Trùng Sinh 84 Hết Thảy Dựa Vào Tay

Chương 86: Luôn có người xấu




Chương 86: Luôn có kẻ xấu
Trần Phong rất hài lòng với mức giá cho thuê mà Tố Liêu Hán đưa ra
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Một khu nhà xưởng nhỏ bỏ hoang được chào giá 2100 một năm, ở thời đại này có thể nói là rất cao rồi
Trước đó cũng có người muốn thuê nhà xưởng của Tố Liêu Hán, nhưng cho rằng giá hơi đắt nên mãi vẫn chưa cho thuê được
“Diệp khoa trưởng này,” Mã Minh Viễn đứng bên cạnh nhìn Diệp Đào Huy, “ngươi hiểu sai rồi, Trần Phong chỉ muốn thuê khu vực cửa ra vào rộng mười mấy mét vuông thôi, hắn làm nghề sửa đồ điện gia dụng, cả khu này rộng bốn năm trăm mét vuông, hắn thuê về cũng chẳng dùng đến, nên ngươi xem thử nếu chỉ thuê một phần nhỏ ở cửa ra vào này, xưởng chúng ta có cho thuê bên ngoài không?”
“Ra là vậy à,” Diệp Đào Huy nhếch mép, thầm nghĩ mình đã nói mà, một ‘Mao Đầu tiểu tử’ lấy đâu ra nhiều tiền thế, hóa ra chỉ muốn thuê một góc nhỏ thôi, “cái này e là không được rồi, nếu cho thuê riêng chỗ cửa ra vào, vậy phần phía sau của chúng tôi phải làm sao, cũng khó cho thuê ra ngoài lắm, nên khu này chỉ có thể cho thuê toàn bộ thôi.”
Mã Minh Viễn nhìn Trần Phong, giá hai ngàn tệ một năm, e rằng tên tiểu tử này không chấp nhận nổi, đoán chừng hắn phải về ‘một chuyến tay không’
“Được,” Trần Phong trả lời ngoài dự đoán của Mã Minh Viễn, “vậy ta sẽ thuê cả khu này.”
Diệp Đào Huy thấy Trần Phong đồng ý dứt khoát, không khỏi nhìn kỹ Trần Phong
Chàng trai trẻ trông tuổi không lớn lắm, ăn mặc cũng bình thường, lòng còn nghi hoặc nên hỏi, “Nếu Trần tiên sinh thấy giá cả không thành vấn đề, vậy khi nào có thể ký kết đây?”
Trần Phong nở nụ cười, “Diệp khoa trưởng, ký kết thì lúc nào cũng được, ta có thể xem trước hợp đồng được không?”
Diệp Đào Huy gật gật đầu, gọi ra ngoài cửa, “Tiểu Từ, ngươi vào đây một lát.”
Vừa dứt lời, một chàng trai tướng mạo nhã nhặn, trắng trẻo, trông chỉ độ hơn hai mươi tuổi bước vào, “Diệp khoa trưởng, ngươi tìm ta.”
“Tiểu Từ, vị này là Trần tiên sinh, hắn chuẩn bị thuê một khu nhà xưởng ở lão khu xưởng của chúng ta
Ngươi thế này nhé, tìm hợp đồng cho thuê nhà xưởng ra, đưa cho Trần tiên sinh xem qua.”
Tiểu Từ nhìn Trần Phong, thấy Trần Phong tuổi không lớn lắm, bèn gật đầu nói, “Vâng khoa trưởng, ta đi lấy ngay.”
Không lâu sau, Tiểu Từ cầm mấy bản hợp đồng tới, đưa ba bản lần lượt cho Diệp khoa trưởng, Mã trưởng phòng và Trần Phong
Trần Phong cầm hợp đồng xem kỹ, từ đầu đến cuối, về cơ bản không có vấn đề gì lớn
Trần Phong đặt hợp đồng lên bàn, cười nói, “Diệp khoa trưởng này, ngài cũng biết, ta thuê nhà xưởng này là định dùng để mở cửa hàng sửa chữa đồ điện
Với nghề này của ta, chưa nói đến việc kinh doanh được bao lâu, nhưng trước hết là nó không tiện di chuyển địa điểm thường xuyên, làm vậy sẽ tổn thất mối khách cũ.”
“Diệp khoa trưởng, ngài xem thế này được không, có thể kéo dài thời hạn thuê đến mười năm không
Sau khi hết hạn thuê, ta được hưởng quyền ưu tiên thuê tiếp chứ?”
Diệp Đào Huy nghe Trần Phong nói xong, hơi nhíu mày
Là Trưởng khoa Tổng vụ, hắn đương nhiên biết điều kiện Trần Phong đưa ra thực tế là bất lợi cho Tố Liêu Hán
Diệp Đào Huy không hài lòng lắm với đề nghị này, nhưng có Mã trưởng phòng ngồi đây, bản thân hắn cũng không tiện phàn nàn nhiều
Diệp Đào Huy suy nghĩ một hồi, “Về phần kéo dài thời hạn thuê đến mười năm, ngươi không cần nghĩ nữa, chuyện này là không thể nào, dù sao thời gian quá dài
Thế này đi, ta cho ngươi kéo dài tới năm năm, đây là giới hạn cuối cùng rồi.”
“Dựa theo yêu cầu của ngươi đối với nhà xưởng, chúng ta đều có thể viết vào trong hợp đồng
Nhưng như vậy, xưởng chúng ta sẽ bị thiệt một chút, dù sao không ai trong chúng ta biết tương lai sẽ phát triển thế nào
Nếu như ngươi nhất định phải thêm mấy điểm này vào hợp đồng, như vậy tiền thuê hàng năm phải thêm một nghìn, từ hai nghìn tệ một năm ban đầu, điều chỉnh thành ba nghìn tệ!”
“Được, không có vấn đề.” Trần Phong vỗ đùi nói, “Diệp khoa trưởng, ngài xem chiều hôm nay có thể ký hợp đồng được không?”
Mã Minh Viễn và Diệp Đào Huy đều bị sự quả quyết của Trần Phong làm cho hơi sững sờ, tiền thuê ba nghìn tệ một năm không phải là số lượng nhỏ
Mã Minh Viễn nhìn Trần Phong, dù sao vẫn còn trẻ nha, chỉ nghĩ đến mặt tốt, không nghĩ đến chỗ xấu
Lão khu xưởng đó không thể coi là gì đường đi phồn hoa, tiểu tử này chỉ sợ muốn thua thiệt đi
“Tiểu Trần, ngươi phải suy nghĩ kỹ, đây là một khoản chi phí không nhỏ đâu, đừng chỉ nghĩ đến chỗ tốt, hãy nghĩ thêm về những chỗ xấu nữa.”
Đối với lời nhắc nhở thiện ý của Mã Minh Viễn, Trần Phong lịch sự nở nụ cười, “Mã trưởng phòng, ta đã nghĩ kỹ rồi.”
Diệp Đào Huy liếc nhìn Mã Minh Viễn, sau đó cười nhìn Trần Phong, “Kia đã như vậy, chiều nay ngươi mang tiền tới, tùy thời ký hợp đồng.”
Mấy người hẹn xong buổi chiều sẽ gặp lại ở đây, Trần Phong mang tiền đến ký hợp đồng
Chỉ trong buổi sáng công phu, Trần Phong đã lấy được cửa hàng mình mong muốn, tâm trạng vui vẻ lạ thường
Bất quá đúng lúc Mã Minh Viễn tiễn Trần Phong ra về, một thân ảnh xuất hiện phía sau Trần Phong, tiến vào Tố Liêu Hán
Người tới nhìn bóng lưng của Trần Phong, vẻ mặt rất kỳ quái
“Ai u, đây không phải Mã trưởng phòng sao, thế nào lại đứng ở chỗ này vậy?” Phùng di lung lay phần hông đi vào Tố Liêu Hán, hướng Mã Minh Viễn đang đứng cách đó không xa lên tiếng chào
Điện tử Hán bởi vì có rất nhiều linh kiện điện tử cần nhựa plastic đóng gói, cho nên lãnh đạo hai nhà xưởng định kỳ có chút liên hệ
Do đó Mã Minh Viễn đối với Phùng di cũng rất quen thuộc, bất quá luôn luôn chướng mắt nàng diễn xuất, lớn tuổi rồi mà ăn mặc như yêu tinh, cho nên không có ý định tiếp xúc nhiều
“A, là có người muốn thuê nhà xưởng ở lão khu xưởng của chúng tôi, vừa mới nói xong, nói là buổi chiều đến ký hợp đồng, ta tiễn người ta một chút.” Mã Minh Viễn vừa cười vừa nói, “Ngài là muốn đi Tổng Vụ Khoa à
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trong tay của ta còn có chút sự tình, đi trước.”
Mã Minh Viễn nói xong quay người thì rời đi
Mà Phùng di lại đứng tại chỗ nhìn xem bóng lưng Trần Phong biến mất
Trần Phong lại đi thuê Tố Liêu Hán lão khu xưởng nhà máy, tiểu tử này muốn làm gì
Xem ra mọi người nói không giả, tiểu tử này là kiếm được tiền rồi, không được, ta phải đi Tổng Vụ Khoa hỏi một chút đi
“Lão Diệp nha, gần đây ngươi bận bịu cái gì thế?” Phùng di ưỡn ẹo đi vào Tổng Vụ Khoa, cười nói với Diệp Đào Huy
Diệp Đào Huy vốn đang dùng khăn mặt lau mặt, nhìn thấy Phùng di tiến đến, lập tức cười đứng lên, ánh mắt một mực không rời đi đôi chân đi tất của Phùng di
“Ta còn đang tự hỏi là ai đâu, hóa ra là Phùng khoa trưởng tới
Ta có thể bận bịu cái gì, toàn bận vớ vẩn thôi,” Diệp Đào Huy đón Phùng di đi tới, lau qua cái ghế đơn giản, mời Phùng di ngồi xuống
Phùng di cười khanh khách ngồi xuống, “Vị trí này của ngươi thật là chức quan béo bở ở Tố Liêu Hán, chỗ nào có thể bận vớ vẩn được chứ, e là mỗi lần ‘bận bịu’ lại doanh thu không ít a?”
“Chỗ nào, chỗ nào!” Diệp Đào Huy đem chén nước trà đặt ở trước mặt Phùng di nói
“Đúng rồi,” hai mắt Phùng di đong đưa tình tứ nhìn về phía Diệp Đào Huy, làm cho Diệp Đào Huy trong lòng thấy trực dương dương, “lúc ta vừa mới tới, nghe Mã trưởng phòng nói có người muốn thuê nhà xưởng của Tố Liêu Hán các ngươi, ta nhìn một chút bóng lưng tiểu tử kia, tựa như là công nhân bị chúng ta sa thải Trần Phong thì phải?”
“Đúng, đúng,” Diệp Đào Huy gật đầu nói, “người kia gọi là Trần Phong, nhưng hắn không nói là bị nhà máy các ngươi sa thải
Tại sao, là bằng hữu của ngươi à
Kia có muốn ta chiếu cố một chút không?”
Trong lòng Phùng di cười một tiếng, quả nhiên là Trần Phong, lần này ngươi rơi vào trong tay ta rồi, cái này lại là một cơ hội lập công với Thẩm Bằng
“Bằng hữu gì nha, tiểu tử này rất chán ghét, lúc ở Điện tử Hán không ít lần chọc tức ta đâu,” Phùng di mang theo vẻ phàn nàn nói, “bất quá ngươi đúng là nên 'chiếu cố' một chút hắn, nhưng cũng không phải dựa theo kiểu bằng hữu như vậy mà chiếu cố.”
“Đi, ngươi nói làm sao xử lý liền làm sao xử lý.” Diệp Đào Huy đáp lời Phùng di
Trong mắt hắn, Trần Phong chẳng qua chỉ là một ‘Mao Đầu tiểu tử’, là một kẻ mặc cho bản thân tùy ý nhào nặn
Dùng một người như vậy để lấy lòng vị ‘Hoa Hồ Điệp’ này, vậy vẫn là có lời
Phùng di mỉm cười, dùng ngón tay chậm rãi lướt nhẹ trên mu bàn tay của Diệp Đào Huy, “Con khỉ nhỏ này sao có thể nhảy ra khỏi ‘lòng bàn tay của Phật Như Lai’ như ngươi được chứ, ngươi cứ nói đi?”
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.