Chương 80: Bị ông ngoại dùng làm vũ khí Lão gia tử vẫn là hiểu rất rõ Tần Thủ Nghiệp
“Không có đánh nhau…” “Vậy thì được…” “Ta đem con trai của thôn trưởng đánh!” Lão gia tử nhếch miệng cười, liền biết thằng nhóc này chó không đổi được tật
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Ông ngoại, bọn hắn không cho ta câu cá, ta nói ta là ngoại tôn tử của người… Hai tên dân binh kia liền đi
Con trai của thôn trưởng không đi, còn muốn động thủ với ta… Còn muốn cướp cá và cần câu của ta.” “Ngươi đánh hắn thế nào?” “Ta cũng không đánh hắn… Đem hắn ném xuống nước, để hắn tỉnh tỉnh thần!” Lão gia tử lườm Tần Thủ Nghiệp một cái… Thằng nhóc này một bụng ý nghĩ xấu xa a
Đem người ném xuống nước, là tỉnh thần ư
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đó là dọa người thì có
“Hắn… không sao chứ?” “Sặc hai ngụm nước, không có chuyện gì… Ta nói với hắn, để hắn tối nay mang theo cha hắn tới nhà ăn cá.” “Nhưng nhìn bộ dạng hắn… Chắc chắn sẽ không đến!” “Cương Đản ca của ngươi, lát nữa khẳng định mang theo hắn tới dùng cơm…” “Hắn sẽ không tìm ta gây phiền phức chứ?” “Hắn dám!” Lão gia tử đột nhiên trợn mắt lên… “Ông ngoại, sao con trai của hắn lại thế
Lục thân không nhận… Hắn đến cả biểu thúc cũng không gọi, còn hùng hổ với ta.” “Con của hắn trước đây ở trong thôn đi học, ở nhà cô cô hắn, bụng đầy mực, liền coi thường cái này coi thường cái kia.” “Cương Đản ca của ngươi sắp xếp cho hắn việc tuần tra, chính là không muốn để hắn cùng người trong thôn cùng làm việc đồng áng… Tránh cho hắn đắc tội với người.” “Kết quả thằng nhóc này cầm lông gà làm lệnh tiễn, một thời gian trước, thôn ta có mấy đứa trẻ đi bắt cá, chỉ bắt được mấy con cá nhỏ, bị hắn thấy được… Trực tiếp đem mấy đứa trẻ kia giải lên thôn bộ, còn mỗi đứa cho một cái tát.” “Cương Đản ca của ngươi lúc đó suýt nữa không bị cha mẹ mấy đứa trẻ kia xé nát… Cuối cùng vẫn là ta ra mặt.” Tần Thủ Nghiệp khẽ chau mày… “Ông ngoại, người lấy ta làm thương làm à…” “Cái gì gọi là dùng làm vũ khí?” “Người biết thằng nhóc kia tính nết thế nào, người còn không nói trước cho ta biết, còn để ta đi câu cá…” “Ta hiểu rồi, người buổi chiều không đi câu cá, chính là vì chuyện này à?” “Ông ngoại, chiêu mượn đao giết người của người, đều dùng lên thân ngoại tôn của người à?” Lão gia tử ngượng ngùng cười cười… “Thằng nhóc ngươi lúc nào thông minh thế?” “Bị xe đụng sau đó…” “Ông ngoại, người bất mãn với con trai của Cương Đản ca, người liền trực tiếp nói với Cương Đản ca đi… Để Cương Đản ca động thủ giáo huấn hắn chẳng phải tốt hơn sao?” “Kia là con của hắn… Hắn có thể hạ thủ ác độc đến mức nào?” “Ông ngoại, người liền không sợ ta đánh không lại hắn?” “Ngươi nếu như đánh không lại hắn, ngươi cũng không phải là Tiểu Tam tử… Trong thôn những đứa trẻ lớn bằng ngươi, đứa nào mà không bị ngươi đánh qua?” “Vậy người liền không sợ, ta đánh hắn chết
Hoặc là đánh cho tàn phế?” Lão gia tử lắc đầu
“Ngươi cũng không phải kẻ đại gian đại ác, đánh nhiều trận như vậy, lần nào đã đánh chết người hay đánh cho tàn phế?” “Ta biết trong lòng ngươi hiểu rõ…” Tần Thủ Nghiệp trợn trắng mắt, cảm giác bị tính kế thật không tốt… “Ông ngoại, người vì sao để ta đánh hắn à?” “Tiểu Vũ mấy ngày trước nháo muốn ăn cá, ta liền nghĩ dùng lọ đồ hộp bắt chút cá con, nướng cho con bé ăn, giải thèm một chút… Kết quả thằng tiểu vương bát đản kia, không cho ta bắt, còn làm đổ lọ của ta!” “Làm cháu gái ta sợ hãi đến khóc…” “Cương Đản ca của ngươi mang theo hắn tới cửa chịu tội… Trên đời này nào có chuyện dễ dàng như vậy?” “Dọa đến Tiểu Vũ mấy ngày đêm đi ngủ đều khóc… Ta là một trưởng bối, không tiện thu thập hắn… Ngươi thích hợp.” Tần Thủ Nghiệp có chút không vui… “Ông ngoại, người sớm một chút nói cho ta những chuyện này, ta để hắn uống nước đến no bụng rồi mới lên bờ…” “Ngày mai ngươi không đi câu cá?” Tần Thủ Nghiệp sửng sốt một chút, liền hiểu rõ ý nghĩa câu nói này
Ngày mai tiếp tục gây chuyện thu thập hắn sao
Ông ngoại… Người cũng đủ xấu bụng
“Ông ngoại, Cương Đản ca tối nay mang theo hắn tới… Ngày mai không dễ động thủ à?” “Sợ gì… Ngươi nổi tiếng không nghe lời, chuyện hỗn xược làm nhiều, không kém cái này một hai kiện…” “Ông ngoại, ngài đây là khen ta đó à?” “Không có, mắng ngươi đó!” Tần Thủ Nghiệp có chút im lặng… Thân ông ngoại a
“Ngày mai cũng đừng ra tay độc ác… Cho hắn biết đau là được.” “Ân, biết…” Tần Thủ Nghiệp đã thêm củi lửa, trong đầu liền bắt đầu suy nghĩ
Ngày mai thằng nhóc kia… Khẳng định khách khách khí khí với hắn
Tìm lý do gì để đánh hắn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ai mẹ nó để ngươi chụp mũ
Ai bảo ngươi đứng đằng sau nhìn
Cái này cũng quá gượng ép rồi… Thôi kệ, đằng nào cũng là gây chuyện, quan tâm làm gì có hợp lý hay không hợp lý
Nhìn thấy hắn liền cho hắn đánh một trận, không có lý do gì, không có cớ gì
Chính là nhìn hắn không thuận mắt… Thôn trưởng Lưu Cương Đản nếu như tìm tới cửa cũng không sợ, có lão gia tử đỡ cho rồi
Cùng lắm thì… Liên cả Lưu Cương Đản cùng đi
Dù sao cũng là ngang hàng… Cá kho gần xong, Tần Thủ Nghiệp liền cho cà vào
Ớt hắn không cho vào… Tiểu nha đầu ăn không được cay
Cho cà vào, nấu thêm nửa giờ, hắn mới cho ruột cá vào… Ba năm phút sau, hắn liền múc cá ra
Vừa múc xong, đại cữu bọn họ liền trở về
“Thừa nhi, con làm gì vậy
Cách thật xa đã ngửi thấy mùi thơm.” “Bên ngoài một đám trẻ con, đưa cổ ngửi mùi đó… Còn có đứa hỏi ta nhà ta có phải hay không giết heo!” Đại cữu Nhị cữu vừa nói chuyện, vừa đem nông cụ trong tay bỏ vào cửa phía đông của phòng… Lưu Tam Vượng không lo bỏ đồ vật, mang theo cuốc chạy thẳng đến
“Cá diêu hồng kho cà?” “Tam Cữu, đây là cá chép!” Lưu Tam Vượng nhếch miệng cười… “Cá chép ngon, cá chép ăn ngon… Thịt nhiều ít xương…” “Con cá này con kho à?” “Vâng… Con buổi chiều câu được hai con, một con cá trắm cỏ, một con cá chép, đem hết đi nấu!” “Con được đó thằng nhóc… Đúng là một hảo thủ câu cá a…” “Con biết nấu cơm từ khi nào?” “Học từ mẹ con…” “Học từ đại tỷ của ta
Không thể nào… Đại tỷ nấu cơm không ngon đến mức này…” “Tam Cữu, con về nói với mẹ con, người ghét bỏ nàng nấu cơm khó ăn!” Lưu Tam Vượng nhấc chân đá vào mông Tần Thủ Nghiệp một cái
“Thằng nhóc con… Ai ai ai… Con đứng vững vàng!” Tần Thủ Nghiệp cố ý lung lay thân thể, làm Lưu Tam Vượng giật nảy mình
Hắn vứt cuốc xuống, đưa tay liền đi đỡ chậu… “Tam Cữu, đùa người đó
Người có thể đá con sao?” Lưu Tam Vượng biết mình bị chọc, đưa tay đánh vào gáy Tần Thủ Nghiệp một cái
“Thằng nhóc con, làm ta sợ muốn chết…” Hắn vừa nói câu này xong, lão gia tử liền xách theo cán tẩu thuốc lá đến đây, đánh vào đầu Lưu Tam Vượng một cái
“Ai yêu… Cha… Người đánh con làm gì?” Lưu Tam Vượng cố sức xoa đầu, đau đến rưng rưng nước mắt hỏi
“Đánh ngươi làm gì
Ngươi nói làm gì!” “Đầu của Tiểu Tam tử trước đó đụng rồi, cái này vừa lúc ngươi lại đánh đầu hắn!” “Ngươi vẫn là làm cữu cữu… Đồ hỗn đản…” Lưu Tam Vượng lúng túng nhìn Tần Thủ Nghiệp một cái… “Thừa nhi… Tam Cữu quên mất…” “Không sao, con tốt lắm, người cầm gậy nện đầu con, con cũng không sao…” “Còn dám cầm gậy nện… Lật trời rồi!” Lão gia tử vừa trợn mắt, Lưu Tam Vượng suýt chút nữa khóc lên
“Cha, con không nói phải dùng gậy nện a, là hắn nói… Con không nói…” Lưu Tam Vượng vẻ mặt ấm ức chạy ra ngoài
Lão gia tử sải bước đuổi theo… Tần Thủ Nghiệp coi như đã hiểu, trách không được ông ngoại thể trạng tốt như vậy, tất cả đều là công lao của Tam Cữu a
Hắn cũng không tiếp tục xem náo nhiệt, bưng cá vào phòng… Chờ đồ ăn đều lên bàn, cả nhà còn chưa ngồi xuống đâu, trong sân vang lên một giọng nói thật thà
“Đại gia gia… Đại gia gia…” Lão gia tử quay đầu nhìn Tần Thủ Nghiệp một cái
“Cương Đản ca của ngươi tới rồi, ra ngoài chào hỏi”