[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chương 42: Quan hệ giữa 0 và 1
“A?” La Mạch nghe xong lời này thì có chút kinh ngạc trợn tròn mắt, vẻ mặt đầy nghi ngờ nhìn nàng, “Ngươi đột nhiên nói cái gì mê sảng vậy, chúng ta quen biết từ sơ trung, vẫn luôn là bạn tốt, tại sao có thể...”
“Chúng ta quen biết từ khi chuyển trường,” Nhan Dịch Phỉ nói rành mạch ra đoạn lịch sử này, cứ như muốn gạt đoạn hồi ức ấy ra khỏi thân thể mình, “Ta nhớ có lần mấy nữ sinh vây quanh trách mắng ta, nói ta đặc biệt thích làm ra vẻ, ngươi đã ra mặt bênh vực, cãi nhau om sòm với bọn họ, sau đó lão sư tra hỏi, đều phạt năm mươi đại bản, giữ chúng ta lại viết kiểm điểm, ngươi liền nói, hai chúng ta đều không làm gì sai, tại sao phải viết.”
“Đúng vậy, cuối cùng làm đến mức gia trưởng chúng ta đều phải đến mới thôi,” La Mạch chen lời nói, “Bọn họ đều nói mẹ ngươi là tiểu tam, bỏ xuống ngươi rồi nhảy lầu tự sát, nhưng mẹ là người tốt nhất trên thế giới đối với chúng ta, sao có thể nói về nàng như vậy!”
“Ừm, ngươi nói rất đúng,” Nhan Dịch Phỉ dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói, “Bây giờ Tống Duệ là người tốt nhất trên thế giới đối với ta, cho nên dù là ngươi, cũng không thể nói hắn như thế.”
“Ta..
Ta nói xấu hắn khi nào chứ!” La Mạch bị câu nói này làm sặc đến đỏ bừng cả khuôn mặt, ấp úng nói, “Đây chính là sự thật mà, hắn cứ luôn bắt nạt ngươi, ngươi chính là quá thiện lương, quá mềm lòng!”
“Hắn chưa bao giờ là người tốt lành gì, nhưng hắn là một người mà ta nghĩ mình sẽ không bao giờ gặp được, ta không biết bây giờ liệu có quá muộn không, có kịp nữa không, cho nên ta muốn thử thay đổi chính mình, hãy để ta cùng quá khứ cáo biệt, cũng cùng ngươi cáo biệt.” Nhan Dịch Phỉ bình thản nói
“Vậy, vậy ngươi làm bạn với hắn, có xung khắc gì đến quan hệ giữa hai chúng ta đâu?” La Mạch khó tin hỏi ngược lại, hắn không thể hiểu nổi cách giải quyết này, chẳng lẽ tình cảm giữa người với người lại là số nhị phân sao, không phải 0 thì là 1 ư
“Hắn không thích ngươi,” Giọng điệu lạnh lùng của Nhan Dịch Phỉ khiến La Mạch toàn thân phát lạnh, “Ta có thể cảm nhận được hắn đối với ngươi có sự chán ghét trong lòng, cho nên dù không hiểu, quan hệ của chúng ta cũng dừng lại ở đây rồi, cuối cùng ta muốn nói với ngươi một tiếng, cảm ơn ngươi đã bầu bạn những năm qua, về sau chúng ta coi như không quen biết nhau nữa.”
“Nhưng..
thế nhưng là...”
La Mạch gãi đầu bứt tai muốn nói thêm điều gì đó, nhưng Nhan Dịch Phỉ đã nhắm mắt lại, đầu gối lên đầu giường chợp mắt đi qua, rõ ràng là không muốn trò chuyện nữa
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Từ trước đến nay chưa từng bị ấm ức, hắn lúc này đỏ cả vành mắt, hắn không hề cảm thấy gã Tống Duệ kia có gì tốt, đơn giản chỉ là nhà có chút tiền, chịu bỏ thời gian trên người Dịch Phỉ, nhưng bây giờ ngược lại, chính vì Tống Duệ mà Nhan Dịch Phỉ muốn đoạn tuyệt quan hệ với mình, lý do thật buồn cười – Hắn không thích ta ư
Hắn không cam tâm khi bạn mình lại bị một tên côn đồ như vậy cướp đi, tức giận đến mức sắp rơi lệ
“Trước khi ngươi đến trường, Tống Duệ không biết đã thay bao nhiêu bạn gái rồi, mỗi người đều không quá hai tuần, giờ ở cùng ngươi đã được hơn nửa năm, nhưng ngươi nghĩ xem, một hoa hoa công tử như hắn, sao có thể quyết định dừng chân được, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ bị hắn vứt bỏ!”
“Sẽ không, hắn sẽ không bỏ rơi ta.”
Nhan Dịch Phỉ mở to mắt khi nói câu này, ngay cả nàng cũng không tin vào lời mình nói
La Mạch nghe vậy cũng khựng lại, hắn sững sờ ba giây, mới thẹn quá hóa giận hét lên, “Sao lại không thể, chính vì ngươi tin hắn mới dẫn đến vụ việc trong bữa tiệc sinh nhật kia, lần này những bức ảnh truyền khắp trường học, ngươi đã xem chưa
Còn nữa, gần đây hắn đã nhiều lần đến nhà Diêu Bình Bình, hai người họ chắc chắn đang thương lượng cách đối phó với ngươi, ngươi không thể để hắn tiếp tục làm tổn thương ngươi nữa!”
Nhan Dịch Phỉ trầm mặc rất lâu, tính cách La Mạch kỳ thực rất đơn giản, là đứa trẻ lớn lên trong sự bao bọc, chưa bao giờ nói dối trước mặt nàng, nếu hắn nói Tống Duệ đi nhà Diêu Bình Bình, thì hẳn là sự thật, hai người này thực sự có khả năng hòa giải một lần nữa
Tống Duệ muốn lộ ra mục đích thực sự của mình, lần nữa vứt bỏ, sỉ nhục nàng - Nàng vốn nên nghĩ như vậy, nhưng lúc này lại bản năng trong nội tâm biện hộ thay hắn - Hắn hẳn là đi chỗ Diêu Bình Bình đàm phán, yêu cầu đối phương không được tung tin đồn các loại
“Ngươi đi đi, ta mệt mỏi, muốn ngủ, gặp lại.”
Nhan Dịch Phỉ một lần nữa nằm xuống, nhắm mắt lại với bộ dạng tiễn khách
La Mạch lần đầu tiên chịu cảnh lạnh nhạt như vậy, chán nản không biết làm sao, trong nháy mắt có cảm giác thế giới dường như đang xé rách trước mặt mình, hắn rời khỏi phòng bệnh, trong đầu tất cả đều là một ý niệm, hỏng rồi, hỏng rồi, Dịch Phỉ đời này liền muốn hủy trong tay nam nhân này
Tống Duệ trở về rất đúng lúc, đến nơi thì trên tay cầm ly trà sữa, hắn lúc vào cửa nhìn thấy cánh tay Nhan Dịch Phỉ khẽ động, dường như là muốn chống người dậy, nhưng không hiểu sao lại bất động, chỉ là tiếng hít thở trở nên kéo dài
Hắn lập tức biết rõ là vì Nhan Dịch Phỉ vừa mới trút một trận giận vào mình, trong lòng là muốn đáp lời, nhưng sự khó chịu khiến nàng chỉ có thể giả vờ ngủ để lừa dối cho qua
Nghĩ đến đây liền đặt ly trà sữa vào tay nàng, cười ha hả nói, “Ngươi biết ta vừa rồi trông thấy ai không?”
Nhan Dịch Phỉ ngồi thẳng người dậy, từng ngụm nhỏ uống trà sữa, nuốt ừng ực nhưng không nói chuyện, giống như một con mèo nhỏ vừa tỉnh ngủ
“Ta thấy La Mạch đi ra khỏi bệnh viện vừa đi vừa khóc, ta còn tưởng rằng trong nhà hắn xảy ra chuyện gì rồi, đi lên muốn đáp lời, kết quả hắn mắng ta một câu ‘Ngươi không phải vật gì tốt’
Thật sự là không hiểu ra sao.”
“Vậy ngươi động thủ đánh hắn sao?” Nhan Dịch Phỉ cúi đầu xuống hỏi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Không có a, bây giờ ta thế nhưng là học sinh tốt,” Tống Duệ một bộ dáng vẻ người thắng mỉm cười, “Ta không hề để ý đến hắn, hắn càng tức giận hơn, một đường đuổi theo nói cái gì, ngươi cái này tiểu nhân hèn hạ các loại, giống như một con chó con bị cướp mất xương.”
Nhan Dịch Phỉ mím môi, vô ý thức muốn nói, ta không phải là xương cốt, nhưng lại cảm thấy câu nói này quá thẳng thắn, thế là nói sang chuyện khác, “Khảo thí kết thúc thứ bảy ngươi mặc đồ chính thức một chút, còn có ngươi muốn ăn món ăn gì, ta sớm nói với bà ngoại.”
“Ta muốn ăn thịt ướp mắm chiên, chua chua ngọt ngọt, không biết bà ngoại có làm được không, nếu không biết thì ta đi bên ngoài mua một phần, ngươi mang về bày trên bàn thế nào?”
“Ngươi đi mua.”
Nhan Dịch Phỉ suy nghĩ một chút thịt ướp mắm chiên, nàng cảm thấy ngày đó đồ ăn nhất định ăn rất ngon, trong lòng ẩn ẩn có chút chờ mong
Cùng phòng bệnh là một đôi vợ chồng trẻ tuổi, hình như thê tử bị cảm nặng, trượng phu ở bên cạnh chăm sóc, hai người này chắc chắn rất nghèo, Nhan Dịch Phỉ quan sát họ mấy ngày nay, họ chưa bao giờ ăn đồ giao nhanh, mà là gặm bánh bao chay do trượng phu mang tới, lại vui vẻ ra mặt, không có một điểm oán hận
Nhan Dịch Phỉ theo Tống Duệ rời khỏi phòng bệnh, lúc đó người trượng phu ảo thuật thức mà từ trong ngực móc ra một cái bánh bao nhân thịt đưa cho thê tử, chọc cho thê tử thoải mái cười to, thê tử đem bánh bao tách ra thành hai nửa, chia cho trượng phu, nước thịt theo khe hở chảy ra, bọn họ mặt mày tràn đầy hạnh phúc mà ăn hết cái bánh bao thịt đó
Nghe mùi thơm của bánh bao, Nhan Dịch Phỉ thầm nghĩ trong lòng, cho dù xen lẫn hương vị kích thích của nước khử trùng bệnh viện, cái bánh bao này cũng tuyệt đối ngon miệng giống như bữa sáng ngày đó.