Trùng Sinh 1983: Từ Đoạt Lại Gia Sản Bắt Đầu

Chương 89: Lại tiến một bút




Nhiếp Trạm nhẹ nhàng vuốt ve mực trên Ngũ Trảo Kim Long, vừa cười vừa nói: "Khối mực này không cần tìm người giám định, chờ chuyên gia giám định bức họa kia không có vấn đề, cùng nhau đem tiền cho cô ấy
"Ông chủ, nhỡ đâu là giả thì sao
Nhiếp Trạm rất thích khối mực này, chuẩn bị giữ lại dùng: "Mùi thơm này có thể khiến người ta thư thái cả về thể xác lẫn tinh thần, không thể nào là giả được, cho nên trong mực hẳn là phối rất nhiều trung thảo dược tốt cho cơ thể
Loại tay nghề cổ xưa này đã sớm thất truyền, người hiện tại không thể nào làm giả được
"Ông chủ, khối mực này cô ấy ra giá hai mươi ngàn lục tệ
"Đáng giá
Nghe Nhiếp Trạm không trả giá mà trực tiếp mua khối cổ mực kia với giá hai mươi ngàn, Cổ Văn Phong cảm thấy kiếm tiền thật dễ dàng
Chẳng trách Lục Gia Hinh vắt óc tìm mưu kế để tìm bảo vật
Nhưng nghĩ đến Lục Gia Hinh biết rõ giá trị của mực và nghiên mực, thật hiếm có
Lục Gia Hinh biết ý nghĩ của hắn, vừa cười vừa nói: "Khối mực này là cực phẩm trong các loại mực, cho nên mới được dùng để tiến cống cho Hoàng đế
Những loại khác, hiện tại nhiều nhất bán được hai ba trăm thôi
Thật ra, khối mực này cô nàng đã cố tình hét giá lên trời, giá trong lòng chỉ khoảng năm ngàn lục tệ
Không ngờ Nhiếp Trạm lại tài đại khí thô, không hề mặc cả
Cổ Văn Phong ngạc nhiên: "Chênh lệch nhiều vậy sao
Lục Gia Hinh cười đáp: "Mấy món mực và nghiên mực chúng ta tìm được đều được bảo tồn hoàn hảo, cho nên mới bán được giá cao như vậy
Mấy thứ hư hỏng nát vụn thì mười đồng cũng mua được cả một bao tải
Thật đúng là khác biệt một trời một vực, cho nên người ngoài nghề tốt nhất đừng chơi mấy thứ này, nếu không sẽ tán gia bại sản
Cổ Văn Phong hỏi chuyện vừa rồi: "Việc cổ mực, ngươi dặn Vương bí thư đừng nói ra; còn việc cổ họa, sao ngươi không dặn cô ấy giữ bí mật luôn
Lục Gia Hinh lắc đầu: "Ta ở lại Cố Đô lâu như vậy, rồi lại chạy đến Dương Thành này, chắc chắn phải có lý do
Người nhà ta bây giờ cũng biết ta mang một bức cổ họa từ Cố Đô đến đây bán
"Ngươi không sợ cây to đón gió sao
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lục Gia Hinh cũng muốn phát tài nhanh chóng, nhưng cô biết không thể: "Chuyện cổ họa, cho dù Vương bí thư và Trần quản lý không nói ra thì cũng không giấu được
Chúng ta vừa tiếp xúc với Vương bí thư là có ngay một khoản tiền lớn, nguồn gốc tiền từ đâu rất dễ đoán
Cổ Văn Phong có chút đau đầu nói: "Một khoản tiền lớn như vậy, tin tức lộ ra sẽ rất nguy hiểm
Bảy mươi ngàn lục tệ, tương đương hơn một trăm ngàn tiền Hoa
Dương Thành bây giờ phức tạp, nếu để người ta biết bọn họ có một khoản tiền lớn như vậy, e rằng sẽ có người giết người cướp của
Lục Gia Hinh trước kia còn định dùng lục tệ để giao dịch làm ăn, nhưng mấy ngày nay đi dạo bên ngoài về cô mới thấy mình quá ngây thơ
Dù có Cổ Văn Phong, muốn giữ số tiền này bên người e rằng mất mạng: "Đợi lấy được tiền, chúng ta đến ngay Việt Tú khu, đến đó anh ra ngân hàng làm một cái sổ tiết kiệm, gửi tiền vào tài khoản của anh, khi nào cần dùng thì chúng ta lại đi rút
Người chết vì tiền, chim chết vì mồi, cô không muốn phải đối phó với hết lớp này đến lớp khác những tên trộm cắp, thậm chí cướp bóc
Cổ Văn Phong tuy giỏi, nhưng nếu đối mặt với những kẻ có vũ khí nóng thì cũng phải bó tay
Hơn nữa, việc cấm súng ống ở trong nước hiện nay không nghiêm ngặt như sau này
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cổ Văn Phong ngạc nhiên: "Để vào sổ tiết kiệm mang tên ta
Không được, Gia Hinh, việc này không thích hợp
Lục Gia Hinh có chút bất đắc dĩ, không phải cô không muốn để vào tài khoản của mình, nhưng bây giờ cô còn chưa đủ mười tám tuổi, không thể tự ra ngân hàng mở tài khoản được
Cái sổ tiết kiệm ở Tứ Cửu thành kia, vẫn là Lục mẫu tìm người làm giúp cô
Bây giờ không thể gửi tiền khác tỉnh, cũng không thể rút tiền khác tỉnh, chỉ có thể nhờ Cổ Văn Phong
Cổ Văn Phong thấy cô thật tin tưởng mình: "Ngươi không sợ ta ôm hết tiền bỏ trốn sao
Lục Gia Hinh thật sự không sợ, chạy được hòa thượng chứ không chạy được miếu
Hơn nữa, nếu hắn dám cuỗm tiền bỏ trốn, cả đời này cha mẹ vợ con hắn sẽ không ngẩng đầu lên được
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Vốn định chia cho anh những thứ kia, bán đi cũng không chỉ có bảy mươi ngàn lục tệ đâu
Cổ Văn Phong chỉ nói vậy thôi, không đời nào hắn ôm tiền bỏ trốn: "Những thứ đó quyên cho nhà nước càng có ý nghĩa hơn
Lục cô nương, tiền này có thể tạm thời gửi vào tài khoản của ta, nhưng sau khi ta rời đi thì ngươi tính nhờ ai bảo đảm số tiền này
Lục Gia Hinh cười: "Trước khi anh đi, chắc chắn tôi đã tiêu hết sạch rồi, thậm chí có khi còn nợ nần ấy chứ
"Ngươi định làm việc gì
Lục Gia Hinh thừa nước đục thả câu: "Đến lúc đó anh sẽ biết
Sáng ngày hôm sau đã có chuyên gia tới, sau khi giám định, hai vị chuyên gia đều khẳng định bức tranh đúng là tác phẩm của Vương Chấn Bằng
Việc này nằm trong dự liệu của Vương bí thư, dù sao cũng không ai to gan đến mức dùng tranh giả lừa gạt ông chủ của mình, hậu quả đó cô ta không gánh nổi
Xác định tranh là thật, Vương bí thư nhận lấy vali từ tay bảo tiêu, đưa cho Lục Gia Hinh: "Đây là bảy mươi ngàn lục tệ, cô đếm lại đi
Cổ Văn Phong rất ngạc nhiên: "Không phải năm mươi ngàn sao
Hai mươi ngàn kia đợi các cô giám định xong mới đưa chứ
Vương bí thư cười tủm tỉm: "Ông chủ tôi nói là thật, không cần mời chuyên gia giám định nữa
Lục Gia Hinh nhận lấy chiếc vali tiền đặt lên bàn, mở ra liền thấy toàn lục tệ
Đứng sau lưng cô, Cổ Văn Phong con ngươi co rụt lại, sống hơn ba mươi năm, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy nhiều tiền như vậy, lại còn là lục tệ
Vương bí thư cẩn thận từng li từng tí cuộn bức họa lại, đặt vào hộp gỗ đặc chế
Lục Gia Hinh nhìn lướt qua rồi hỏi: "Vương bí thư, sao những lục tệ này đều là mệnh giá năm mươi vậy
Vương bí thư giải thích: "Tôi đã hỏi Trần quản lý, anh ấy nói lục tệ mệnh giá một trăm khó dùng ở nội địa, cho nên tôi đặc biệt lấy mệnh giá năm mươi
Lục Gia Hinh tùy ý rút tiền ra đếm, ào ào ào, tốc độ nhanh đến mức có cả tàn ảnh
Không chỉ Vương bí thư và đám bảo tiêu đi cùng cô ta, mà ngay cả Cổ Văn Phong cũng kinh ngạc, cô nương này rốt cuộc còn bao nhiêu bản lĩnh mà mình không biết
Nhanh chóng rút ra năm xấp tiền, Lục Gia Hinh cất tiền xong gật đầu nói: "Không có vấn đề gì, Vương bí thư, cảm ơn cô
Trước khi đi, Vương bí thư lấy ra một tấm danh thiếp từ trong túi, cười nói: "Lục tiểu thư, đây là số điện thoại của tôi, sau này nếu còn có đồ tốt thì gọi cho tôi
Đây không phải Nhiếp Trạm phân phó, mà là hành vi cá nhân của cô ta
Cô ta cảm thấy đồ cổ có tiềm năng tăng giá, nên muốn tích trữ một ít
Lục Gia Hinh hai tay nhận lấy: "Cô yên tâm, có đồ tốt nhất định tìm cô
Đưa Vương bí thư đi xong, hai người lập tức thu dọn đồ đạc, thuê xe rời đi
Biết hôm nay có chuyên gia tới, Lục Gia Hinh đã dặn Cổ Văn Phong thuê trước một chiếc xe, chuẩn bị lấy được tiền là đi ngay
Ngồi trên xe, Cổ Văn Phong thỉnh thoảng lại liếc nhìn chiếc túi hành lý dưới chân
Bảy mươi ngàn lục tệ, Lục Gia Hinh nhét hết vào túi hành lý của hắn
Lục Gia Hinh thấy hắn căng thẳng như vậy, bèn nói chuyện để đánh lạc hướng: "Cổ đại ca, nguyện vọng của anh là gì
Cổ Văn Phong không chút nghĩ ngợi nói: "Hy vọng quốc gia mạnh lên, không để cường quốc khi dễ nữa
Cường quốc, một từ ngữ gợi cảm giác có tuổi
Lục Gia Hinh gật đầu: "Hiện tại chính sách đã được nới lỏng, kinh tế sẽ phát triển nhanh chóng, quốc gia cũng sẽ trở nên hùng mạnh
Đến lúc đó, không có quốc gia nào dám tùy tiện khi dễ chúng ta
Thấy cô nói năng hùng hồn như vậy, Cổ Văn Phong rất vui: "Gia Hinh, nguyện vọng của ngươi là gì
Lục Gia Hinh do dự một lát rồi quyết định nói thật: "Tôi muốn làm một con sâu gạo ăn no rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn, thật vui vẻ
Khựng lại một tiếng, Cổ Văn Phong cười nói hành vi hiện tại của cô không giống sâu gạo chút nào
Xe có lẽ va phải vật gì đó, Lục Gia Hinh bị xóc nảy, nhưng tâm trạng cô đang rất tốt nên không để ý đến chuyện nhỏ này: "Không kiếm tiền thì không được, cha tôi bị con hồ ly tinh kia làm cho mê muội rồi, sau này chắc chắn không cho tôi tiền tiêu nữa
Bây giờ chỉ cần kiếm đủ tiền tiêu trong năm năm tới là được, đợi sau khi tốt nghiệp kiếm được tiền tiêu cả đời thì thật vui vẻ làm một con sâu gạo."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.