ cậu ấy viết ..
Vậy thì những lời ca này là viết cho ai
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Có lẽ em đã quên, quên mất rồi .
Nếu có thể quay lại lần nữa, khi cậu ấy đàn cho mình nghe bài Hai con hổ, mình có cười vui vẻ tán thưởng không
Lời thề ngày xưa như tấm thẻ sặc sỡ trong cuốn sổ
Bài thơ khắc họa bao điều mỹ lệ, cuối cùng cũng chỉ là mây khói
Dòng chảy cuốn trôi thời gian, thay đổi tất cả mọi người
Lần đầu rơi lệ trong đa sầu đa cảm ..
Thì ra đó mới là nội tâm của cậu ấy, thì ra mỗi lần cậu ấy tỏ ra dửng dưng với tất cả mọi thứ xung quanh, kỳ thực là tạo ra một cái vỏ, đem mọi tự ti thống khổ của mình giấu kín trong đó
Thì ra đó mới chính là cậu ...
Ghi ta gần gũi dễ hiểu, dân ca cũng dễ hát dễ nhập tâm, với tuyệt đại đa số mọi người, đó chỉ là bài hát hay mà thôi, hay như Liễu Anh thở phào, may quá, cậu ấy còn biết bài hát khác
Bài hát đã hết, mọi người vỗ tay tán thưởng, buổi liên hoan vẫn tiếp tục, Tôn Kế Siêu nhận lại ghi ta không gây khó dễ nữa, coi như thừa nhận khả năng của Trình Nhiên
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Còn Trình Nhiên nói đi vệ sinh một chuyến, sau đó biến mất
Đến khi Du Hiểu thấy Trình Nhiên mãi không về, nhìn quanh phát hiện Khương Hồng Thược vốn ngồi đối diện cũng trống không ..
Không khỏi sinh ra cảm giác không lành
Hai người đó, đừng nói là …
Ba người Tần Tây Trăn dừng lại nghe toàn bộ ca khúc, khi âm điệu cuối cùng dứt, cảm xúc bài hát mang lại vẫn còn nguyên trong đầu
Có lẽ bài ca đó chẳng có gì gây chấn động, giống chỉ như một lời kể, nhưng sức cảm nhiễm cả ba cô gái
“ Bài ca đó rất hay, thực sự rất hay.”

“ Mình chưa nghe thấy bao giờ hết, cậu học sinh đó tự viết à?”

“ Nếu đúng là thế thì thật đáng nể.”

Vương Khả Nghệ tiếc nuối:” Tiếc là mới nghe được một lần, chẳng thể ghi lại được.”

Đỗ Ny xúc động:” Chúng ta sắp mỗi người một phương rồi, chẳng biết mấy năm sau gặp lại, có giống như bài hát đó không, năm tháng trôi đi chúng ta chẳng còn là chính mình, chẳng biết các bạn còn giữ được nụ cười như cũ?”

“ Trong ba người chúng ta, Trăn Tử đã bị trói buộc ở thành phố này, mình tới ca vũ đoàn, nếu sau này tóm được anh nhà giàu, coi như nhân sinh trọn vẹn ..
Chỉ có bạn thôi Khả Nghệ, tới Bắc Kinh, biết đâu sau này thành danh.”

“ Tưởng tượng một chút, nhiều năm sau bạn là danh ca, còn mình là tiểu phú bà, hai chúng ta tới thành phố nhỏ này, nhìn thấy Trăn Tử đã tùy tiện kiếm một người gả đi, bụng to tướng, vậy mà tay còn dẫn theo một đứa bé đang nhõng nhẽo đòi mua kẹo...”

Vương Khả Nghệ đang có chút thương cảm, nghe tới đoạn cười đột nhiên câu chuyện biến vị, không nhịn được phì cười
Tần Tây Trăn giơ nắm đấm đuổi theo Đỗ Ny, mặt đỏ bừng:” Mình thèm mà gả cho người ta ...”

“ Đúng đúng đúng, vậy thì thành bà cô già, ở đây tới hết đời đi.” Đỗ Ny vừa né vừa trêu
“ Thế cũng tốt ..
“ Tần Tây Trăn làm mặt quỷ, mỉm cười như trước giờ, cô quay đầu nhìn tòa thành phố nhỏ mình sinh ra đi, lớn lên, đi học, khả năng sẽ sống cả đời, ẩn sâu trong nụ cười là nỗi buồn chẳng ai nhận ra
Trình Nhiên và Khương Hồng Thược cùng nhau trốn khỏi buổi liên hoan, đứng đợi ở trạm xe buýt , chẳng ai bảo ai, thế rồi nhìn nhau cười
“ Cậu hát chả hay chút nào
“ Khương Hồng Thược chê bai thẳng thừng:” Kém lắm.”

“ Hả
“ Trình Nhiên không dám nói là mình hát hay, cơ mà thế nào cũng không đáng nhận một đánh giá thấp như vậy chứ
Khương Hồng Thược hơi bĩu môi: “ Ca từ viết linh ta linh tinh, cái gì mà bài ca anh viết tặng em thời trẻ, cậu được bao tuổi rồi, tính cả tuổi mụ mới 17, làm ra vẻ hồi ức thời trẻ.”

Ặc, cái này làm sao giải thích được đây
Gió tối ấm áp thổi qua thành phố, lay động mái tóc Khương Hồng Thược, cô khẽ vén sang bên, hai tay đút vào túi nhìn ra xa: “ Bức ảnh úa vàng, lá thư cũ, cùng tấm thiệp giáng sinh phai màu ..
Xin hỏi khi viết những dòng đó, tâm tình cậu thế nào?”

Cái đó thì phải hỏi Lão La chứ, cơ mà không biết thế giới này có Lão La không, nếu có cũng chưa viết bài này
Bên xe buýt đối diện là hồ nước, sao trời cùng ánh sáng thành phố phản chiếu sắc màu loang lổ, Khương Hồng Thược quay sang nhìn y, đôi mắt sáng vô cùng
“ Bài hát này, viết cho ..
Dương Hạ à?”

Hôm nay trong khung cảnh đó, nhìn gương mặt non nớt vui vẻ kia, nghĩ tới sau này họ còn đối diện với rất nhiều cuộc biệt ly, Trình Nhiên nhận lấy ghi ta từ tay Tôn Kế Siêu, sinh cảm xúc hát một bài
Khi hát xong mới nhận ra, bài hát đó không có ở thế giới này
Không có sẽ gây ra rất nhiều vấn đề
Thế nên y đánh bài chuồn
Cuối cùng vẫn không thoát
Giọng nói của Khương Hồng Thược rất hời hợt tựa như chỉ tùy tiện hỏi thôi, nhưng mà ánh mắt thì rõ ràng đang nói, cậu thử trả lời qua loa xem tôi có giết chết cậu không
Cái đó, hình như, có chút nghĩ tới Dương Hạ mà hát, Trình Nhiên mở mấp máy môi mấy lần, sau đó dứt khoát nói: “ Chú họ mình viết đấy.”

Khương Hồng Thược chớp mắt, rõ ràng là chưa hài lòng với câu trả lời này
“ Chú ấy khi còn trẻ là thanh niên văn nghệ, thích ôm ghi ta ca hát.”

“ Ồ, chú cậu có tài thật đấy, chắc khi còn trẻ lừa được không ít cô gái nhỉ ..
Nói vậy, bây giờ truyền thừa cho cậu phải không?”

Trình Nhiên xua tay: “ Không, tuyệt đối không có.”

“ Được, mình tin cậu.”

Ê này, cái vẻ mặt đó rõ ràng là không tin mà
Xe mãi không đến
Khương Hồng Thược nghiêng người, nhìn về cuối con đường dưới ánh đèn, gió tối lồng lộng, ánh đèn trong hàng cây rậm rạp bên đường ngập tràn hạt màu vàng nhạt, che khuất con đường đằng xa
Trong tĩnh mịch chỉ có ve kêu râm ran, trăng treo trên trời
“ Hay là chúng ta đi bộ về đi
“ Cô gái đề nghị
“ Được
“ Chàng trai gật đầu
Vừa mới dứt lời thì chiếc xe buýt từ xa đi tới, đỗ xịch bên trạm xe buýt một lúc, tiếp tục lên đường mà không đón thêm hành khách nào
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Con đường quay trở lại im ắng
Từ Vọng Hải Lâu về khu tập thể công ty Hoa Thông và chính phủ chừng vài ki-lô-mét, nhưng đó không phải là quãng đường khó khăn gì
Trên thế giới này, luôn có một số người, có lẽ chỉ cần yên tĩnh ngồi trong quán cà phê, trầm mặc đi trên con đường vắng, thậm chí nhiều năm sau tình cờ gặp lại ở góc đường, không cần nói nhiều, nhưng giống như đã chia sẻ với nhau vô số lời muốn nói
Đôi khi con người cùng không khí bên bên cạnh, chỉ cần lặng lẽ cảm thụ mà thôi
Không biết qua bao lâu, bọn họ từ hồ nước đầy ánh sao trời đi vào thành phố ánh đèn rực rỡ, giọng Khương Hồng Thược từ xa xăm truyền lại : “ Trình Nhiên, mình sắp đi rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.