Chương 21: Hoan nghênh ta sao, Chu tiên sinh
Ngày hôm sau, Tống Duệ xuất hiện ngay cổng một trường tiểu học
Thời điểm hắn còn có mối quan hệ tốt với Chu Hữu Kỳ, hắn đã từng ghé qua nơi này vài lần
Đây là trường tiểu học của Chu Vi Vân, em gái ruột của Chu Hữu Kỳ
Khi đó, cả hai còn cùng nhau tới đón cô em gái này
Tống Duệ tuy là kẻ điên, nhưng hắn không hề ngu ngốc
Trần Lâm chỉ là một tên lưu manh, hắn có thể dùng bạo lực để trị bạo lực, nhưng nhà Chu Hữu Kỳ ở khu này lại là người có máu mặt
Nếu vô duyên vô cớ ra tay đánh người, đến lúc kinh động tới quan phủ sẽ rất phiền phức
Bởi vậy, lần này, hắn quyết định tiếp cận một cách thân mật hơn
Hôm nay là thứ Hai, là thời gian Chu Hữu Kỳ thường đến đón em gái tan học
Hắn đã tìm cơ hội chích thủng lốp xe gắn máy của tên đó, chỉ cần mười phút, hắn có thể đưa người đi
Sau năm phút, một đám tiểu bằng hữu được thầy cô dẫn dắt đi ra cổng trường tiểu học
Tống Duệ từ xa vẫy tay về phía cô bé nhỏ nhắn, xinh xắn, như một nàng công chúa bé bỏng trong đám đông, nở một nụ cười rạng rỡ, “Tiểu Vi Vi, ta thay ca ca ngươi đến đón ngươi đây.”
Cô bé nghi ngờ nhìn hắn, “Vậy ca ca ta đâu, tại sao hắn không đến đón ta?”
“Xe của hắn bị hỏng, nên hắn nhờ cậy ta đó.”
Tống Duệ bước tới để dẫn cô bé đi
Giáo viên tiểu học đánh giá hắn một lúc, hắn liền vội vàng giới thiệu, “Ta là bằng hữu của Chu Hữu Kỳ, trước đó ta cùng hắn đến đây đón Tiểu Vi Vi, cô hẳn là có ấn tượng chứ?”
“Có thì có, ngươi chờ một chút, ta gọi điện thoại hỏi xem sao.” Giáo viên tiểu học vẫn không yên tâm, lấy ra một chiếc điện thoại Nokia N70 màu đen và bấm số
Tống Duệ trong lòng kinh hãi, theo bản năng muốn ngăn cản đối phương, nhưng xung quanh toàn là phụ huynh
Cô giáo cũng đang rất cảnh giác với hắn
Nếu trực tiếp ngăn cản, chắc chắn sẽ gây ra nghi ngờ, thậm chí có người sẽ gọi quan phủ
Phải làm sao đây
Lòng hắn nóng như lửa đốt, sau khi suy nghĩ, hắn đành chuẩn bị từ bỏ kế hoạch
Hắn quay sang cô bé Chu Vi Vân và nói, “Hay là ngươi cứ ở đây đợi một lát đi, đợi cha mẹ ngươi tới đón?”
Nói xong, hắn chuẩn bị rời đi
“Ta không cần,” Cô bé hất đầu, “Bọn họ bận rộn như vậy, không có thời gian quản ta, chắc chắn là sẽ đưa cho ta cái máy thông hành cơ, rất nhàm chán
Ta mới không muốn về nhà đánh đàn dương cầm!”
Khoảnh khắc đó, nhìn cô bé bĩu môi, Tống Duệ như bị sét đánh
Hắn dường như nhìn thấy hình bóng chính mình của ngày xưa trên người cô bé này
Hắn đứng tại chỗ không nhấc chân lên được
Bên tai hắn vang lên tiếng điện thoại của giáo viên tiểu học: “Uy, lão sư à, có chuyện gì sao?”
Đây là giọng của phụ thân Chu Hữu Kỳ
Tống Duệ tự nhủ trong lòng, lúc này không rời đi thì sự việc sẽ bại lộ
Hắn xoay người, trà trộn vào đám đông người đón con, hít một hơi thật sâu
“Đại ca ca, đại ca ca ngươi đợi ta với!” Bỗng nhiên, góc áo bị người kéo lấy
Cô bé ngước đầu lên, nước mắt lưng tròng nhìn Tống Duệ, “Lần trước ca ca không tới đón ta, ta đã đợi ở đây rất lâu rất lâu mới có người tới đón đó!”
“Ta cho đại ca ca dán giấy, đại ca ca dẫn ta đi được không?” Cô bé làm nũng, “Là dán giấy hình ngôi sao đẹp nhất đó!”
Đồng tử Tống Duệ co rút lại
Đúng lúc này, giọng của phụ thân Chu Hữu Kỳ cũng vang lên trong đám đông, “Thằng ranh con đó lại không chịu đón người?”
“Vâng, đúng vậy, Chu tiên sinh.” Giáo viên tiểu học vừa cầm điện thoại, vừa cúi gập người, như đang xin lỗi đầu dây bên kia, “Bên này có một vị tiên sinh họ Tống đến đón
Vi Vi còn quen hắn, hai người có vẻ rất thân thiết.”
“Vậy ngươi giao cho hắn đi, bảo hắn đưa Vi Vi về nhà
Ta sẽ đến ngay!”
Tút tút tút…
Đầu dây bên kia cúp máy
Cô bé hưng phấn vung tay, rồi lại cẩn thận từng li từng tí nhìn Tống Duệ, “Đại ca ca, ngươi có thể lấy một tấm dán giấy thôi được không?”
“Ta không cần dán giấy
Ta còn muốn dẫn ngươi đi một chỗ tốt.” Tống Duệ nở nụ cười thần bí
“Đi đâu ạ?” Cô bé nghi ngờ hỏi lại, “Cha không phải bảo ngươi đưa ta về nhà sao?”
“Ta đoán thử nhé,” Tống Duệ vừa cười vừa nói, “Ngươi ở nhà chắc chắn không nghe lời cha, đúng không?”
“Nghe thì có nghe, nhưng chỉ nghe một chút thôi.”
“Vậy ca ca dẫn ngươi đi thương trường chơi đùa nhé?”
“A, được ạ!” Cô bé vui vẻ kêu lên
Tống Duệ nhận lấy cặp sách
Hai người cùng lên xe buýt, đi tới thương trường gần đó
Dọc đường đi, tiểu bằng hữu Chu Vi Vân liên tục phàn nàn với hắn
Thứ Ba phải luyện chữ, thứ Tư phải luyện đàn, thứ Năm phải học múa ba-lê, thứ Sáu phải học vẽ tranh, thứ Bảy và Chủ Nhật đều là khóa dương cầm, căn bản không có thời gian chơi
Tống Duệ xoa xoa mái tóc rối bù của nàng, ôn nhu nói, “Đó là vì mẫu thân ngươi yêu thương ngươi, muốn ngươi học thật nhiều tài năng.”
“Nhưng nàng vừa dở lại phiền, chỉ biết mắng ta, ta và nàng quan hệ rất tệ!”
Tống Duệ ngồi xổm xuống, mắt ngang tầm với nàng, “Vậy ta có thể ngưỡng mộ ngươi có một người mẫu thân quản ngươi.”
“Hừ, ngươi căn bản không thể lý giải nỗi thống khổ của ta
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Sau này ta trưởng thành, ta cũng sẽ bắt nàng đi học cái này cái kia, còn phải sáng sớm kéo chăn nàng dậy!” Cô bé tức giận nói
Tống Duệ cười cười không nói gì
Hai người vào thương trường, chơi rất nhiều trò chơi –– leo núi, lâu đài, bắt cá con, rùa nhỏ, rồi hắn lại mua cho nàng một cây kẹo que
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cô bé vui vẻ như một tiểu thiên sứ, chạy nhảy khắp nơi, trên người cũng ra một tầng mồ hôi
Tống Duệ liền mua đồ uống lạnh, gọi nàng ngồi xuống nghỉ một lát
Khi đang cắn ống giòn, Chu Vi Vân chỉ vào cây dương cầm bên cạnh, vui vẻ nói, “Đại ca ca mời ta ăn đồ uống lạnh, ta đàn một bản cho ngươi nghe nhé.”
Tống Duệ nhìn cây dương cầm kia, sắc mặt buồn bã
Từng có lần ở biệt thự giáp biển, Nhan Dịch Phỉ đã đệm đàn cho hắn một khúc, để hắn đàn cho nàng nghe, nhưng trong những năm tháng bị giày vò đó, hắn đã sớm quên hết các kỹ thuật đàn dương cầm
Coi như hiện tại, hắn cũng đã hơn ba năm không đụng vào dương cầm rồi
Rất nhanh, một bài 《 Tiểu Tinh Tinh Biến Tấu Khúc 》vang lên dưới những ngón tay vung vẩy của cô bé
Tống Duệ gật đầu lắng nghe tiết tấu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Khi cô bé ngẩng đầu lên kiêu ngạo bước tới bên cạnh, hắn tán dương, “Đàn rất tốt, kiến thức cơ bản rất vững chắc, sự liên kết giữa khúc âm và Âm chi rất đều đặn
Xem ra ngươi đã bỏ rất nhiều tâm tư lên dương cầm rồi
Bất quá đại ca ca muốn đưa ra một ý kiến, khi đàn tấu không cần vừa cười vừa nhìn về phía ta nhé.”
“Hắc hắc, ca ca hình như rất hiểu dương cầm nha
Ta xem trong phim ảnh chính là vừa đàn vừa cười mà.”
Tống Duệ nhẹ nhàng gõ đầu cô bé, “Bởi vì điện ảnh cũng là bịa đặt ra đó
Luyện dương cầm quan trọng nhất là ngồi thẳng, để cho ngón tay gần sát phím đàn, đừng có biểu lộ và động tác thừa thãi, như vậy mới là tiêu chuẩn nhất.”
Cô bé nửa hiểu nửa không gật đầu
“Tiểu muội muội, luyện dương cầm rất khổ cực, rất vất vả
Hy vọng ngươi không cần giống đại ca ca, bỏ dở nửa chừng.”
Hai người lại giống như anh em chơi đùa rất vui vẻ, nhưng Chu Hữu Kỳ về đến nhà lại bị mắng cho một trận tơi bời
“Muội muội của ngươi đâu, ngươi nói muội muội ngươi đi đâu rồi?” Phụ thân Chu chắp tay sau lưng đi đi lại lại trong đại sảnh biệt thự, “Bây giờ lập tức báo quan phủ cho ta, lập tức báo quan phủ!”
Chu Hữu Kỳ sau khi thuật lại mọi chuyện đã bị phụ thân đánh cho một trận
Lúc này mặt hắn xanh tím, “Chắc là Tống Duệ tên kia đã mang Tiểu Vi đi rồi, hắn chính là một tên điên rồ…”
“Ngươi có phải đã quen ngày thường làm mưa làm gió, mà không biết thu liễm không?” Phụ thân Chu đưa tay tát hắn thêm một cái, “Con thỏ gấp còn cắn người, bây giờ ngươi dồn người ta vào đường cùng, hắn sẽ liều mạng với ngươi đấy, biết không!”
Chu Hữu Kỳ quả thực rất thấp thỏm
Hôm qua nghe Trần Lâm bị đánh vào bệnh viện, hắn lại không để ý
Hắn nghĩ Tống Duệ dù có thế nào cũng không dám động tới người nhà mình
Thật không ngờ buổi chiều lại nhận được điện thoại của phụ thân, nói muội muội bị một người họ Tống đón đi, bây giờ tung tích không rõ
Hắn lúc này ảo não vô cùng, nhưng vẫn cứng cổ: “Ta cũng không tin họ Tống dám làm gì!”
“Cái tên súc sinh nhà ngươi,” Phụ thân Chu lại đạp mạnh hắn một cước, “Bây giờ cút ra ngoài tìm người cho ta
Nếu muội muội ngươi không thấy, ngươi cũng chết đi cho ta!”
Đúng lúc này, một người hầu hốt hoảng chạy vào hô, “Lão gia, lão gia, tiểu thư về rồi!”
Phụ thân Chu và Chu Hữu Kỳ mãnh liệt quay đầu lại, chỉ thấy Chu Vi Vân vui mừng giơ cao con búp bê gấu trong tay, vui vẻ chạy về phía bọn họ
Nhưng khi nhìn thấy khí thế ngưng trọng của người lớn, nàng lại dừng bước, đứng tại chỗ không biết làm sao
Bóng dáng Tống Duệ dần dần xuất hiện sau lưng cô bé
Hắn tao nhã và lễ phép gật đầu với phụ thân Chu, “Chào buổi tối.”
Khoảnh khắc đó, phụ thân Chu hừ lạnh một tiếng, còn Chu Hữu Kỳ thì với gương mặt sưng tấy, xông lên muốn đánh Tống Duệ
“Đừng khi dễ đại ca ca nha!” Cô bé sợ hãi, nhưng vẫn đứng dậy, giang hai tay ra ngăn ở trước mặt Tống Duệ, giống như một gà mẹ bảo vệ trứng gà
Tống Duệ ở sau lưng cô bé cười thần bí
“Không chào đón ta sao, Chu tiên sinh?”