Mây đen trên bầu trời sâu thẳm tan biến, một vầng trăng khuyết ló dạng, rải ánh bạc khắp nơi Hai người lại im lặng ngồi một lúc, rất ăn ý "Tạ Ngật Thầm Ninh Tuế đột nhiên gọi anh Tạ Ngật Thầm nghiêng đầu: "Hửm "Thật ra tôi rất hâm mộ cậu Anh nhìn cô: "Hâm mộ tôi điều gì "Không biết nữa, chỉ cảm thấy cậu rất có chính kiến, làm gì cũng không bị ràng buộc Hoặc có thể là hâm mộ anh, không có chuyện gì thực sự trói buộc lo lắng, có thể không bị bất kỳ sự kìm kẹp nào Tảng đá đè nặng trong lòng đã được gỡ bỏ một nửa, còn lại một nửa Sức khỏe của bà không được như trước, nhìn vào đã thấy đau đớn, vừa phải lắp ống thở vừa phải chạy thận, không biết bà khó chịu đến mức nào, nhưng đã sinh bệnh thì đành phải nghe trời Hồi nhỏ Ninh Tuế không thân thiết với bà ngoại lắm, vì nhà cách xa, thường một hai tháng mới gặp nhau một lần Thêm vào đó, Hạ Phương Hủy là một người phụ nữ rất độc lập, sau khi thành lập gia đình với Ninh Đức Ngạn, bà không nhận một xu nào của nhà chồng, tự lập, cũng không đi lại thường xuyên Sau này lớn hơn, nhiều chuyện xảy ra hơn, Ninh Tuế mới từ từ cảm nhận được, thật ra giữa mẹ và bà ngoại có rạn nứt.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Cô đã từng hỏi bóng hỏi gió, Hạ Phương Hủy không nói, sau này có một lần say rượu mới tiết lộ, nói rằng bà ngoại vì vài đồng tiền mà tính toán chi li, không cho bà mua đồ ăn vặt, đúng vào độ tuổi phát triển cũng không cho ăn thịt, thậm chí thức ăn cũng là thứ để trong tủ lạnh được mấy ngày, sắp hỏng rồi Chỉ đến dịp Tết, mới miễn cưỡng ăn được một bữa cơm trắng xào mỡ lợn Hơn nữa, quần áo mẹ cô mặc thời đó cũng toàn là đồ cũ, vá chằng vá đụp suốt ba năm, trên quần toàn là các miếng vải màu sắc khác nhau Mỗi lần các bạn cùng lớp tập thể dục ở sân trường, Hạ Phương Hủy đứng giữa những cô gái ăn mặc đẹp như hoa, đều cảm thấy rất xấu hổ Năm đó Hạ Phương Hủy thi đỗ trường đại học tốt nhất địa phương, vì học phí đắt đỏ, bà ngoại không đồng ý chu cấp cho bà, bắt bà ra ngoài làm việc sớm, ông ngoại lại là người sợ vợ, không dám phản đối, cho nên Hạ Phương Hủy vẫn luôn chỉ có trình độ cao đẳng, mãi đến mấy năm trước mới tranh thủ thời gian đi học bổ túc, lấy được bằng đại học Trước đây tuy nghèo, nhưng cũng không đến mức như vậy, Hạ Phương Hủy từng cho rằng, bà ngoại chẳng qua là không nỡ tiêu tiền cho con gái Cho nên bà mới cố gắng bù đắp cho Ninh Tuế về mặt vật chất, muốn bù đắp lại những gì bà đã thiếu trước đây Cách chung sống không nóng không lạnh này vẫn tiếp tục cho đến khi Ninh Việt ra đời, hai người mới nói ra Lúc đó cuộc sống rất khó khăn, tư tưởng của những người lớn tuổi có lẽ đều như vậy, giản dị, tiết kiệm, khi mà vấn đề ăn no mặc ấm còn chưa giải quyết được thì không thể nghĩ đến chuyện khác Đều là những người cố chấp, trao cho đối phương một bậc thang để leo xuống, thế là mới xuôi theo mà làm Sau đó, cứ đến cuối tuần, Ninh Tuế lại chạy đến nhà ông bà ngoại Bà ngoại đối với cô cháu gái ruột này rất hào phóng, tiền lì xì năm mới cũng rất hậu hĩnh, lúc nào cũng từ bi độ lượng, rất ủng hộ mọi quyết định của cô Những chuyện mà Hạ Phương Hủy không cho Ninh Tuế làm, ví dụ như uống nước ngọt ăn mì ăn liền, đôi khi bà ngoại còn lén chuẩn bị cho cô Bà ngoại còn rất khéo tay, biết đan len, thích xem phim điệp chiến và phim trinh thám, vào kỳ nghỉ hè, bà cháu sẽ ngồi trên ghế sofa xem cả ngày phim truyền hình, bà ngoại còn dạy cô đan khăn quàng cổ, móc các họa tiết hoa văn màu sắc khác nhau Nhưng bây giờ [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Thời gian trôi qua quá nhanh, dường như chỉ trong chớp mắt, tóc của người già đã bạc trắng như cước Nếu, cô chỉ đang nghĩ rằng - nếu có thể như vậy, thì con người có thể sống cả đời không già không Như vậy thì, chúng ta có thể ở bên nhau thêm thật nhiều năm nữa .. "Ninh Tuế Giọng nói của Tạ Ngật Thầm truyền đến từ bên cạnh, Ninh Tuế nghiêng đầu, thấy ánh trăng nhàn nhạt phủ lên lông mày và đôi mắt của anh, hàng mi rậm rạp rũ xuống một lớp bóng mỏng: "Cậu hâm mộ tôi được tự do Thật ra tôi cũng rất hâm mộ cậu Cô sửng sốt: "Hâm mộ tôi điều gì Tạ Ngật Thầm cúi đầu cười: "Có lẽ là có người quản lý đi Ninh Tuế hiểu rất ít về gia đình của anh, chỉ nghe từ nhiều lời đồn đại, tin tức, từ miệng của bạn học, hình thành một hình ảnh đại khái Cô nghĩ bố mẹ anh hẳn rất bận, không có thời gian quản anh, nên anh mới không ở nhà khi học cấp hai, còn học cách tự nấu cơm "Ngay từ khi tôi bắt đầu ghi nhớ được, cha mẹ tôi đã luôn bôn ba khắp nơi vì công ty Họ thường đi công tác khắp nơi, thỉnh thoảng mới về nhà, gửi tôi cho bác cả chăm sóc Tạ Ngật Thầm ngồi trên ghế dài, tư thế lười biếng dựa vào, tay luôn giật sợi dây giày, thỉnh thoảng lại quấn quanh "Lúc đó tôi thấy khá thú vị, bố mẹ người khác đều quản chặt 24/24, chỉ có bố mẹ tôi không quản tôi, đi vài ngày là về, còn mua quà cho tôi Sau đó mới phát hiện ra tình trạng này không hề thú vị Về cơ bản, không có lúc nào cả nhà ba người ngồi xuống ăn một bữa cơm tử tế, bố mẹ luôn vội vã Tạ Ngật Thầm không bao giờ sợ bóng tối, vì hồi nhỏ không có ai ngủ cùng, phải tự khắc phục tật xấu này Khi học tiểu học, tôi thường đến nhà bác cả để chơi, ăn chực uống chực ngủ chực, bác cả đối xử với anh rất thân thiết, hồi nhỏ anh được hai người dạy về toán và tiếng Anh Anh tinh nghịch nhưng rất thông minh, ham chơi cũng có chừng mực, không giống như anh họ, ngang nhiên ra ngoài đánh nhau, lúc nào cũng bị đánh đến thương tích đầy mình rồi về, cuối cùng bị bác gái cởi quần rồi đánh trên ghế sô pha Nhưng dù có thân đến đâu, Tạ Ngật Thầm vẫn cảm thấy mình làm phiền gia đình bác cả, nuôi thêm một đứa trẻ thì tốn kém lắm Vì vậy, ngay khi học cấp hai, anh đã tự thuê một căn nhà bên ngoài để ở Năm lớp 8, công ty bước vào giai đoạn phát triển mới, Tạ Ngật Thầm tưởng bố mẹ có thể tạm nghỉ Ngày hôm đó nghe nói họ từ sân bay về, anh tự vào bếp nấu mấy món ăn, vui vẻ đợi ở nhà, nghĩ rằng sẽ để bố mẹ ăn cơm mình nấu Kết quả là chờ mãi cho đến khi các món ăn nguội lạnh, lối vào phòng khách vẫn tối om Không có ai trở về Kế hoạch thay đổi đột ngột, họ đã đi đến một thành phố khác Tạ Trấn Lâm và Khâu Nhược Uẩn hoàn toàn không nhớ rằng, hôm đó là sinh nhật của anh Nếu nhất định phải dùng một từ để mô tả mười tám năm đã qua, Tạ Ngật Thầm cảm thấy đó hẳn phải là sự lớn lên một cách hoang dã Dù chủ động hay bị động, cuối cùng anh cũng trở thành một người suy nghĩ chín chắn và phóng túng như thế này "Vì vậy, tôi nói rằng tôi hâm mộ cậu được ai đó quản lý Nếu tôi muốn tìm một người quản lý mình, thì quả thực hơi khó Tạ Ngật Thầm cười hờ hững, Ninh Tuế nhìn anh, muốn nói lại thôi Tạ Ngật Thầm nhướng mày: "Có gì muốn hỏi Anh vẫn là người tinh ý như vậy, Ninh Tuế nhìn đôi mắt sáng và hàng lông mày anh tuấn của anh, cảm thấy một góc nào đó trong lòng mình bất chợt bị chạm vào, thật mềm mại: "Tôi nghe nói lúc nhỏ cậu thường theo bố mẹ đi phỏng vấn, cậu không thích chụp ảnh, là vì lúc đó cứ phải đối diện với ống kính sao Động tác quấn dây giày trên tay Tạ Ngật Thầm dừng lại một chút "Một phần là vì vậy Anh cụp mắt, từ từ nói ra một câu: "Không còn cách nào, những phóng viên đó cảm thấy tôi đẹp trai, lúc nào cũng muốn tôi cười, nhiều lần như vậy thì thấy phiền lắm Ninh Tuế: ".. Lại bị anh bất ngờ tấn công Cô hít sâu, lặng lẽ nuốt những lời sau vào trong bụng Những bông hoa và ngọn cỏ trước lan can kính được gió đêm khẽ thổi lay động, mặt nước hồ Nhĩ Hải gợn sóng nhè nhẹ, đêm hè tĩnh lặng, Tạ Ngật Thầm nghĩ, chuyện còn lại thì sau này hãy nói, nói nhiều sợ cô sợ Lúc này tỉnh táo hơn lúc nãy, Ninh Tuế hỏi: "Tạ Ngật Thầm, cậu biết ở đâu có rượu không "Ngay tủ lạnh trong sảnh kia, tùy tiện lấy Tạ Ngật Thầm liếc nhìn cô, cười khẩy: "Sao vậy Nghe xong câu chuyện, giờ muốn uống rượu sao Ninh Tuế: ".. Đúng vậy Tạ Ngật Thầm: "Đúng là đúng, cái gì mà đúng vậy ".. Ninh Tuế vẫn còn thận trọng trong thái độ nếm thử rượu, nhưng cô thấy Tạ Ngật Thầm nói đúng, thứ này không ngon, chủ yếu uống để vui: "Vậy, cậu có thể dẫn tôi đi một chút không Nơi đây dân phong chất phác, rượu nước đầy đủ, Ninh Tuế mím môi, đôi mắt hoa đào trong veo lóe lên tia sáng chột dạ Tạ Ngật Thầm nhìn dáng vẻ bình tĩnh của cô, cũng không biết dì quản nghiêm đến mức nào, từ xa như vậy mà cũng có thể ngửi thấy mùi rượu sao Cô quả là nhát gan Anh cười khẽ, chống tay vào túi đứng dậy, giọng điệu lười biếng: "Đi thôi Sân là ngoài trời, đi qua hành lang là vào đại sảnh bên trong, đúng là gần cửa có hai tủ lạnh, Tạ Ngật Thầm mở cửa, dựa vào bên cạnh nhìn cô chọn Ninh Tuế không hiểu biết gì về những nhãn hiệu này, bia Thanh Đảo, bia Budweiser, bia Corona, 1664, cũng không biết có gì khác biệt, dù sao đối với cô thì chẳng khác biệt gì cả, thế là cô cầm hai chai gần nhất và có bao bì đẹp nhất, màu xanh lam Nhưng cô không tìm thấy đồ khui bia ở đâu, có thể khách nào đó đã mang lên phòng, mà giờ đã là nửa đêm không tiện hỏi bà chủ Ninh Tuế cầm chai bia, rất tự nhiên cầu cứu Tạ Ngật Thầm: "Phải làm sao đây Tạ Ngật Thầm ngồi xuống bên chiếc bàn gỗ dài ở giữa sảnh, lười biếng giơ tay ra với cô: "Đưa tôi Anh tìm chỗ sắc nhọn trên bàn, cầm chai bia khẽ khàng đập một cái, nắp chai bật ra một tiếng, bọt khí bên trong trào ra, sạch sẽ gọn gàng Ninh Tuế ở bên cạnh kinh ngạc thốt lên: "Giỏi quá Tạ Ngật Thầm cụp mắt, một lát sau mới nhướng mày, giọng điệu không rõ ràng: "Có gì đâu mà giỏi Nói không nên lời, Ninh Tuế cảm thấy Tạ Ngật Thầm làm việc gì cũng toát lên vẻ ung dung tự tại rất ngầu, nhưng anh không phải kiểu người vì đẹp trai mà cố tình thể hiện, anh chỉ đơn giản là quen rồi thôi Ninh Tuế kéo đại một cái ghế đẩu ngồi xuống bên cạnh anh, định nhận lấy chai bia đó, Tạ Ngật Thầm bỗng nhớ ra điều gì, nắm chặt chai bia kéo về Đầu ngón tay của hai người lướt qua nhau, hơi nước đọng dưới đáy chai bia kéo lê trên mặt bàn một vệt dài Ninh Tuế: " Tạ Ngật Thầm nhìn cô đầy ẩn ý, giọng trầm thấp: "Nó lạnh, cậu có uống được không Ninh Tuế ngẩn người, lúc này cô mới nhớ ra, mình đang trong ngày thứ hai của kỳ sinh lý Cô chớp chớp hàng mi, nhìn chằm chằm vào miệng chai bia vẫn còn sủi bọt khí, ánh mắt cũng theo đó mà nhấp nháy nhẹ Dưới ánh trăng lấp lánh, Tạ Ngật Thầm quan sát biểu cảm của Ninh Tuế, dường như vành tai cô đã ửng hồng, trắng nõn, nhỏ nhắn, mịn màng, phủ một lớp phấn hồng nhạt mềm mại Anh chỉ liếc nhìn rồi nhanh chóng thu hồi tầm mắt, sau đó giơ tay day ấn sống mũi, rồi quay đầu nhìn về phía hành lang bên ngoài Lúc này, Ninh Tuế ngẩng đầu lên, nhẹ giọng: "Cái đó.. "Làm gì Tạ Ngật Thầm vẫn duy trì tư thế như cũ, ngồi một cách thản nhiên, một tay cầm chặt chai bia màu xanh ướt đẫm, giọng điệu nghe có vẻ tự kiềm chế Ninh Tuế nhìn chằm chằm anh, không nói gì Sao trí nhớ anh lại tốt thế Ngay cả chuyện này cũng nhớ Những giọt nước từ thành ngoài chai bia rơi xuống đọng lại trên mặt bàn, Ninh Tuế lặng lẽ đưa tay sờ thử, thấy lạnh buốt Ngược lại với độ lạnh đó là vành tai cô ấm áp, rất nhẹ Trong lòng cô thầm nghĩ - mùa hè này sao lại nóng thế Ninh Tuế vô thức nuốt nước bọt, sau đó đưa ra một ngón tay thon thả trắng nõn, thành thật nói: "Tôi muốn nhấp một ngụm, tôi hơi quên mất vị rồi ".. Được rồi, vẫn muốn uống Tạ Ngật Thầm không trả lời ngay, trước tiên anh tìm thấy nắp chai trên mặt bàn tối tăm, sau đó mới nói: "Lỡ không khỏe thì sao Anh rất biết cách bắt trọng tâm, Ninh Tuế không nói gì Cô trơ mắt nhìn anh ấn nắp chai vào miệng chai, gõ nhẹ vào mép bàn, đậy lại lần nữa: "Không phải chứ, còn có thể như thế này sao "Ừ Ninh Tuế nhìn anh: "Chai rượu này đã mở rồi, cậu định để lại à Để lại thì không ổn, nhưng tiếc là hết sạch bọt khí rồi Tạ Ngật Thầm nhẹ nhàng cân nhắc trọng lượng chai rượu: "Mang về phòng, ngày mai uống Ninh Tuế chậm rãi ồ một tiếng Lúc này, Tạ Ngật Thầm mới phát hiện hai tay cô trống trơn: "Cậu không mang theo điện thoại à "Vâng, nếu mẹ tôi thấy số bước chân trên WeChat của tôi thì sẽ biết tôi thức đêm " Ninh Tuế không nhịn được thở dài: "Đúng vậy, là như vậy đó Người phụ nữ này thật là quá tuyệt Hồi nhỏ, Ninh Tuế nhân lúc bố mẹ ra ngoài làm việc thì ở nhà xem TV, sau khi họ về, cô giả vờ mình vẫn học bài, Hạ Phương Hủy sờ vào tủ đựng TV, thấy vẫn còn ấm Thế là cô bị bà mắng một trận Sau đó cô học được cách kê một chiếc khăn lạnh lên trên tủ đựng TV, cô nghĩ như vậy là xong xuôi mọi chuyện rồi, nhưng Hạ Phương Hủy lại nói bụi tĩnh điện trên TV ít hơn trước Lại bị bà mắng một trận Nói chung là Ninh Tuế chưa từng qua mặt được bà, càng lớn, Hạ Phương Hủy dường như cũng tiến hóa theo Hai người đều rèn luyện được bản lĩnh như điệp viên, chỉ là Ninh Tuế luôn đi sau một bước Tính năng đếm bước chân trên WeChat cũng là do Hạ Phương Hủy bắt cô phải mở, Ninh Tuế không thể tắt chức năng này, tắt đi thì sẽ bị nghi ngờ, chắc chắn Hạ Phương Hủy sẽ tra hỏi Nhưng nếu cô vẫn mở, mà không đi ngủ trước 12 giờ đêm, sáng hôm sau Hạ Phương Hủy thức dậy xem, số bước chân trên WeChat sẽ không còn là 0 Vì vậy, cô đành nhốt điện thoại trong phòng Tình hình hiện tại là, không chơi được điện thoại, cũng không uống được rượu, còn không ngủ được vì tỉnh táo Có thể cô thực sự không hợp với việc làm một đứa trẻ nổi loạn, trong xương tủy cô không có gen nổi loạn Nghĩ đến đây, Ninh Tuế buồn cười, lại thấy buồn bã, vô thức thở dài một hơi "Lo lắng điều gì vậy Tạ Ngật Thầm khuỷu tay chống lên mép bàn, ánh mắt đen láy nhìn cô đầy ẩn ý Ninh Tuế khẽ chớp hàng mi mềm mại, nhìn vào chai bia màu xanh, khẽ thốt ra một câu: "Tôi chỉ nghĩ rằng, ngay cả muốn uống một ngụm rượu cũng không tìm được thời điểm thích hợp, tôi thật vô dụng ".. Tạ Ngật Thầm bất chợt nhướng mày, nửa đùa nửa thật nói thẳng: "Rốt cuộc cậu muốn uống rượu hay muốn phản kháng mẹ cậu Anh còn nói cả câu này Ninh Tuế thừa nhận anh nói đúng, nhưng biết làm sao được, mỗi lần muốn chống lại mệnh lệnh của Hạ Phương Hủy, cô lại nhớ đến những điều tốt đẹp của bà, thấy bà những năm qua vất vả không dễ dàng gì Dù sao thì ai lại tự nguyện trở thành một người phụ nữ quyền lực chứ, còn không phải là để chống lại những gian nan vất vả của cuộc sống sao "Tôi biết, bà ấy không muốn tôi đi đường vòng Nhưng tôi thấy, có những thứ là một phần không thể thiếu trong cuộc sống, tôi muốn thử, nhưng lại luôn thấy như mình đang chống đối bà ấy vậy Lúc này, Tạ Ngật Thầm đang ung dung thắt lại sợi dây giày dự phòng, nghe vậy, anh ngẩng đầu nhìn cô: "Cậu đừng tự đề cao bản thân như vậy, không có chuyện gì là chống đối hay không chống đối cả "Bà ấy quản cậu là xuất phát từ mục đích tốt, miễn là trong quá trình này cậu có thể tự bảo vệ mình, cuối cùng kết quả tốt thì chẳng phải không sao rồi sao "Hơn nữa, làm người không thể cả đời không mắc sai lầm, nhất định phải đâm đầu vào tường một lần, còn hơn là chờ sau này đi đường vòng lớn hơn, không bằng bây giờ còn trẻ mắc nhiều lỗi, dùng hết hạn mức đi, sau này sẽ thuận buồm xuôi gió, đúng không Ninh Tuế: ".. [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thoạt nghe thì có vẻ rất có lý, chỉ vài câu ngắn gọn đã biến điều mục nát thành điều kỳ diệu Nhưng nghĩ kỹ lại, hình như có gì đó không ổn.. "Tư duy này của cậu.. "Ừ Cô thì thầm: "Có hơi lưu manh không ".. Trong đại sảnh không bật đèn, chỉ có một bóng đèn nhỏ màu vàng trên tủ lạnh sáng lên, hai người trong bóng tối mờ ảo nhìn nhau trong chốc lát, ít lâu sau, Tạ Ngật Thầm cầm chai bia chậm rãi đứng dậy Ninh Tuế nhanh chóng ngẩng đầu lên: "Cậu muốn về rồi à Tạ Ngật Thầm liếc cô, vẻ mặt có chút thích thú Ninh Tuế chớp chớp hàng mi: "Cậu buồn ngủ rồi thì về ngủ sớm đi "Thế cậu thì sao Ninh Tuế cúi đầu nhìn những đường vân gỗ trên mặt bàn: "Tôi ngồi thêm một lát, hóng gió Tạ Ngật Thầm cụp mắt, quan sát cô một lát rồi cười khẽ Anh rất kiên nhẫn hạ giọng: "Không phải Tôi chỉ về phòng lấy một thứ, đợi tôi ở đây nhé Ninh Tuế ngẩn ra: ".. Ồ Ninh Tuế không biết anh định lấy gì, nhưng trong lòng cô bỗng thấy an tâm hơn một chút Cô ngồi im tại chỗ, nghĩ rằng có thể là bài chơi bài kịch bản giết người hay gì đó Cũng không biết hai người có thể chơi ra trò gì Có lẽ ngồi bất động như vậy được vài phút, cô đang xoa xoa tay thì sau lưng vang lên tiếng động cơ trầm thấp Ninh Tuế kinh ngạc quay đầu lại, thấy Tạ Ngật Thầm đội mũ bảo hiểm ngồi trên xe máy, chân dài chống xuống đất, khuỷu tay khom xuống tựa vào đầu xe [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Nơi này không có đèn neon, chỉ có ánh trăng hòa quyện với biển Đầu xe hướng về phía cô, Tạ Ngật Thầm ở đằng xa chớp đèn với cô Trong gió đêm, cả người anh như được bao phủ trong ánh trăng, mái tóc đen nhánh rũ xuống trán, đường nét lông mày và khuôn mặt anh tuấn và sắc nét Đôi mắt đen láy của chàng trai sáng ngời, tùy ý và kiêu ngạo, giọng nói trầm ấm như rượu nồng: "Đến đây Tôi chở cậu đi hóng gió