Trùng Sinh Nạn Đói Niên Đại, Nàng Dâu Mỗi Ngày Náo Giảm Béo

Chương 94: Quỳ xuống đất cầu xin tha thứ




Chương 94: Qùy xuống đất cầu xin tha thứ
Thấy nam nhân nhà mình lại định ra vẻ hù dọa người ta, Vương Ngọc vội vàng giằng lấy cây cung tên từ tay hắn, trừng mắt lườm một cái rồi nói:
“Đừng làm loạn
Xem thử là ai đã rồi hãy nói!”
Vương Ngọc biết rõ hai kẻ đang ở trong hầm là ai, nhưng nàng phải giả vờ không biết, nếu bây giờ nàng nói thẳng ra, chẳng phải sẽ chứng minh bọn họ đã đặt bẫy huynh đệ nhà họ Trần sao
Triệu Long nói: “Tần Vy, mở hầm ra đi, chúng ta đông người thế này, hắn ta nhất định không thể chạy thoát!”
Tần Vy lắc đầu: “Thôn trưởng, ta phải đợi Đại Dũng về đã.”
Triệu Long cười khổ một tiếng: “Đại Dũng không thể về vào ban đêm sao
Sao hắn có thể trở về sớm như vậy được, trong thôn đông người như vậy, ngươi còn sợ cái gì?”
Nhưng bất kể thôn trưởng nói thế nào, Tần Vy và Tần Hà vẫn kiên quyết lắc đầu
Ngụy Dũng trước khi đi thật sự đã dặn dò các nàng phải đợi hắn về, chuyện này cả hai đều nhớ rất rõ
Đúng lúc này, tiếng vó ngựa bỗng vang lên từ bên ngoài
Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Ngụy Dũng cưỡi xe ngựa về đến trước cổng nhà
Ngụy Dũng cau mày hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Thấy Ngụy Dũng diễn kịch tinh vi đến thế, Tần Vy và Tần Hà đều muốn bật cười
Rõ ràng đây chính là cái bẫy do Ngụy Dũng bày ra, vậy mà giờ hắn lại tỏ vẻ không biết gì
“Đại Dũng, nhà ngươi có kẻ trộm, đang ở trong hầm ngầm!”
“Cái gì
Ta xem xem là thằng chó hoang nào dám trộm đồ nhà ta!”
Ngụy Dũng nhặt một cái cuốc từ dưới đất lên, bảo Tần Hà mở nắp hầm
Sau đó Trần Vinh Mậu lại từ tay Vương Ngọc lấy lại cung tên, chĩa xuống phía dưới và ra vẻ hăm dọa: “Mau mau lăn ra, bằng không ta bắn tên!”
Lúc này, Trần Hỷ Tử và Trần Bân đã bị sợ đến vỡ mật
Nếu mũi tên của Trần Vinh Mậu thật sự bắn xuống, cả hai bọn họ e rằng sẽ mất mạng tại đây
“Đừng bắn tên, hai ta ra đây!”
Nghe thấy giọng nói này sao mà quen thuộc thế, mọi người đều nhíu mày, ai nấy nhìn nhau ngỡ ngàng
Còn Triệu Long thì đốt điếu thuốc hút hai hơi, quay đầu nhìn Vương Thục Hoa, sắc mặt trở nên vô cùng nghiêm trọng
Trần Hỷ Tử và Trần Bân chật vật bò lên
Chưa kịp để mọi người nhìn rõ mặt, Ngụy Dũng đã vung cuốc đập tới
“Đồ súc sinh
Dám trộm lương thực nhà ta!”
Ngụy Dũng vừa ra tay, tất cả thôn dân xung quanh đều xông tới, liên tiếp đá tới tấp, khiến Trần Hỷ Tử và Trần Bân ôm đầu che hạ thân, không dám ngẩng mặt lên
Đánh một lúc lâu, Triệu Long hô một tiếng: “Thôi, đánh nữa là xảy ra án mạng!”
Sau khi đám đông tản ra, Triệu Long ngồi xổm xuống đất, nắm tóc hai người đó, ngẩng đầu của họ lên
Mọi người nhất thời có chút giật mình: “Trần Hỷ Tử, Trần Bân
Sao lại là hai người các ngươi?”
Hai người bị đánh mặt mũi bầm dập, lúc này càng không dám đối mặt với các hương thân phụ lão trong thôn, chỉ muốn tìm một cái lỗ mà chui vào
Vương Thục Hoa thấy cảnh này, hai mắt tối sầm, suýt chút nữa ngất đi
Sau đó nàng đặt mông ngồi xuống đất gào khóc:
“Ta sao lại nuôi hai cái nghiệt chướng này
Các ngươi đúng là bị mỡ heo che mắt, ngay cả lương thực của người trong thôn mình cũng trộm
Đời trước ta đã tạo nghiệp gì thế này!”
Ngụy Dũng liếc mắt ra hiệu cho Triệu Phi Phàm: “Triệu ca, mau đỡ Vương thẩm về nhà.”
Triệu Phi Phàm hiểu ý, đỡ Vương Thục Hoa ra khỏi sân
Lúc này, tất cả thôn dân đều vây quanh hai huynh đệ Trần Hỷ Tử, ai nấy đều hận đến nghiến răng nghiến lợi
Trong nhà ai cũng từng bị mất đồ, hơn nữa sau khi mất thì không bao giờ tìm lại được, cũng không biết là ai trộm
Bây giờ hai tên trộm này cuối cùng đã sa lưới, những món đồ mà các thôn dân trước đó bị mất cũng đều tính hết lên đầu hai người bọn họ
Ngụy Dũng lạnh lùng nói: “Hai người các ngươi thật là lòng lang dạ sói
Ban ngày các ngươi mặt dày mày dạn nói ta chiếm một luống khoai của các ngươi, ta lười tranh cãi với các ngươi, cho các ngươi năm mươi cân khoai tây, kết quả hai người các ngươi được đằng chân lân đằng đầu, vậy mà lại tính toán lẻn vào hầm nhà ta
Những lương thực này nếu bị hai ngươi trộm đi, gia đình chúng ta qua mùa đông này làm sao đây
Cô vợ trẻ của ta vốn bụng mang dạ chửa, nếu không có lương thực, chúng ta chẳng phải sẽ chết đói sao
Các ngươi đây không phải là trộm đồ, đây là coi mạng người như cỏ rác vậy!”
Ngụy Dũng vừa đội cái mũ lớn này lên đầu, Trần Hỷ Tử và Trần Bân lập tức trợn tròn mắt
Cả hai sợ đến sắp tè ra quần, vội vàng quỳ xuống đất nói:
“Thôn trưởng
Chúng ta sai rồi, chúng ta chỉ muốn trộm chút lương thực qua mùa đông, cầu xin các ngươi tha cho huynh đệ chúng ta!”
Triệu Long hừ một tiếng
Hai tên này trộm đồ cũng không phải một lần hai lần, hắn đã rất nhiều lần nhắm mắt bỏ qua, nhưng hôm nay hai người bọn họ thực sự quá đáng
“Nói với ta vô dụng
Ngươi có trộm đồ của ta đâu!”
Triệu Long cũng không định quản chuyện này
Ngụy Dũng thản nhiên nói: “Triệu thúc cũng đừng khó xử, lát nữa cháu sẽ đi trong thôn tìm đặc phái viên, dẫn bọn hắn hai đi huyện tra hỏi, vào cục công an, bọn hắn sẽ khai ra hết
Chúng ta không cần bận tâm làm sao xử lý, cứ để đồng chí cục công an xử lý đi!”
Nghe xong phải vào cục công an, hai huynh đệ Trần Hỷ Tử sợ đến hồn xiêu phách lạc, vội vàng quỳ gối trước mặt Ngụy Dũng, túm lấy ống quần của hắn
“Ngụy Dũng ca, cầu xin ngươi giơ cao đánh khẽ, hai ta sai rồi, chúng ta sẽ trả lại số khoai tây đó cho ngươi
Cầu xin ngươi tha cho chúng ta một lần!”
Trần Hỷ Tử quỳ dưới đất dập đầu lia lịa, còn Trần Bân thì đứng dậy, vội vàng chạy về nhà mình, khiêng túi khoai tây kia trở lại, vật trả về chủ cũ
Trần Hỷ Tử khóc ròng ròng, quỳ dưới đất dập đầu đến trán toàn là máu
Tần Vy khẽ cau mày, kéo Ngụy Dũng một cái rồi nói:
“Đại Dũng bỏ qua đi thôi, đều là người cùng một thôn, sau này đừng tái phạm là được.”
Tần Vy xoa bụng, muốn tích chút đức cho hài tử
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nàng cũng không muốn đuổi tận giết tuyệt huynh đệ nhà họ Trần, nếu hai anh em này vào tù, thì Vương thẩm một mình không cách nào sống nổi
Ngụy Dũng nhẹ gật đầu, hôm nay cũng chỉ là dạy cho bọn họ một bài học
Vì nể mặt Vương thẩm, hắn vốn cũng không định đưa hai người này vào cục cảnh sát
“Trần Hỷ Tử, nể mặt Vương thẩm, hôm nay ta sẽ không tìm đặc phái viên
Mọi người đều là người một làng, hôm nay đáng lẽ phải tha cho ngươi một mạng
Bất quá chuyện này không thể bỏ qua, các ngươi đã làm hỏng hàng rào nhà ta, ngày mai phải xây lại tường cho ta, không có vấn đề gì chứ?”
Trần Hỷ Tử lau nước mắt nước mũi, cuối cùng cũng nhẹ nhõm thở phào: “Ngụy Dũng ca ngươi yên tâm, hai ta nhất định sẽ xây tường tử tế cho ngươi!”
“Được rồi, hôm nay chuyện này mọi người đều có làm chứng, sau này nếu tái phạm, ta nhất định sẽ tìm đặc phái viên đến, nợ cũ nợ mới tính một thể!”
“Thôi, mọi người về nhà đi.”
Trần Bân đỡ Trần Hỷ Tử khập khiễng rời khỏi nhà Ngụy Dũng
Những thôn dân khác đều nhìn Ngụy Dũng bằng ánh mắt kính nể, hôm nay Ngụy Dũng làm việc này thật đẹp mắt
Từ nay về sau trong thôn sẽ không còn phải lo lắng chuyện mất đồ nữa
Vương Ngọc dắt chó cùng Trần Vinh Mậu cũng trở về nhà
Sau đó Vương Ngọc ngáp một cái: “Ta đi chợp mắt một lát, lát nữa ngươi nhóm bếp nấu cơm, ăn cơm xong ta còn phải làm việc.”
Trần Vinh Mậu nhẹ gật đầu
Kể từ khi Vương Ngọc đi làm, những việc vặt trong nhà đều đổ lên đầu hắn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Cô vợ trẻ, nàng nói Ngụy Dũng hôm nay có phải cố ý không
Sao hắn lại biết Trần Hỷ Tử hai người nhất định sẽ đến trộm đồ?”
Vương Ngọc nằm trong chăn liếc hắn một cái: “Với cái đầu của ngươi, đoán chừng khó mà nghĩ rõ được.”
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.