Rất nhanh Triệu Quốc Khánh liền hiểu ra ý của ông nội Triệu Hán và bà Mai
"Cưới, nhất định phải cưới, ta sẽ không hại con mình, ngày mai con xin phép nghỉ đi cùng Trần Phù Dung làm giấy kết hôn, trong nhà mình chuẩn bị cho con một chút, ngày mốt là ngày tốt, trong nhà chuẩn bị ít bánh kẹo làm vài món ăn, mời bà con thân thích đến ăn bữa cơm..
Nhà này đừng nhìn lúc nào cũng là bà Mai làm mưa làm gió
Nhưng người thật sự nói lời có trọng lượng lại là ông nội Triệu Quốc Khánh
Ông là người đứng đầu Triệu gia, cả nhà này chỉ cần ông nói, ai cũng phải nghe
"Nếu như con không cưới thì sao
"Quốc Khánh ơi con đừng bướng, ta sẽ không hại con đâu, ba ngày cho con tối đa ba ngày suy nghĩ, lão bà à bà về nói với con dâu thứ hai xem, cho cô dâu thêm một cái giường mới, chăn nệm, hai bộ quần áo mới, cũng không thể bạc đãi người ta..
Ông Triệu Hán gõ mạnh điếu thuốc xuống bàn, ban đầu muốn nói gì đó, ông cả Triệu Phú cũng rụt cổ không dám lên tiếng
Cha ông là người chủ gia đình, Triệu Quốc Khánh dù có bướng bỉnh, cũng không bướng bỉnh qua người đứng đầu nhà này
"Con nói, nếu như con không cưới
Triệu Quốc Khánh nhìn thẳng ông nội Triệu Hán, mặt không cảm xúc
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ông nội là người trải qua xã hội cũ, cho dù bây giờ cũng đã tám mươi lăm, nhưng cái loại tư tưởng gia trưởng phong kiến chuyên chế cùng quyền uy ăn sâu trong con người ông ta thì không thể nghi ngờ và không thể phản kháng
Cho nên Triệu Quốc Khánh vừa thốt ra câu này, liền nghe thấy tiếng gõ điếu thuốc xuống bàn của ông nội
Quay sang Triệu Quốc Khánh mắng
"Mày là thằng ranh con, mày phản trời, mày dám cãi lời cha, bây giờ đến ông nội mày mày cũng dám cãi, ta cho mày biết, cái đám cưới này không kết cũng phải kết, nếu không thì mày cút ra khỏi nhà này cho ta..
Triệu Hán tức giận buông lời độc địa, còn vợ chồng Triệu Phú thì cười trên nỗi đau của người khác
Sốt sắng nhất là Lưu Trinh Phương, vội vàng đứng dậy, kéo con trai lại
"Con trâu bướng này, ông nội sẽ hại con sao
Cái này cho con cưới vợ, có cái gì không tốt, cái cô Trần Phù Dung kia cũng thích con, cô nương tướng mạo cũng xinh, quan trọng là trước kia hai đứa cũng vui vẻ mà..
Lưu Trinh Phương sốt ruột, bên kia Triệu Quý cũng hầm hè
"Mày thằng ranh, còn dám không nghe ông nội mày, mày thật là phản rồi, coi chừng tao cầm giày đập cho mày một trận..
Mặt Triệu Quý cũng không nhịn được nữa rồi, cha ông Triệu Hán bình thường rất ít nổi giận, toàn là mẹ ông là bà Mai quán xuyến việc nhà, một khi Triệu Hán nói gì thì có nghĩa là đinh đóng cột rồi
Ai cũng không thay đổi được
Triệu Quốc Khánh ghét nhất cái kiểu này của cha, liếc mắt nhìn Triệu Quý một cái, khiến cho Triệu Quý tức giận không nhẹ
Thằng ranh này không những bướng bỉnh, còn chẳng sợ lão tử này
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Con ơi, sao con bướng thế, đừng làm giận cha con với ông nội..
Lưu Trinh Phương thấy dáng vẻ này của con trai, rõ ràng là không muốn, không chịu nghe lời ông nội, sợ con trai cãi nhau với Triệu Hán thiệt thòi, vội kéo con trai vào phòng
Nhưng lúc ra đi, vẫn không quên mang cho con trai một bát cơm bí đỏ
Mọi người trong phòng nhìn Triệu Quốc Khánh bị mẹ kéo đi, con dâu Triệu Phú là Vương Xuân Hoa có chút bất mãn nói thầm một câu
"Hai bộ quần áo mới này cũng lãng phí quá, gái trong thôn lấy chồng, một bộ là đủ rồi..
Nhưng cô ta vừa dứt lời, liền nghe thấy tiếng điếu thuốc đập bàn, sợ hãi không dám lên tiếng nữa, chỉ có thể cúi đầu, còn bà Mai thì cả buổi mặt mày đen xì
Cũng chẳng biết vì sao
Ngoài phòng, Lưu Trinh Phương đưa cho Triệu Quốc Khánh một bát cơm bí đỏ, lại bị Triệu Quốc Khánh cự tuyệt, ngược lại đưa cơm cho mẹ
"Mẹ, mẹ ăn đi, con ăn ở ngoài rồi, cái Trần Phù Dung kia không thể gả, trong bụng cô ta có con, nhưng con không hề đụng vào cô ta
Triệu Quốc Khánh vừa thốt ra câu này, Lưu Trinh Phương giật mình kinh hãi, bát cơm bí đỏ trên tay rơi xuống đất vỡ tan, trong phòng truyền đến tiếng mắng của bà Mai
"Từng đứa chết yểu, ai cầm chén cũng đánh rơi
Ngày mai không ai được ăn cơm..
Sau đó là tiếng mắng người của bà Mai, rất lớn
Lưu Trinh Phương mặt trắng bệch, không dám tin nhìn con trai Triệu Quốc Khánh, tựa hồ không tin vào tai mình, toàn thân hơi run rẩy
"Mẹ, mẹ muốn sống như vậy mãi sao
Rơi vỡ một cái bát, ngày mai đã không được ăn cơm
Cứ luẩn quẩn với cháo ngô cơm bí đỏ, lại cứ hay bị người ta mắng, ngay cả hôn sự của con trai cũng không quyết được, mẹ muốn sống như vậy sao
Ánh mắt Triệu Quốc Khánh sáng rực nhìn mẹ, thấy nước mắt mẹ đã rơi
Lưu Trinh Phương đang khóc, nước mắt rơi lã chã
Là người thì ai mà muốn sống cuộc sống như vậy, nhưng bà cũng có cách nào, dựa vào công điểm của bà với Triệu Quý, làm sao mà nuôi được ba đứa con, đặc biệt là còn lo cho hai đứa nhỏ ăn học
"Quốc Khánh à, mẹ có lỗi với con, mẹ, mẹ nghe con, nhưng nếu con không chịu lấy vợ, ông nội con chắc chắn sẽ không bỏ qua, cái nhà này cũng không ở nổi nữa..
Lưu Trinh Phương vẫn thương con
Nghe Trần Phù Dung chưa kết hôn mà đã có con, lại đòi gả cho con trai bà, đáy lòng bà đã vô cùng tức giận
Nhưng nếu như Triệu Quốc Khánh không chịu cưới Trần Phù Dung, người nhà Triệu gia không vui, nhất định đuổi con bà ra khỏi nhà, vậy phải làm sao bây giờ
Bà tin con bà, chưa hề chạm vào con nhỏ Trần Phù Dung kia
Nhưng nếu nhỡ đâu, nhỡ đâu con gái nhà người ta đã dính lấy con bà rồi, thì chẳng khác gì bùn rơi vào quần, có muốn giũ cũng không sạch, đúng là khó coi mà
"Mẹ à, mẹ nói đi, mẹ có muốn chia gia đình không
Con đảm bảo, cuộc sống sau này của mẹ nhất định sẽ không khổ hơn bây giờ, con nghe nói, ở ngoài đã có đội sản xuất lo đến khi hoàn thành trách nhiệm, sau này chỉ cần chăm chỉ thì nhất định sẽ có cuộc sống tốt..
Triệu Quốc Khánh an ủi mẹ Lưu Trinh Phương
Người phụ nữ như mẹ, cả đời cần cù quán xuyến việc nhà chịu khó, nhưng kiếp trước thì sao
Sau khi cưới Trần Phù Dung về, bà sống thế nào
Đầu tiên là làm dâu bị ông bà nội sai bảo
Sau lại bị Trần Phù Dung chèn ép đủ đường, việc nặng việc khó đều là bà, vất vả nửa đời đến cuối cùng lại bị ngã gãy chân, trong nhà nợ nần chồng chất nên căn bản không có tiền chữa trị
Điều đó khiến một người mẹ vất vả cả đời, cuối cùng vừa bị què một chân, lại lưng còng, Triệu Quốc Khánh đón bà vào thành, Trần Phù Dung không vui, hai người lần nào cũng cãi nhau
Lưu Trinh Phương sau này chết sống không muốn vào thành, một mực ở quê
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đến nỗi về sau mỗi khi Triệu Quốc Khánh nửa đêm tỉnh giấc, hễ cứ mơ thấy hình ảnh mẹ trong đêm tuyết lạnh lưng còng, què một chân đứng ven đường ngóng trông anh về nhà
Đời này, Triệu Quốc Khánh thề, nhất định sẽ không để những điều đáng tiếc kiếp trước lặp lại
"Quốc Khánh, cái con Trần Phù Dung, đứa bé ấy, con, con biết không
Sao con biết cô ta đã có thai rồi
Có khi nào là con hiểu lầm người ta không
Hay có chuyện hiểu lầm gì chăng
"Mẹ à, con không biết, chuyện này con sẽ không vu oan cho cô ta đâu, tóm lại là, con nhất định không cưới, con đàn bà đó ai thích thì cứ lấy, tóm lại con không lấy..
Triệu Quốc Khánh nhìn mẹ thu dọn mảnh bát vỡ trên đất xong, sau đó cầm chỗ cơm bí đỏ không bị bẩn lên, chậm rãi ăn hết
Mắt của anh đỏ lên!...