Chương 27: Sự tình gì đều là của ta sai Buổi sáng ngày thi giữa kỳ hôm đó, Nhan Dịch Phỉ đã sớm canh giữ tại văn phòng của Tôn lão sư, đợi gần nửa giờ, chủ nhiệm lớp mới vội vàng chạy tới
Lần này, Nhan Dịch Phỉ vốn dĩ luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng, hiếm thấy lại nhếch môi mỉm cười nói, “Lão sư, ta muốn bàn với người một chút về việc hủy bỏ chuyện đ·á·n·h cuộc.” Tôn Tú Vân lại không hề tỏ vẻ cảm kích, chỉ mang theo lời lẽ châm chọc mà nói, “Thế nào, hắn không dám tới nên ngươi lại tới nói tốt cho hắn à
Ngươi không phải nói hắn là một gã làm được việc lắm sao, chuyện tới nơi rồi lại cảm thấy mình không thể làm được sao?” Nhan Dịch Phỉ căng cứng mặt, ấp úng rất lâu mới tiếp tục mở miệng nói, “Hắn thật sự có t·h·i·ê·n phú, nhưng việc học hành này, việc nước đến chân mới nhảy cũng chỉ đến thế thôi, cho nên ta cảm thấy không cần thiết phải làm khó hắn quá.” Giờ phút này, Tôn Tú Vân giống như nhìn thấy gã tồi trước mặt mình đang hối h·ậ·n, điên cuồng tự vả vào mặt mình, cảm thấy thật sảng khoái, nhưng trong miệng lại không chịu nhượng bộ, “Sao hả, Dịch Phỉ, không muốn để hắn gánh trách nhiệm, cho nên tới chỗ ta chơi x·ấ·u ư
Trước đây người đòi đ·á·n·h cược là Tống Duệ, giờ hắn phủi m·ô·n·g một cái làm như không có chuyện gì xảy ra, ngược lại bắt ngươi tới chỗ ta nói tốt sao
Nữ nhi gia thì vẫn phải giữ chút thể diện, không cần chuyện gì cũng làm thay người khác.” “Không phải chơi x·ấ·u, chẳng qua là ta cảm thấy như vậy là không công bằng với hắn.” “Dạng này rất công bằng, thành tích của hắn cũng xứng đáng với cái giá phải trả
Dựa vào đâu mà người khác học hành khổ cực mười mấy năm, hắn học một tháng liền có thể vượt qua bọn hắn
Thành tích là công bình nhất mà cũng vô tình nhất, hắn giờ đây hối h·ậ·n cũng vô dụng.” Nhan Dịch Phỉ nhíu mày, cúi đầu xuống, cũng không để ý đến lời lẽ mỉa mai của lão sư, chỉ vô cùng khẩn thiết hướng về phía Tôn lão sư cúi lạy, “Lão sư, xin người cho hắn một cơ hội đi
Ta có thể bảo đảm cuối kỳ hắn tuyệt đối sẽ vào được top mười của lớp
Chúng ta thực sự không đủ chín chắn, đã gây thêm nhiều phiền phức cho người
Chuyện hôm nay xin người bỏ qua cho Tống Duệ được không, dù sao hắn cũng đang từng chút thay đổi, nếu như bây giờ gặp phải trở ngại, rất có thể sẽ trở nên cam chịu
Sự tình gì đều là lỗi của ta, cũng là do lúc đó ta đã đồng ý làm bạn gái hắn.” Tôn Tú Vân nói, “Chuyện của hai ngươi ta cũng có nghe, ngươi không nợ hắn, ngược lại là hắn có lỗi với ngươi, ngươi không cần thiết phải làm như vậy vì hắn.” “Không, ta là thật tâm xin lỗi người, ta đích xác đã tạo ra ảnh hưởng không tốt trên lớp
Hai ngày nay ta đã nghiêm túc suy nghĩ, ta biết lão sư có dụng tâm lương khổ, là vì tốt cho ta, nhưng nếu như một học sinh kém như Tống Duệ có thể đạt thành tích hàng đầu, lão sư cũng có thể vẻ vang mà nở mày nở mặt, đúng không?” “Ta không thiếu cái ‘hảo’ học sinh này
Ngươi phải suy nghĩ cho kỹ, ngươi làm như vậy là đang lãng phí tiền đồ của chính mình.” Tôn lão sư không kiên nhẫn khoát tay nói, “Thôi được rồi, vậy ngươi dụng tâm mà dạy dỗ hắn đi, ta cũng không thể can thiệp được nữa.” Nhan Dịch Phỉ hiểu được ý tứ trong lời nói của Tôn lão sư, lại nặng nề khom người chào, trong mắt ánh lên lòng biết ơn dịu dàng
Bên kia Tống Duệ đợi ở nhà bà ngoại thật lâu cũng không thấy Nhan Dịch Phỉ đi ra, chỉ đành phải một mình người đầu tiên hướng về trường học, trên đường vậy mà gặp Diêu Bình Bình
Vị thiên chi kiêu nữ này dùng ánh mắt kh·i·n·h thường đánh giá Tống Duệ đang đeo cặp sách từ trên xuống dưới, “Ngươi đây là thực sự vì cái tên quỷ nghèo kiết xác kia mà thay đổi rồi sao, chậc chậc chậc.” “Ngươi cút càng xa càng tốt cho ta, ta nhìn thấy ngươi liền chán ghét.” “Ngươi thật đúng là ra vẻ ta đây,” Diêu Bình Bình cười lạnh nói, “Cha ngươi đã sớm cắt đứt nguồn kinh tế của ngươi rồi đúng không
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ta nghe nói gần đây nửa đêm ngươi còn đi quán r·ư·ợ·u đánh đàn dương cầm kiếm thêm thu nhập, hay là ngươi cân nhắc tới nhà ta, ta cho ngươi gấp đôi?” “Ngươi rốt cuộc là bị điên hay sao, Diêu Bình Bình, ta thật không muốn dính líu bất kỳ quan hệ gì với ngươi
Ngược lại ngươi chướng mắt ta, ta cũng chướng mắt ngươi
Chuyện trước kia ngươi đẩy Nhan Dịch Phỉ xuống lầu ta còn chưa tìm ngươi tính sổ đâu, ngươi ngược lại tốt, còn tới chỗ ta mà lên giọng à?” “Ngươi chưa tìm ta tính sổ ư?” Diêu Bình Bình lập tức thẹn quá hoá giận, “Ngươi ở bệnh viện trước mặt bao nhiêu người quăng ta một cái bạt tai, còn đá ta hai cái, nếu không phải cha ngươi trong đêm tới trước mặt cha ta cầu tình, ta đã sớm khiến ngươi không thể lăn lộn được ngoài đời rồi
Tống Duệ, ta không phải là nói ngươi, dù sao đi nữa nhà ngươi cũng có tiếng có mặt, chính ngươi xem bây giờ làm ra hình dáng gì rồi, ở cái nơi rách nát nào, vừa tan học liền chạy vào nhà người khác, trong trường học ai cũng phải nhìn chằm chằm cái tên quỷ nghèo kiết xác kia, còn phải cắn ngươi hai cái
Còn ở trước mặt cái tên quỷ nghèo kiết xác kia, cả ngày đứng thẳng tắp lấy lòng người ta, ngươi xem nàng đã cho ngươi sắc mặt tốt gì sao
Không phải là coi trọng tiền của ngươi ư
Chờ ngươi tiêu hết tiền, ta xem nàng đối phó ngươi như thế nào.” “Lão tử ăn thua thế nào thì liên quan gì tới ngươi, thế nào, ta liếm nàng không liếm ngươi, trong lòng ngươi không cân bằng à?” “Ngươi!” Diêu Bình Bình bị câu nói đó của hắn làm nghẹn lại, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, cuối cùng quay người hậm hực rời đi
Tống Duệ vừa định mỉa mai Diêu Bình Bình thêm hai câu nữa, còn chưa mở miệng, lại bước nhanh, đăng đăng đăng chạy tới, đi đến đứng trước mặt Nhan Dịch Phỉ đang đứng ở cổng trường học, mặt tươi cười, “Sao sáng sớm lại không đợi ta?” “Diêu Bình Bình nói ngươi nửa đêm đi quán r·ư·ợ·u đánh đàn dương cầm kiếm tiền?” Nhan Dịch Phỉ cau mày nhìn về phía hắn, “Ngươi có công phu này, không bằng đọc thêm chút sách.” Quả đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Tống Duệ lập tức bị Nhan Dịch Phỉ mắng cho sắc mặt đỏ lên, lắp bắp nói, “Ngược lại cũng không phải vì kiếm tiền, ta muốn đi thử nghiệm luyện một chút, về sau đánh cho ngươi nghe nhé.” “Ngươi học dương cầm là để cua các tiểu cô nương người ta sao?” Nhan Dịch Phỉ sáng sớm nay không biết thế nào, giống như ăn phải súng, cố ý muốn gây khó dễ với hắn
Tống Duệ chỉ cho rằng là hắn tự tiện hành động mà không nói với Nhan Dịch Phỉ, cho nên nàng tức giận
Dù sao hai người kiếp trước kiếp này cũng ở chung gần mười năm, hắn vẫn biết tính tình của nàng, tuyệt đối không thể ép buộc nàng tiếp nhận, cũng không thể tự tiện làm chuyện gì thay nàng
Vẫn còn nhớ rõ trước kia tại biệt thự khi ngồi xe lăn, Tống Duệ rảnh rỗi đến nhàm chán, liền tìm cách làm bữa cơm, muốn mời nàng cùng đi ăn tối, coi như cảm ơn vì nhiều năm nàng đã bầu bạn với mình
Phải biết rằng đẩy xe lăn nấu cơm là rất khổ cực, kết quả Nhan Dịch Phỉ sau khi trở về đã nổi trận lôi đình, đem thức ăn trên bàn toàn bộ ném ra ngoài, còn làm đổ hết nồi niêu xoong chảo, cuối cùng sa thải tất cả người hầu, để Tống Duệ tự mình ở trong biệt thự chờ đợi ba ngày
Mặc dù Nhan Dịch Phỉ đời này có chút thay đổi, bất quá cái tính khí bướng bỉnh cổ quái này vẫn như cũ hiện ra
“Đó đương nhiên không phải, ngươi không muốn ta đánh, ta không đến là được, dù sao cũng chẳng đáng mấy đồng tiền.” Hắn liên tục xin khoan dung nói
Nhan Dịch Phỉ hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tống Duệ ở sau lưng nhìn nàng bước chân cực nhanh, hiển nhiên là vô cùng sinh khí, chỉ đành phải chạy chậm theo sát bên cạnh, cười đùa nói, “Hôm nay ta có dự cảm, toán học tuyệt đối có thể thi được top mười.” “Ngươi không vào top mười cũng không liên quan gì tới ta,” Nhan Dịch Phỉ dừng bước lại, quắc mắt nhìn hắn, “Ngươi tốt nhất hôm nay nộp giấy trắng, như thế ta liền có thể ngồi trở lại hàng thứ tư.” Tống Duệ đứng tại chỗ, bị Nhan Dịch Phỉ đang nổi giận làm cho có chút không biết làm sao, hắn không biết mình đã chọc giận đối phương chỗ nào
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Một bên khác Nhan Dịch Phỉ trong lòng cũng biết mình phát cáu không hề có lý do, trong lòng hoảng hốt, mới dễ dàng thẹn quá hoá giận
Nàng rốt cuộc tính là gì, bạn gái của Tống Duệ sao, cái này dĩ nhiên không phải, nàng cũng giống như Diêu Bình Bình, là đối tượng thứ hai mà Tống Duệ lấy lòng
Hắn hôm nay có thể mắng Diêu Bình Bình như thế, về sau cũng có thể khinh bỉ chính mình như thế
Diêu Bình Bình có tiền có thế, dáng dấp cũng xinh đẹp, cũng không khỏi bị Tống Duệ chán ghét vứt bỏ, nàng nghèo hèn bần cùng, giống như con mèo hoang ngoài cổng tiểu khu ngày đó, Tống Duệ hứa hẹn với nàng, ngay lập tức liền sẽ rời đi
Nàng khó có thể tưởng tượng cảnh tượng Tống Duệ đối xử với mình như thế lúc đó
Bất quá, giống như trong tiệc sinh nhật cũng có lỗi một lần.