**Chương 55: Đồ đần mới đi**
"Làm sao bây giờ
Có nên gọi Tôn Hạo và Hàn Húc quay về không
Mã Tiểu Soái trầm giọng hỏi
Ngô Địch lắc đầu:
"Không kịp nữa rồi
"Hơn nữa, hai người bọn họ thật thà quá, đến cũng chưa chắc giúp được gì
"Ta xuống trước xem xem, đám người này rốt cuộc muốn làm gì
"Đi
Vừa ra đến trước cửa, La Văn Kiệt lén ôm một chai bia từ trên ban công nhét vào trong quần áo
Phòng ngủ dưới lầu
Trần Phàm bốn người xuống đến nơi, vừa vặn gặp nhóm người lần trước ở quán đồ nướng đang nói chuyện phiếm cùng Điền Nguyên
Bọn hắn vậy mà lại quen biết nhau
Trần Phàm hơi nhíu mày, thầm nghĩ đám người này không phải là do Điền Nguyên cố ý gọi tới chứ
"A
Ngô Cương, người ngươi muốn tìm không phải là bọn hắn chứ
Điền Nguyên rõ ràng cũng nhìn thấy Trần Phàm, trong miệng ngậm thuốc lá, cười ha hả hỏi một câu
Kẻ được gọi là Ngô Cương chính là gã lưu manh cố ý gây sự ở quầy đồ nướng đêm đó
"Ngươi biết bọn hắn
"Biết
Tiểu học đệ của học viện chúng ta thôi
Ngô Cương vừa nghiêng đầu, "Điền Nguyên, ngươi không phải là muốn thay bọn hắn ra mặt đấy chứ
Điền Nguyên vội vàng khoát tay:
"Yên tâm
Ta với bọn hắn quan hệ không có tốt đến mức này
"Ta hôm nay thuần túy đi ngang qua, chỉ xem trò vui, không nhúng tay vào
Ngô Cương lúc này mới gật gật đầu, ánh mắt nhìn về phía bốn người Trần Phàm đối diện
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Hắc, không ngờ vẫn rất có gan, vậy mà thật sự dám xuống
Ngô Địch lên tiếng trước: "Ta cũng không ngờ ngươi vậy mà thật sự tìm tới tận cửa
La Văn Kiệt châm chọc nói: "Giờ mới dám tới, sớm hơn làm gì, không phải là cả đêm đều ở bệnh viện rửa ruột đấy chứ
Một câu nói trúng chỗ đau của Ngô Cương, mặt hắn lập tức xám xịt lại
"Nhóc con, rất phách lối a
Đám anh em phía sau cũng hùa theo cười lạnh liên tục
"Chậc chậc, người trẻ tuổi bây giờ ghê gớm thật, mới vừa lên đại học đã muốn làm loạn rồi
"Xem ra cần phải dạy cho bọn hắn một bài học, để đám gia hỏa này biết một chút quy củ
Thấy hai bên gươm súng sẵn sàng, tùy thời có thể nổ ra giao tranh
"Dừng tay
Xa xa đột nhiên có tiếng quát lớn
Đám người theo tiếng kêu nhìn lại
"Chết tiệt, là người của phòng bảo an
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ngô Cương sắc mặt tái xanh nhìn thoáng qua bên này
"Tiểu tử, tính ngươi may mắn
"Các ngươi nếu là thật sự có gan, đêm nay ở sân trượt băng tiểu tuyết nhân, chúng ta giải quyết ân oán một lần cho xong
Nói xong, gã cùng đám bạn bên cạnh trầm giọng nói: "Chúng ta đi
Thừa dịp bảo an còn chưa tới, cả đám lén lút chuồn đi
Lưu lại Điền Nguyên đứng tại chỗ vẻ mặt đầy tiếc nuối
Sao lại không có đánh nhau chứ
Hắn vẫn chờ hai bên đánh nhau, đến lúc đó hắn có thể trực tiếp trừ điểm của Trần Phàm, nếu báo lên không chừng có thể khiến cho tiểu tử này bị ghi lỗi nặng
Lúc này hai bảo vệ chạy tới, ánh mắt quét qua đám người
"Các ngươi đang làm gì ở đây
Không được tụ tập gây rối
Ngô Địch cười nhún nhún vai: "Chúng ta là tân sinh viên mới nhập học, sao lại gây rối được
Một bảo an chỉ tay vào vỏ chai rượu trong tay La Văn Kiệt:
"Ngươi cầm cái này làm gì
"Giữa trưa vừa uống xong, mang về không trái với quy định của trường học chứ
La Văn Kiệt cười đùa
"Đều thành thật một chút, đừng gây chuyện
Chưa bắt được chứng cứ, hai bảo vệ này chỉ có thể bỏ lại một câu rồi quay người đi
Điền Nguyên cười ha hả liếc nhìn Trần Phàm một cái
Không nói gì, quay người đi
Lúc này, Tôn Hạo và Hàn Húc thở hổn hển chạy tới
Hàn Húc trong tay còn đang nắm một cục gạch, không biết bẻ ra từ bồn hoa nào
"Người đâu
Bọn hắn đi rồi
"Không có đánh nhau chứ
Mã Tiểu Soái lắc đầu: "Vừa vặn bảo an đi ngang qua tuần tra, mấy tên tiểu tử kia chạy mất rồi
La Văn Kiệt đi qua ôm vai Hàn Húc:
"Anh em tốt, đủ nghĩa khí
"Các ngươi làm sao mà biết được
"Chết tiệt, đừng nói nữa, bọn ta vừa mới xếp hàng ở tiệm cắt tóc, Tôn Hạo ra cửa hút thuốc, liếc mắt một cái liền nhận ra tên nhóc tối hôm qua
"Thấy bọn hắn đi về phía bên này, chắc là đến gây chuyện, bọn ta liền vội vã chạy về
Ngô Địch giơ ngón tay cái lên với hai người:
"Đúng là huynh đệ tốt
Mã Tiểu Soái thì lại hỏi: "Đối phương nói đến sân trượt băng kia, đêm nay chúng ta có nên đi không
"Tại sao phải đi
La Văn Kiệt nói mát "Hắn bảo chúng ta liền phải đi à
Chúng ta cũng đâu phải đồ ngốc, làm gì phải nghe lời hắn
Mã Tiểu Soái lo lắng: "Thế nhưng nếu như không đi, có thể hay không lộ ra chúng ta sợ
"Sợ thì sợ thôi, dù sao cũng còn hơn là đi trúng mai phục của đối phương
Ngô Địch thấp giọng nhắc nhở: "Mấy ngày nay mọi người cố gắng đừng ra ngoài một mình
"Ta không tin đám người này dám gây chuyện ở trong trường học
Trần Phàm cũng không muốn đi phó ước, dựa vào cái gì đối phương chỉ địa điểm là mình phải đến
Cái này không gọi là dũng cảm, cái này gọi là có bệnh
Buổi chiều, các môn chuyên ngành rốt cục cũng chính thức bắt đầu
Ngồi ở hàng ghế sau của phòng học, Trần Phàm không có hứng thú gì với nội dung bài giảng của giáo viên
Trên thực tế, hắn cũng không quá hứng thú với các chương trình học ở đại học
Giờ phút này hắn đang cầm giấy bút tô vẽ, phác họa kế hoạch kinh doanh trong tương lai
Kiếp trước, Trần Phàm xây dựng đế quốc thương nghiệp chủ yếu dựa trên thực nghiệp (các ngành sản xuất, kinh doanh thực tế)
Nhưng đời này, Trần Phàm có một ý nghĩ táo bạo hơn
Hắn muốn thao tác song tuyến trên cả internet và thực nghiệp, cùng phát triển song song, tạo ra một thần thoại thương nghiệp chân chính
Nếu tên miền mạng tạm thời còn chưa có người mua thực sự
Trần Phàm sẽ không thể cứ mãi kéo dài thời gian lãng phí
Cho nên hắn đang suy nghĩ sau này mình phải đổi sang một công việc kinh doanh khác để kiếm tiền
Trong tay mình hiện tại chỉ có hơn năm vạn tệ, không gian để thao tác vẫn còn quá nhỏ
Cho nên phi vụ làm ăn đầu tiên nhất định phải suy tính thật kỹ lưỡng
Buổi chiều tan học, Trần Phàm không cùng những người bạn cùng phòng đi nhà ăn, mà nói muốn đi đến tiệm net một chuyến
"Ta cũng đi
Mã Tiểu Soái đột nhiên chủ động đề nghị muốn đi cùng
Trần Phàm đoán chừng tiểu tử này lo lắng cho mình một mình gặp nguy hiểm
Trong lòng có chút ấm áp
Trải qua sự kiện giữa trưa, tình bạn của sáu người trong phòng ngủ đã chịu đựng được thử thách, rõ ràng đã được làm sâu sắc thêm một lần nữa
Trong quán net, Mã Tiểu Soái chơi một ván game, vừa nghiêng đầu phát hiện Trần Phàm vậy mà đang viết code
"Ngươi.....
Cũng biết làm cái này sao
Trần Phàm cười cười: "Kỳ nghỉ hè có đăng ký một lớp học máy tính, học được một chút da lông
Mã Tiểu Soái tò mò nhìn chằm chằm màn hình của Trần Phàm:
"Đây là đang làm gì
Trần Phàm cũng không giấu diếm:
"Ta tự lập một trang web, bình thường cần lên mạng làm một chút bảo trì
Mã Tiểu Soái lập tức hiểu ra:
"Khó trách ngươi thường xuyên chạy ra quán net, còn tưởng rằng ngươi là thiếu niên nghiện net, hóa ra là tới làm cái này
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mã Tiểu Soái nhìn chằm chằm Trần Phàm viết code một lúc, chỉ cảm thấy hoa cả mắt, chóng cả mặt
"Cứ chạy ra quán net cũng không phải là cách, sao ngươi không mua máy tính luôn đi
Trần Phàm đầu cũng không ngẩng lên: "Ngươi có biết một chiếc máy tính bao nhiêu tiền không
Đó là thứ người bình thường có thể tiêu xài được sao
Mã Tiểu Soái nói thầm: "Hình như là mấy ngàn tệ
Nếu ngươi không đủ, ta có thể cho ngươi mượn trước
"Đúng rồi, nhà ta có một chiếc máy tính, bất quá dùng hơi lag, nếu ngươi không chê, hai ngày nữa ta về nhà xách về phòng ngủ
Thấy Trần Phàm không trả lời, Mã Tiểu Soái duỗi lưng một cái, ánh mắt quét một vòng trong đại sảnh
Đột nhiên khẽ ồ lên một tiếng
"Ngươi nói xem mở một quán net như thế này cần bao nhiêu tiền
Trần Phàm nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính, cười trêu ghẹo nói:
"Sao
Ngươi muốn mở quán net à
Mã Tiểu Soái lắc đầu:
"Ta không có hứng thú
Ta thấy ông chủ quán net này muốn sang nhượng cửa hàng, cho nên mới hiếu kỳ hỏi một chút
"Ân
Trần Phàm sửng sốt, ngẩng đầu nhìn tới:
"Ông chủ ở đây muốn bán quán net?"