Chương 67: Bí Kim Ti
Trong kinh thành, Khánh Ngôn dẫn theo hai người đi trên đường, lớn tiếng nói khắp nơi
"Chúng ta đây là muốn đi đâu
Chu Thanh không hiểu hỏi
Hiển nhiên, việc dẫn hai người bọn họ đi dạo trên đường, không phải phong cách của Khánh Ngôn
"Chúng ta đi đến cửa hàng trang sức, ta muốn mua ít đồ
Một nhóm ba người, đi vào cửa hàng trang sức nổi danh nhất kinh thành
"Chưởng quỹ có ở đó không
Ta cần mua ít đồ
Khánh Ngôn đứng tại quầy hàng, gọi nhân viên cửa hàng
Tiểu nhị cửa hàng nhìn ba người mặc trang phục Cẩm Y Vệ, không dám thất lễ, vội vàng vào phía sau mời lão chưởng quỹ ra
"Ba vị quan gia, không biết muốn mua thứ gì
Một lão nhân thân hình hơi còng, nhưng đôi mắt lại sáng ngời, cung kính hỏi
"Chỗ các ngươi có bí kim thượng hạng không
Bí kim, chính là loại vàng được khai thác từ các mỏ vàng trước đây của Triệu quốc, được gọi là bí kim
Lần này Khánh Ngôn ra ngoài, chính là muốn tìm bí kim ở các cửa hàng trang sức, để xem độ bền của nó có thể làm được việc cắt sọ người hay không
Lão chưởng quỹ nghe yêu cầu của mấy người Khánh Ngôn, liền mang ra mấy cây trâm cài tóc nạm vàng
Những trang sức này được chế tác từ bí kim, quả nhiên khác với những trang sức thông thường làm bằng vàng, nhìn đã thấy quý giá hơn rất nhiều
Nhìn thấy chúng, Khánh Ngôn lại lắc đầu
"Ta không cần cái này, ta cần bí kim chưa chế tác, có màu vàng và càng mảnh càng tốt
Lão chưởng quỹ có chút ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên ông thấy có người đến cửa hàng trang sức lại chỉ để mua nguyên liệu, việc này khiến ông hơi khó xử
"Cái này..
Lão chưởng quỹ có chút ấp úng, không biết trả lời thế nào
Khánh Ngôn nhíu mày, Chu Thanh một bên chủ động đứng lên, trợn mắt nhìn
"Sao
Ngươi có ý kiến gì
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cẩm Y Vệ phá án, nếu không phối hợp, ngươi biết hậu quả thế nào không
Lão chưởng quỹ ngước nhìn Chu Thanh to như cột đình, bộ dạng hung thần ác sát, sợ hãi run rẩy
"Mấy...mấy vị..
xin mời theo ta
Lão chưởng quỹ lắp bắp nói, dẫn đoàn người rời khỏi cửa hàng trang sức, xuyên qua những con hẻm nhỏ phía sau, cuối cùng vào một tiểu viện
Tường tiểu viện cao quá đầu, trên đó còn gắn không ít gai nhọn
Xem ra, nơi này hẳn là nơi chuyên chế tác đồ trang sức của cửa hàng
Lão chưởng quỹ gõ cửa bốn lần, ba tiếng nhẹ rồi một tiếng mạnh, bên trong vọng ra hai tiếng đáp lại nhẹ, sau đó lão lại gõ mạnh hai tiếng
Cánh cửa nhỏ kẽo kẹt mở ra, chỉ vừa đủ một người đi lọt
Lão chưởng quỹ vào trước, một lát sau, lại mở cửa lần nữa, mời Khánh Ngôn cùng những người còn lại vào
Vừa vào cửa, Khánh Ngôn cùng hai người liền bị năm sáu tên tay cầm vũ khí bao vây, mặt mày dữ tợn
Ba người đều khinh thường, mấy người này chỉ là dân thường mà thôi
Đánh nhau với họ, bất cứ ai trong số ba người, cũng có thể bóp nát trứng dái của bọn họ
Ba người không nhanh không chậm, để lộ bài Cẩm Y Vệ đeo bên hông
Nhìn thấy bài Cẩm Y Vệ, đám người kia lập tức sợ hãi
Có thể làm việc ở Cẩm Y Vệ, ít nhất cũng phải là võ giả, bài Cẩm Y Vệ không chỉ là biểu tượng thân phận mà còn tượng trưng cho thực lực
Bài càng cao cấp thì người đó càng mạnh
"Không thể thất lễ, vị này là đại nhân Cẩm Y Vệ
Lão chưởng quỹ mở miệng trách mắng
Một giây sau, lão ta liền thay đổi sắc mặt, tươi cười dẫn ba người vào bên trong
"Quản sự chúng ta ở trong, các vị muốn mua gì phải có ông ta quyết định mới được
Vừa nói, vừa khom người dẫn hai người vào trong phòng
Trong phòng, một người đàn ông trung niên râu dê mặt ngựa, một tay sờ soạng mông thị nữ, tay còn lại cầm chén uống trà, cực kỳ thoải mái
Nữ thị tì bên cạnh nhan sắc có chút, cũng không dám phản kháng, chỉ rũ đầu, hai mắt ngấn lệ
Đúng lúc này, ba người đột nhiên đi vào, mặc phi ngư phục, lưng đeo trường đao, chính là Khánh Ngôn và đồng bọn
Người mặt ngựa đang uống trà bị phun hết cả ra, vội vàng rụt tay lại, đến cả ghế cũng ngồi không vững, suýt ngã nhào
"Ba vị quan gia đây là..
Người mặt ngựa vừa nói vừa liếc nhìn lão chưởng quỹ với vẻ không hài lòng
"Ba vị quan gia muốn mua chút bí kim ti, cần nói chuyện với ngài
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cửa hàng trang sức này, là sản nghiệp của Lễ bộ thị lang, còn gã mặt ngựa kia là quản gia trong nhà thị lang, tên là Chu Cần
Nghe xong, Chu Cần thầm thở phào nhẹ nhõm
Gã tưởng Lễ bộ thị lang bị Cẩm y vệ tóm được nhược điểm, chuẩn bị công kích, bây giờ xem ra chỉ là gã sợ bóng sợ gió
"Ba vị quan gia, xin hỏi các vị cần loại tơ vàng đó để làm gì
Khánh Ngôn nhíu mày, "Không nên hỏi không nên có, nếu không ngươi theo chúng ta đi Trấn Phủ Ti một chuyến, chúng ta cũng hỏi ngươi mấy vấn đề
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chu Cần giật mình hoảng sợ, vội vàng từ chối
Thà xuống mười tám tầng địa ngục chứ không ai muốn đến Trấn Phủ Ti, đó không phải chuyện đùa
Trong viện, một căn phòng được canh phòng nghiêm ngặt chia thành từng gian nhỏ, mỗi gian có một thợ kim hoàn ngồi làm
Trên bàn bày đủ loại công cụ
Ngoài ra, mỗi gian đều có một người canh gác, lúc nào cũng quan sát thợ kim hoàn, chế tạo ra những chiếc trâm cài tóc lấp lánh
Chu Cần cho người mang ra một cuộn bí kim ti, Khánh Ngôn cầm lên giật giật
Quả nhiên độ bền của bí kim không hề tệ
Rõ ràng, sợi bí kim trong tay quá thô, không đủ gây sát thương
Khánh Ngôn đưa trả bí kim cho Chu Cần, nói
"Quá thô, bảo người làm cho ta loại mảnh hơn
Chu Cần không hiểu nổi, làm bí kim mảnh thế để làm gì
Nếu dùng trang trí kim hoàn thì bí kim như thế này vừa đủ, mảnh hơn nữa sẽ không xử lý được
Tuy vậy, Chu Cần vẫn không nói gì thêm, gã bây giờ chỉ mong nhanh chóng tiễn mấy vị ôn thần này đi
Một nén hương sau, Chu Cần lấy ra một ít bí kim ti, đã mảnh hơn trước nhiều, độ dày khoảng một li
Khánh Ngôn cầm sợi bí kim lên giật thử, vẫn rất bền
Khánh Ngôn gật đầu, đưa bí kim cho Hà Viêm, nói: "Được rồi, chỗ bí kim này bao nhiêu tiền
Chu Thanh lập tức đứng dậy, "Đúng vậy, bao nhiêu tiền, cứ nói đi
Chu Cần nhìn Chu Thanh cao lớn uy vũ, cười gượng hai tiếng
"Đâu có gì, đây chỉ là mấy thứ không đáng tiền, đại nhân cứ lấy đi là được
"Được, là ngươi nói đấy
Nói rồi, Khánh Ngôn rất tự nhiên cầm luôn cả cuộn bí kim thô từ tay Chu Cần
Cảnh tượng này, Chu Cần chưa kịp phản ứng
Đến khi kịp nhận ra thì Khánh Ngôn đã đi ra cửa
Chu Cần vừa chuẩn bị lên tiếng thì Chu Thanh quay người lại, vừa liếc mắt, Chu Cần sợ đến mức cười còn khó coi hơn khóc
Cứ vậy, Chu Cần cùng lão quản gia, mang theo nụ cười còn khó coi hơn khóc, đưa Khánh Ngôn ba người ra khỏi viện.