**Chương 98: Lão hữu gặp mặt**
Trong một quán ẩm thực Sơn Đông gần khu đại học
Trần Phàm ngồi ở vị trí gần cửa sổ đợi gần nửa giờ
Bất quá hắn cũng không thấy phát chán, bởi vì hắn đang mải mê nghịch điện thoại
Ban đầu Trần Phàm đối với điện thoại thời này có chút khịt mũi coi thường
Dù sao đã quen dùng Smartphone của hai mươi năm sau, lại chơi điện thoại hiện tại, có cảm giác như quay về thời nguyên thủy
Nhưng Trần Phàm phát hiện mình đã nhầm to
Từ khi mua điện thoại, hắn hầu như ngày nào cũng nhắn tin với Tô Nhược Sơ
Hễ có thời gian là lại nhắn
Cái thời này tin nhắn có giới hạn số lượng
Vượt quá số lượng tin nhắn gửi đi sẽ bị tính thêm phí
Thế nhưng Trần Phàm căn bản không quan tâm, cho dù bị tính phí cũng vẫn muốn nhắn
Mỗi ngày dường như cùng Tô Nhược Sơ có chuyện nói không hết
Vì chuyện này mà Tô Nhược Sơ còn phê bình Trần Phàm, nói hắn tiêu tiền bậy bạ
Mỗi lần Trần Phàm đều cười khiêm tốn nhận lỗi, nhưng tuyệt nhiên không thay đổi
Cuối cùng khiến cho Tô Nhược Sơ cũng chẳng biết làm gì với hắn
Trần Phàm sở dĩ sốt sắng nhắn tin, một là kiếp trước, khi hắn và Tô Nhược Sơ đang yêu đương cuồng nhiệt, rất ít khi nhắn tin, thỉnh thoảng Tô Nhược Sơ có gửi tin nhắn cho mình, Trần Phàm còn đang mải chơi game, lựa chọn tự động bỏ qua
Trần Phàm muốn bù đắp lại tiếc nuối này
Nguyên nhân thứ hai chính là việc nhắn tin khiến Trần Phàm tìm lại được cảm giác của năm đó, lần đầu tiên lên đại học, lần đầu tiên có được điện thoại di động
Hắn đến nay vẫn còn nhớ rõ, kiếp trước khi sắp lên đại học, phụ mẫu cắn răng mua cho hắn một chiếc điện thoại Nokia cũ hơn 500 tệ
Mặc dù điện thoại này không có mạng, không có lưu lượng, chỉ có thể nhắn tin gọi điện
Nhưng Trần Phàm lại yêu thích không buông tay, mới lên đại học một thời gian, mọi người hầu như ngày nào cũng có tin nhắn gửi không hết
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Có đôi khi còn chia sẻ một chút chuyện cười, tin nhắn chúc phúc, bây giờ nghĩ lại, xác thực có hơi nhàm chán
Nhưng thời điểm đó, niềm vui xác thực là thật, cả một đời đều không thể quên được
Trần Phàm đang hồi tưởng
Ngoài cửa tiệm có người đẩy cửa bước vào
Ánh mắt nhanh chóng quét một vòng trong đại sảnh
Sau đó hưng phấn vẫy tay về phía bên này
"Ê, lão Trần
Trần Phàm ngẩng đầu nhìn về phía đối phương, đột nhiên bật cười, vẫy vẫy tay
"Quách Soái
Bên này
Không sai
Hôm nay người Trần Phàm muốn đợi chính là Quách Soái
Kỳ thật hai người học đại học cũng không quá xa nhau, từ Đại học Vân Hải ngồi xe đến trường của Quách Soái cũng chỉ mất hơn nửa giờ
Chỉ có điều trước đó mọi người đều bận rộn huấn luyện quân sự, không hề liên lạc
Hơn nữa Trần Phàm cũng không có điện thoại, sau khi mua điện thoại cũng không còn nhớ số điện thoại của Quách Soái
Cuối cùng vẫn là thông qua việc đăng tin tìm kiếm trên mạng bằng QQ mới tìm được tên này
Hai người hẹn xong thời gian, thế nên mới có cuộc gặp mặt offline lần này
Quách Soái cười ha hả chạy tới, Trần Phàm đứng dậy, lão hữu gặp nhau, không nói nhiều lời vô nghĩa, ôm nhau một cái trước
Ôm xong, Quách Soái liền cười quái dị một cách khoa trương
"Dựa vào, một thời gian không gặp, trông cậu có vẻ như đẹp trai hơn
Trần Phàm vừa rót trà cho tên này vừa cười nói: "Sau này có thể đừng nói những lời thừa thãi mà ai cũng biết không
"Cỏ, không chỉ người đẹp trai, da mặt dường như cũng dày hơn
Trần Phàm cười ha hả nhìn Quách Soái, trong ánh mắt tràn đầy vẻ hoài niệm
Ở cấp ba, hắn chỉ có Quách Soái là người bạn tốt duy nhất
Ba bốn tháng không gặp, hắn thật sự có chút nhớ tên này
Trần Phàm gọi phục vụ viên, cầm thực đơn tùy tiện gọi vài món
"Phiền nhanh lên một chút
Trần Phàm đưa thực đơn cho đối phương
Quách Soái lại ngăn phục vụ viên, "Cho một két Lao Sơn
Trần Phàm cười, "Buổi chiều ta còn phải lên lớp
Quách Soái bĩu môi
"Thôi đi, lời này của ngươi lừa gạt mấy cô thiếu nữ ngây thơ thì được, lừa ta thì thôi
"Cấp 3 tháng cuối cùng nước rút ngươi còn dám uống rượu, trước mặt ta thì đừng có giả bộ
Trần Phàm dở khóc dở cười
"Mà sao ta cảm thấy cậu hình như đen hơn
Có vẻ như cũng đô con hơn
Nói đến đây, Quách Soái lập tức hưng phấn
Giơ cánh tay lên cho Trần Phàm xem một tư thế khoe cơ bắp
"Thấy không
Thành quả luyện tập ba tháng của ca
Trần Phàm hiếu kỳ, "Ngươi từ khi nào thích tập thể hình thế
"Ta nhớ rõ hồi cấp 3, tiết thể dục bắt ngươi chạy hai bước ngươi còn lười
Quách Soái khoát tay, "Đừng nói nữa
"Cái trường học nát của chúng ta căn bản không ai quản
"Lăn lộn ba năm, lấy được bằng tốt nghiệp hệ cao đẳng là coi như đạt yêu cầu
"Trường học kiểu đó, giáo viên không quản, học sinh không học, mọi người chỉ có thể tự tìm cho mình chút hứng thú để làm thôi
Lúc này phục vụ viên bưng lên bàn món đầu tiên, sau đó lại mang tới một két bia
Nâng cốc khui bia đặt lên bàn
Trần Phàm cười nói: "Xem ra ngươi có không ít lời muốn nói
Quách Soái "bụp" một tiếng mở một chai bia
"Bớt nói nhảm, cạn một ly trước, để ta xem tửu lượng của ngươi sau khi lên đại học có tăng lên không
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trần Phàm dở khóc dở cười, đành phải rót đầy một chén cùng đối phương cụng ly
Uống một hơi cạn sạch, Quách Soái mới lau miệng, tiếp tục nói
"Trường học nát không ra gì, dù sao cũng phải tìm chút gì đó để làm
"Ta liền gia nhập một câu lạc bộ thể hình, hắc hắc, ngươi đừng vội nói, đi mấy lần, ta thực sự thích tập thể hình
"Không phải có câu danh ngôn thế này sao
Là đàn ông, thì nên nâng tạ
Trần Phàm nói đùa: "Đây coi là danh ngôn gì
Quách Soái gãi đầu: "Hình như là Tiểu Bush nói
(George W
Bush)
"Thôi đi, sao ngươi không nói là Schwarzenegger nói
Hai người nhanh chóng uống hết chai đầu tiên, lại tự mở thêm chai nữa, lần này uống chậm hơn
Quách Soái hiếu kỳ hỏi: "Đúng rồi, ngươi và Tô Nhược Sơ thế nào rồi
Hai người còn ở bên nhau không
Trần Phàm cười một tiếng: "Đương nhiên
Anh em cả đời này không cưới nàng thì không cưới ai
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Đỉnh
Bái phục
Quách Soái vừa cười vừa nói: "Mà hồi đầu ở trường, sao ta không nhận ra ngươi có ý với Tô Nhược Sơ
"Ngươi rốt cuộc là thích nàng từ lúc nào vậy
Trần Phàm nghiêm túc nghĩ ngợi, trả lời: "Chắc là từ kiếp trước
"Cỏ
Thôi đi
Trần Phàm hỏi: "Ngươi thì sao
Còn liên lạc với Lý Na không
Nhắc đến Lý Na, biểu cảm của Quách Soái không có biến hóa gì đặc biệt
Xem ra là thật sự đã buông bỏ
"Trước đó huấn luyện quân sự có liên lạc hai lần, chỉ có điều sau khi khai giảng, ai cũng bận, dần dần ít liên lạc hẳn
"Mà ta cũng không còn ý gì với cô ấy nữa
Trần Phàm nhịn không được hỏi: "Vậy tình hình của ngươi bây giờ thế nào
Có đối tượng chưa
"Hắc hắc.....
Nói đến đây, Quách Soái lập tức hứng khởi
Đặt chén rượu xuống, hơi nghiêng người về phía trước
"Anh em nói cho ngươi biết, kỳ thật ta thích tập thể hình, còn có một nguyên nhân
"Đó là ta thích một cô gái, luyện thể thao rất khỏe khoắn
Dáng người, đường cong..
Chậc chậc, đúng là uốn lượn chín khúc mười tám rẽ..
Trần Phàm nói đùa: "Ngươi đang nói bánh quai chèo à
"Xéo đi
Quách Soái trừng mắt, "Lúc đó ta yêu ngay lập tức
Trực tiếp theo đuổi, kết quả người ta căn bản không thèm để ý đến ta
"Ngươi biết lúc đó cô ấy nói gì với ta không
Trần Phàm cười phụ họa
"Nói gì
"Cô ấy nói ta là đồ mỏng manh, dáng người gầy nhom không phải gu của cô ấy
"Còn nói ta tránh xa cô ấy ra..."