“Nếu như đàn xong, chứng minh ta chính là Lý Tông Thịnh, ta cũng không cần ngươi nói xin lỗi, đêm nay để cho ta vào phòng ngươi ngủ, chỉ cần ngươi đáp ứng, ta liền đàn.” Trương Hữu nhìn lướt qua người Khương Y Nhân một vòng, lúc này mới mở miệng cười nói
“…”
Khương Y Nhân có chút sững sờ, nét mặt nàng hơi có vẻ chần chừ, nhưng dường như cảm thấy việc xác định lão công của mình rốt cuộc có phải Lý Tông Thịnh hay không quan trọng hơn, thế là liền gật đầu, nói “Được.”
Mặc dù từ sự tự tin như vậy của lão công mình, nàng đã có hoài nghi
Nhưng… kết hôn mười năm, nàng chưa từng biết hắn biết sử dụng nhạc cụ, càng chưa từng nghe qua, không thể nào… Thật sự là như vậy, Khương Y Nhân cảm thấy mình đêm nay rất có thể nổi điên
Giọng hát cao siêu
So với ca sĩ chuyên nghiệp như nàng còn cao hơn mấy bậc
Hiện tại lại biết nhạc cụ, viết ra « Vấn », « Như Nguyện Dĩ Thường », « Có một ca khúc sẽ già đi » và sáng tác bản nhạc không lời trực kích tâm linh kia « Phong ở lại đường đi », vậy thì sự vất vả những năm này của nàng tính là gì!
Kẻ lừa đảo cũng không có ai chỉ nhắm vào một người để lừa, đã lừa còn lừa gạt mười năm
“Nhớ kỹ lời ngươi nói.” Trương Hữu ngồi trở lại trên ghế sa lon
“Cha, cha thật sự biết gảy đàn ghita à!?” Tiểu Tử San mặt đầy hiếu kỳ nói
“Đã nói rồi, cha của con không gì làm không được, giống như siêu nhân vậy.” Trương Hữu cười nói, sau đó, hắn hướng Khương Y Nhân nhướng cằm, nói “Đã đáp ứng thì đừng đổi ý, một khi ngươi đổi ý, sau này cũng đừng nghĩ lấy được một bài hát nào từ tay ta nữa.”
Tiểu Tử San kéo một cái ghế đẩu, hai tay chống cằm ngồi trước mặt Trương Hữu
Còn chưa bắt đầu, tiểu nha đầu đã có chút ý tứ tiểu mê muội
Con gái đúng là con gái, trước khi chưa gặp phải Quỷ Hỏa thiếu niên, ba ba chính là duy nhất
Tay trái Trương Hữu đặt trên phím chủ âm, tay phải ba ngón cùng đặt lên dây đàn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhìn thế tay của lão công mình, biểu cảm Khương Y Nhân có chút ngưng trọng, thế tay không có vấn đề
Sau đó… một giai điệu gõ vào lòng người vang lên chậm rãi giữa những cú gảy đàn của ngón tay chồng nàng, nhẹ nhàng tựa như âm thanh thác đổ đang nhảy múa trên đầu ngón tay
Không phải « Như Nguyện Dĩ Thường » mà là một bài hát mới nhẹ nhàng vui tươi
“Mỗi lần đi qua quán cà phê này, không nhịn được chậm bước chân, ngươi ta lần đầu quen biết tại nơi đây, mở ra màn mở đầu vui vẻ…” Dây đàn vẫn đang rung lên
Tiếng hát phảng phất được năm tháng ủ men truyền đến, khác với lần biểu diễn trước, lần này nhiều thêm hoạt bát và vui sướng
Khương Y Nhân đứng tại phòng khách, đôi mắt dõi theo lão công mình đàn hát, dần dần mở lớn
Rất nhanh, cặp mắt hình quạt kia của nàng đã trợn đến lớn nhất, bàn tay đặt trên cánh tay cũng đổi thành nắm chặt, đến mức véo vào thịt đau cũng quên để ý
Cứ như vậy nhìn chăm chú
Mà Tiểu Tử San, trong tiếng hát của cha nàng, hai mắt đã sớm nổi lên tiểu tinh tinh
Tiếng đàn ghi-ta, tiếng hát vẫn tiếp tục
“Hôm nay ngươi không còn là khách quý của ta, ta cũng liền khôi phục cô độc, không biết duyên cớ gì khiến đôi ta từ tình lữ biến thành người lạ…”
So với rất nhiều bài hát về sau, Trương Hữu vẫn thích những bài hát cũ này hơn
Mỗi lần nghe được, đều sẽ khe khẽ ngân nga vài câu theo tiết tấu bài hát, đồng thời những bài hát cũ như vậy xác thực dễ nghe hơn, ca từ đơn giản, giai điệu dễ đi vào lòng người..
Một khúc nhạc kết thúc
Tiểu nha đầu đầu tiên không nhịn được vỗ tay, nàng quay đầu nói với Khương Y Nhân còn đang đứng ở phòng khách: “Mẹ, cha thật là lợi hại, cha gảy đàn ghita còn hay hơn mẹ đàn nhiều.”
“Bây giờ tin chưa!?” Trương Hữu ngẩng đầu nhìn về phía Khương Y Nhân, hỏi
Khương Y Nhân không nói gì, nàng sững sờ xoay người đi vào nhà bếp, có chút lơ đãng, không chú ý cửa phòng bếp đang đóng, trực tiếp đâm sầm vào cửa
Sau đó, nàng cũng không kêu đau, cứ thế nửa ngồi xổm xuống đưa tay xoa đầu mình
Một lát sau, nàng mới đứng dậy, quay đầu dùng ánh mắt vô cùng oán niệm nhìn Trương Hữu
Ngay lúc Trương Hữu tưởng nàng định khen hai câu thì Khương Y Nhân trực tiếp mắng: “Ngươi đúng là cầm thú!”
Giờ phút này
Khương Y Nhân đã không còn hoài nghi
Đàn ghi-ta còn siêu hơn cả nàng, thuận miệng liền là một bài hát nàng chưa từng nghe qua
Chỉ là… hết nghi ngờ thì hết nghi ngờ, nhưng nàng lại càng tức giận hơn
Giọng hát lợi hại
Biết làm thơ, biết phổ nhạc, còn biết giả chết… Nhất là trong lĩnh vực giả chết này, lão công nàng quả thực là nhân tài kiệt xuất
Cứ như vậy yên tâm thoải mái để bà lão này nuôi, đã nuôi còn nuôi nhiều năm như vậy
Nhìn thanh dao phay treo trên kệ bếp, trong lòng Khương Y Nhân không hiểu sao lại dấy lên một sự xúc động không thể kìm nén
“Mẹ mắng cha kìa.” Tiểu nha đầu cười nói
“Kệ nàng mắng.” Trương Hữu tiện tay đặt đàn ghi-ta lên ghế sa lon, một tay kéo tiểu nha đầu vào lòng mình, mở miệng cười hỏi: “Ba ba lợi hại không!?”
“Vâng.” Tiểu nha đầu không chút do dự gật đầu nói: “Con thấy cha càng nên ra ngoài hát, mẹ hát cũng không hay lắm, thế mà vẫn có nhiều người hâm mộ, chắc là lỗ tai họ cũng không tốt.”
Khương Y Nhân nhìn dao phay, đêm nay nàng muốn chém hai người, lại còn là một đôi cha con
“Tuyệt đối đừng nói như vậy.” Trương Hữu lập tức che miệng tiểu nha đầu, đưa tay làm động tác “suỵt”, nói: “Thật ra mẹ con hát cũng được mà, không thì sao nuôi được cha con mình nhiều năm như vậy
Nàng cũng rất lợi hại, cho nên… chúng ta cứ để nàng tiếp tục nuôi đi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhớ kỹ, phụ nữ là phải ra ngoài làm việc, một khi phụ nữ không ra ngoài làm việc, chồng nàng sẽ gặp xui xẻo.” Đưa tay xoa xoa đầu tiểu nha đầu, Trương Hữu ghé sát vào tai nàng nói nhỏ: “Lát nữa nhanh làm bài tập cho xong, đêm nay đi ngủ sớm một chút…” Ngẩng đầu nhìn về phía phòng bếp, chỉ thấy Khương Y Nhân đã bưng đĩa rau hắn cố ý để dành cho nàng ra bàn, kéo ghế ngồi xuống bắt đầu ăn
Trương Hữu lúc này mới cúi đầu nói tiếp: “Trẻ con ngủ quá muộn, không chỉ ngày hôm sau đi học không có tinh thần, còn ảnh hưởng đến chiều cao nữa.”
“Con đã cao lắm rồi.” Tiểu Tử San đứng dậy, đưa tay đo lên đầu Trương Hữu đang ngồi trên ghế sa lon, cười tủm tỉm nói: “Đã cao hơn cha rồi này.”
“Cao hơn cha lúc ngồi thì có ích gì, con còn có thể cao hơn nữa mà
Con đêm nay nghe lời, viết xong bài tập thì mau đi ngủ sớm
Chỉ cần con nghe lời, tiền mẹ con kiếm được sẽ cho con tiêu, cha bây giờ không phải cũng đã ra ngoài kiếm tiền rồi sao!
Đến lúc đó cũng cho con tiêu.” Nói xong
Trương Hữu cũng không đợi Tiểu Tử San nói thêm gì, trực tiếp kéo nàng đi vào thư phòng
Lúc sắp bước vào thư phòng, hắn lại quay đầu nhìn về phía Khương Y Nhân đang ăn cơm, nói: “Ngươi đã đồng ý thì đừng có giở trò đấy.”
Tay cầm đũa của Khương Y Nhân đột nhiên khựng lại
Một hồi chuông điện thoại di động vang lên, Khương Y Nhân vội vàng đặt đũa xuống
Nàng lấy điện thoại ra xem, đúng là Trương Nghệ gọi tới
Khương Y Nhân nhấn nút trả lời, đúng lúc nàng cũng muốn nói cho Trương Nghệ biết, Lý Tông Thịnh là nghệ danh lão công đặt cho mình, các bài hát đều là do chính hắn sáng tác
Chỉ là nàng còn chưa kịp mở miệng, liền nghe Trương Nghệ ở đầu dây bên kia dùng giọng dồn dập nói: “Hỏi lão công nhà ngươi xem, hôm nay hắn đã làm gì lão công nhà tôi!?”
“Sao vậy!?” Khương Y Nhân hỏi
“Về nhà không nói một lời, cơm tối nấu xong cũng không ăn, cứ nhốt mình trong thư phòng
Tôi vừa vào xem, bộ dạng như người mất hồn mất vía
Tôi nhớ là lần này hắn nhận kịch bản đề tài tội phạm chứ đâu phải đề tài đồng tính luyến ái
Mau hỏi lão công nhà ngươi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!
Cho dù là đề tài đồng tính luyến ái cũng không đến mức như vậy chứ
Cứ như mất hồn vậy!?”