—— Cậu không sợ bóng tối sao Tiếng nhạc nền mở đầu của bộ phim lúc này vang lên, che lấp đi mọi âm thanh xung quanh Trong rạp chiếu phim vắng tanh, Tạ Ngật Thầm giơ điện thoại chiếu sáng, Ninh Tuế chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt đen láy tuấn tú của anh Ánh sáng đó như ngọn nến leo lắt, khẽ lay động nơi ánh mắt hai người giao nhau, cô vô thức chớp mắt Ninh Tuế cứ nhìn anh như vậy, không nói gì, trong lòng có một khoảnh khắc yên tĩnh đến lạ, một giây, có lẽ là hai giây, sau đó màn hình phim bắt đầu chiếu quảng cáo, toàn bộ khán phòng sáng bừng lên Không còn cần đến luồng sáng từ điện thoại của Tạ Ngật Thầm nữa, Ninh Tuế đứng sang một bên nhìn anh kiên nhẫn cất điện thoại, hai người cùng nhau đi lên Đến đúng số ghế của mình, Tạ Ngật Thầm vẫn nghiêng người sang một bên, ra hiệu cho cô đi vào trước Ninh Tuế phát hiện ở những chi tiết như thế này, anh lúc nào cũng cư xử vô cùng chu đáo, là kiểu nam sinh rất có giáo dưỡng Họ ngồi xuống đúng vị trí của mình, chưa đợi được bao lâu, đèn trong rạp tối dần, tiếng nhạc nền hùng hồn vang lên, bộ phim chính thức bắt đầu Phải nói rằng, nam diễn viên Russell, người thủ vai Nash, đã thể hiện rất xuất sắc, dùng cả thần thái và cử chỉ để khắc họa hình ảnh một thiên tài, thậm chí là một kẻ lập dị chỉ biết theo đuổi chân lý đến quên cả bản thân *Nash (tên đầy đủ John Nash): là một nhà toán học người Mỹ với chuyên ngành lý thuyết trò chơi, hình học vi phân và phương trình đạo hàm riêng Các học thuyết của ông được sử dụng trong kinh tế, điện toán, trí tuệ nhân tạo, sinh học tiến hóa, kế toán và chính trị Năm 1994, ông nhận được giải Nobel kinh tế cùng với hai nhà lý thuyết trò chơi khác, Reinhard Selten và John Harsanyi Ngày 23 tháng 5 năm 2015, Nash cùng vợ Alicia qua đời trong một vụ tai nạn ô tô Toán học là một thứ vĩ đại và đầy bí ẩn, có thể liên kết những kiến thức khô khan nhàm chán lại với nhau để kể một câu chuyện mới, Ninh Tuế cũng từng cảm nhận được những tia sáng lóe lên trong khoảnh khắc ấy, vô cùng hấp dẫn Vẻ đẹp trong chớp mắt ấy khiến người ta muốn giữ mãi mãi Nếu là người khác, Ninh Tuế sẽ không mời họ xem bộ phim này, nhưng cô thấy nếu là Tạ Ngật Thầm thì anh có thể hiểu được Có một đoạn, diễn xuất của Russell thậm chí còn khiến Ninh Tuế nổi hết cả da gà, rạp chiếu phim yên tĩnh không một tiếng động, cô khát khô cả họng, uống một ngụm Pepsi, vô thức nghĩ đến việc lấy một hạt bỏng ngô trong túi để ăn *Russell (tên đầy đủ Bertrand Arthur William Russell, Bá tước Russell thứ 3): là một triết gia, nhà logic học, nhà toán học người Anh của thế kỷ 20 Tạ Ngật Thầm cũng vừa lúc đưa tay ra, thế là ngón tay của hai người vô tình chạm vào nhau.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Đầu ngón tay của Ninh Tuế lạnh ngắt vì thức uống, còn lòng bàn tay của Tạ Ngật Thầm thì ấm áp, sự chênh lệch rõ ràng này khiến cô vô thức khựng lại Tạ Ngật Thầm phản ứng trước, nhanh chóng rụt tay lại, khàn giọng nói: "Xin lỗi Cảm giác trên đầu ngón tay vẫn còn, Ninh Tuế khẽ xoa xoa lòng bàn tay đang giấu dưới chân Trước đây không thấy, hóa ra các ghế ngồi sát nhau đến thế, cô mím môi: "Không sao Hai tiếng trôi qua rất nhanh, nhất là khi cả hai đều nghiêm túc tập trung Bộ phim này thực sự khá u ám, đặc biệt là phần sau, khiến Ninh Tuế cau mày Cô nhớ đến câu nói của Aristotle: "Bất kỳ thiên tài vĩ đại nào cũng đều có nét điên rồ trong cốt cách Nghe có vẻ đúng *Aristotle: là một nhà triết học và bác học người Hy Lạp cổ điển Ông là một trong những môn sinh ưu tú của triết gia Platon, đã có công sáng lập trường phái triết học tiêu dao trong khuôn viên Lyceum cũng như chủ nghĩa Aristoteles rộng lớn hơn Ông quan tâm đến đa dạng các lĩnh vực học thuật; bao gồm vật lý, sinh học, động vật học, siêu hình học, logic, luân lý, mỹ học, thơ ca, kịch nghệ, âm nhạc, hùng biện, tâm lý học, ngôn ngữ học, kinh tế, chính trị, khí tượng, địa chất và chính phủ Ninh Tuế thấy mình có lẽ không phải thiên tài, bởi vì so với Nash quên ăn quên ngủ, cô quả thực có vẻ vô tâm vô phế Kể cả là khoảng thời gian học lớp 11, cũng chỉ cần nhịn ăn một bữa là thấy đói cồn cào, chưa đến giờ tự học buổi tối đã nghĩ đến việc hôm nay ăn cơm rang Dương Châu hay hoành thánh hành lá Sau khi bộ phim kết thúc, khán giả ở hàng ghế trước ngồi rất lâu mới rời đi, Ninh Tuế quay sang nhìn Tạ Ngật Thầm, anh đang cúi đầu, mái tóc đen che trán, đôi lông mày hơi chau lại, hàng mi dài hạ xuống, không biết đang nghĩ gì Nhưng cảm xúc này chỉ duy trì trong chốc lát, nhanh chóng biến mất, Tạ Ngật Thầm ngẩng đầu lên, hiển nhiên cũng nhận ra cô đang nhìn mình, anh hỏi khá bình tĩnh: "Sao thế "Cậu có biết bộ phim này muốn nói với chúng ta điều gì không Ninh Tuế đột nhiên suy ngẫm "Gì vậy Anh nhướn mày Ninh Tuế buồn bã nói: "Học toán quá lâu sẽ phát điên Tôi có lẽ phải cẩn thận ".. Rõ ràng Tạ Ngật Thầm không ngờ được rằng sau khi xem phim cả buổi, cô lại đưa ra một kết luận đắt giá như vậy, anh cũng không nhịn được, bật cười thành tiếng Anh khoanh tay dựa sâu vào lưng ghế, nghe cô tiếp tục hùng hồn phân tích, giọng điệu đồng cảm: "Nếu Nash được nhận giải Fields ngay từ đầu, thì sau này có lẽ sẽ không bị bệnh *giải Fields (Huy chương): là giải thưởng được trao cho tối đa 4 nhà toán học không quá 40 tuổi tại mỗi kỳ Đại hội quốc tế (ICM) của Hiệp hội Toán học quốc tế (IMU), được tổ chức 4 năm/lần Giải thưởng được sáng lập bởi nhà toán học Canada John Charles Fields
Nói cho cùng, lỗi vẫn là do ban tổ chức trao giải thưởng quá muộn, khiến người ta ngày ngày vắt óc suy nghĩ, ai mà chẳng trở nên cố chấp Tạ Ngật Thầm nói: "Như vậy thì không còn liên quan gì đến lý thuyết trò chơi nữa Anh cười đến nỗi cả ngực đều rung lên nhè nhẹ, Ninh Tuế vô thức liếm môi: "Cũng đúng thật Hai người vừa đi ra ngoài vừa trò chuyện, đã hơn mười giờ gần mười một giờ, trên đường phố cổ vẫn còn rất náo nhiệt, người qua kẻ lại, ánh đèn rực rỡ Ninh Tuế buột miệng hỏi: "Tạ Ngật Thầm, nếu để cậu chọn, cậu muốn khỏe mạnh về mặt tinh thần hay danh lợi song toàn Lời còn chưa dứt, cô thấy anh liếc nhìn mình một cách khó hiểu Ninh Tuế: " Tạ Ngật Thầm: "Tại sao không chọn cả hai Ninh Tuế: ".. Được rồi Xung quanh có rất nhiều cửa hàng rực rỡ ánh đèn, bày bán đủ các loại đồ trang sức và đồ trang trí tinh xảo Người bên cạnh thong dong dạo bước, ngắm nghía hết thứ này đến thứ khác, cuối cùng trầm giọng nói: "Thực ra hai điều này vốn dĩ không phải là nghịch lý "Hả Ninh Tuế ngẩn ra một lúc, mới nhận ra anh đang trả lời câu hỏi vừa rồi của mình "Trong cuộc sống này không có chướng ngại vật nào là không thể vượt qua, đừng suy nghĩ quá nhiều, cậu càng cố chấp thì nó càng ngăn cản cậu cuối cùng sẽ khiến cậu lạc vào ngõ cụt Ninh Tuế cầm một chiếc vòng tay pha lê ở quầy hàng ven đường so sánh trên cổ tay mình, suy nghĩ một chút rồi nói: "Nhưng đôi khi tôi vẫn không thể nhìn rõ vấn đề, khi thực sự sắp đột phá thì thực ra rất khó Luôn luôn không làm được, nhưng lại cảm thấy mình có thể làm được, hơn nữa trước đó đã bỏ ra rất nhiều thứ, đột nhiên từ bỏ có lẽ không dễ dàng "Tất nhiên rồi Tạ Ngật Thầm cười cười: "Cũng giống như Nash, làm như vậy quả thực đã trở thành một nhà toán học vĩ đại, chỉ là mỗi người có lựa chọn khác nhau, nếu là tôi thì sẽ không quá cố chấp Con đường này không đi được thì đổi đường khác, nếu vẫn không được thì đổi mục tiêu khác, dù sao thì cũng có chuyện bản thân sẽ làm được, hà tất phải ép mình đến phát điên chứ Dưới ánh đèn cam vàng rực rỡ, giọng điệu của cậu thiếu niên thản nhiên và tùy ý: "Dù sao thì tôi vẫn luôn tin rằng, đường cùng sẽ là lối rẽ, núi cùng nước hết sẽ gặp được cảnh đẹp tươi sáng Đường nào cũng dẫn đến La Mã, giống như định lý Euler không chỉ có một phương pháp chứng minh Tim Ninh Tuế bỗng đập thình thịch: "Câu này.. hình như tôi đã từng nghe ai đó nói rồi
Tạ Ngật Thầm hơi nheo mắt xuống: "Phải không "Đúng vậy Ninh Tuế khựng lại một lát: "Khi tôi học lớp 11 cũng học đội tuyển olympic toán, có thể là làm bài đến mức bị ám ảnh, cũng có chút tâm lý cố chấp với chính mình.. May mà sau này đã điều chỉnh lại được Quán bar bên cạnh có ca sĩ đang hát nhạc rock hết sức khỏe khoắn, cô liếc mắt thấy Tạ Ngật Thầm dường như nhìn vào đó một lúc, rồi mới thong thả hỏi: "Điều chỉnh thế nào "Lúc đó có một trang web giải đáp thắc mắc cho những người học toán, tên là Leonhard Euler, trên đó có rất nhiều cao thủ đến từ đến từ Đại học Thanh Hoa và Đại học Bắc Đại, chắc cậu cũng biết chứ Ban đầu tôi chỉ đăng những bài toán mình không giải được lên đó, sau này đổi thành tâm sự trên đó, kết quả là đã nói chuyện được với một người Ninh Tuế nói: "Người đó coi như là bạn tâm giao trên mạng của tôi, đôi khi tôi gặp phải chuyện gì khó khăn đều sẽ tâm sự với người đó, dần dần thì cũng ngộ ra được nhiều điều Nói ra cũng là một mối duyên kỳ lạ, đến tận bây giờ Ninh Tuế vẫn không biết người đó là ai, hai người nói chuyện rất hợp nhau, cứ như vậy mà duy trì liên lạc gần như suốt một năm học, từ triết lý nhân sinh cho đến thiên văn địa lý, không có gì là không nói Ngay cả chuyện cô là kiểu người trốn tránh trong các mối quan hệ thân mật, cô cũng lén lút tâm sự với người đó Có một thời gian Ninh Tuế hay ôm điện thoại, khiến Hạ Phương Huỷ khi đó còn nghi ngờ rằng có phải cô đang yêu sớm hay không Tại sao con người phải học toán Lúc học đến mức sắp phát điên, Ninh Tuế đã từng vừa khóc vừa hỏi Ninh Đức Ngạn, bố cô xoa đầu cô một cách trìu mến, nói: "Để sau này con đi chợ mặc cả sẽ không bị bắt nạt À đúng rồi, còn để chứng minh rằng học tiếng Anh dễ hơn Nói cho con biết cuộc sống này không dễ dàng, hãy trân trọng hiện tại Đều là những lời nói linh tinh gì thế không biết Vẻ mặt thiếu nghiêm túc của ông khiến Ninh Tuế tức muốn đánh Nhưng phải thừa nhận rằng, gen lạc quan của cô chắc chắn là được di truyền từ bố, nếu không thì năm lớp 11, dưới sự oanh tạc dồn dập của năng lượng tiêu cực từ Hạ Phương Hủy, làm sao cô có thể duy trì được trạng thái tinh thần khỏe mạnh với mật độ dày đặc như vậy Tuy nhiên, Ninh Tuế cũng từng hỏi người bạn tâm giao của mình câu hỏi này: [Này, cậu nói xem, người ta học toán học cao siêu như vậy để làm gì Muốn đi chợ mặc cả thì chỉ cần hiểu 1 + 1 = 2 là được rồi phải không?]
Người bạn tâm giao đã trả lời cô rằng: [Bởi vì sau này cậu không chỉ đi chợ mua rau, cậu còn có thể ngồi vòng đu quay ngắm biển, mặc váy dạ hội đi nghe hòa nhạc cổ điển, muốn biết tại sao hoàng hôn lại đẹp như vậy, khoảng cách giữa các vì sao và mặt trời là bao xa.]
[Những người đi trước của loài người đã tạo ra rất nhiều phương pháp tuyệt vời để tồn tại trên thế gian này, mặc dù chúng ta vẫn chưa biết vũ trụ rộng lớn đến mức nào, nhưng chúng ta vẫn hy vọng có thể dùng đôi tay của mình để đo lường nó.]
Mặc dù Ninh Tuế không quen biết đối phương, nhưng cô cảm thấy người đó nhất định là một người tràn đầy nhiệt huyết với cuộc sống Vào thời điểm đó, khi mà cô đang cảm thấy ngột ngạt và áp lực, những lời nói đầy khí phách này thực sự đã tiếp thêm động lực cho cô Nhắc nhở cô rằng ngay cả trong những lúc hoàng hôn buông xuống, cô vẫn có thể ngẩng đầu lên nhìn ngắm ánh hoàng hôn và ráng chiều Tạ Ngật Thầm từng bước một giẫm lên những viên đá dưới chân, dùng đế giày chà xát lớp rêu mỏng Anh cụp đôi mắt đen láy xuống, nhìn cô một cách hờ hững: "Vậy sau đó hai người còn liên lạc nữa không Mi của Ninh Tuế vô thức giật giật, nhanh chóng nói: "Không còn nữa "Lên lớp 12, tôi đổi điện thoại mới, vô tình làm mất mật khẩu, không đăng nhập được số cũ nữa Cô dừng lại một lát: "Hơn nữa lúc đó việc học cũng rất bận, sau khi không thi toán nữa, tôi tập trung toàn lực cho kỳ thi đại học Tạ Ngật Thầm cúi đầu xuống một lần nữa, giẫm lên cái bóng của mình trên mặt đất, lười biếng đáp: "Ừm Lúc này, điện thoại trong túi quần anh bắt đầu rung lên, là Trương Dư Qua gọi đến, chưa kịp bắt máy thì đã ngắt, một vẻ mất kiên nhẫn và khó chịu [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Tạ Ngật Thầm còn thấy trên Wechat nhảy ra một loạt tin nhắn của anh ấy Trước đó, khi anh thay quần áo ra ngoài, Trương Dư Qua vẫn đang tập trung và thận trọng gọi điện, có lẽ là "mẹ già" đã kiểm tra xong, phát hiện anh không còn ở đó nên sốt ruột nhảy dựng lên [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Trước khi đi, Tạ Ngật Thầm có để lại cho anh ấy một tin nhắn, nói là đi dạo trong phố cổ [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Kim Ca: [Một mình cậu nửa đêm nửa hôm đi dạo à [Cười mỉa]]
Kim Ca: [Nhàn rỗi đến thế cơ à???]
Kim Ca: [Ông đây gọi điện xong rồi, trả lời ngay!!!]
Sau đó là vài chục phút Kim Ca: [Chết tiệt, tôi chơi mấy ván rồi, cậu ở đâu Rơi xuống hố nào rồi?!]
Kim Ca: [Tổng giám đốc Tạ [Cười mỉa]]
Kim Ca: [Anh Tạ!]
Kim Ca: [Anh lớn!!]
Kim Ca: [Anh ra đây cho tôi!! [Cười mỉa]]
Rồi đến bây giờ Anh ta gửi đến một phong bao lì xì màu vàng tươi, chuyển khoản 38 tệ, Tạ Ngật Thầm vừa hay nhìn thấy, thuận tay nhấn nhận Hành động này của anh dưới góc nhìn của Trương Dư Qua vô cùng nhẹ nhàng: [Cậu có còn là người không thế?!]
Kim Ca: [Tôi tìm cậu nãy giờ, chỉ cần gửi một phong bao lì xì là cậu xuất hiện à Còn rất xứng với cái ghi chú tôi đặt cho cậu trên WeChat đấy!! [Cười mỉa][Cười mỉa][Cười mỉa]]
Từ góc nhìn của anh ấy thì đúng là như vậy Tạ Ngật Thầm khựng lại một lúc, ngay dưới phong bao lì xì đó, ngắn gọn gửi cho anh ấy hai chữ Tra nam: [Cảm ơn.]
Còn rất lịch sự nữa chứ Trương Dư Qua tức giận đến mức suýt phát điên, liên tiếp gửi đến hai tin nhắn thoại, mỗi tin đều dài hơn chục giây, bên này tiếng nhạc trong quán bar ầm ĩ, Tạ Ngật Thầm lười chả buồn chuyển đổi tin nhắn thoại thành văn bản Tra nam: [Được.]
Tra nam: [Không cần đợi tôi, đi ngủ trước đi.]
Kim Ca: [Mẹ kiếp, được cái nỗi gì Tôi hỏi cậu ngày mai sắp xếp lịch trình thế nào, mấy giờ dậy!]