"Đây là
Bên cạnh chiếc ca nô màu trắng ngà, Tương Bạch Miên nhìn thấy thành viên đội cảnh vệ thị trấn theo Hàn Vọng Hoạch đẩy bốn chiếc xe đạp tới
Hàn Vọng Hoạch nhìn mặt hồ nhuộm ánh mặt trời vàng óng, hít một hơi gió lạnh ngày đông, vừa cười vừa nói:
"Mấy người đội cảnh vệ thị trấn chúng tôi bàn bạc với nhau, định cho các cô mượn mấy chiếc xe đạp làm phương tiện đi lại
Hiển nhiên, ca nô nhỏ lại thô sơ, không thể chở được ô tô
Thương Kiến Diệu nghe vậy thì vô cùng cảm động, dường như có thể mở miệng gọi một tiếng "anh em" bất cứ lúc nào, trước khi anh lên tiếng, Tương Bạch Miên miết mặt nạ, vội vàng cười tủm tỉm nói:
"Các anh ít khi hào phóng như thế
Hàn Vọng Hoạch thẳng thắn nói:
"Chúng tôi cũng hi vọng mau chóng biết rõ chuyện "thần linh" ngủ say, nếu không trong người cá thỉnh thoảng lại xuất hiện một người thức tỉnh mạnh mẽ như hôm đó thì chúng tôi rất phiền toái
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Đến lúc đó, hi vọng duy nhất chính là gửi gắm vào sự phù hộ của "U Cô" dành cho chợ Đá Đỏ, giáo phái Cảnh Giác bằng lòng phải một vị giáo chủ Sợ Hãi tới
Tương Bạch Miên tỏ ý mình hiểu sự đề phòng trước tai họa ngầm của họ:
"Cũng phải
Hàn Vọng Hoạch lập tức chỉ vào bốn chiếc xe đạp nói:
"Đây đều là đồ mới của "Công nghiệp liên hợp", còn chưa dùng đến một năm
"Các cô xem, chúng đều có yên sau, mô phỏng lại phong cách hồi đầu của thế giới cũ, tôi vẫn luôn khó hỏi, đằng sau xe đạp của thế giới cũ sao lại không thể chở người, chẳng phải lãng phí sao
Tính thực tế không cao
Tương Bạch Miên chưa từng nghiên cứu vấn đề này, không tiện tùy ý phụ họa, chỉ đành cần nhắc một chút rồi nói:
"Đã có ghế sau rồi thì chỉ cần hai chiếc thôi, sợ là để lên ca nô sẽ chật
Hàn Vọng Hoạch không có ý kiến khác, tán gẫu thêm một câu:
"Lúc trước, Thương lái buôn vũ khí của "Công nghiệp liên hợp" có giới thiệu cho chúng tôi một loại gọi là xe cân bằng chạy bằng điện, rất tiện mang theo, nhưng ông ta cũng không nhìn tình hình đường sá ở khu phế tích, vừa bất cẩn một cái là người bay ra ngoài
"Tù binh người cá kia có nói đường sá trên đảo được bảo trì rất tốt, hẳn là thích hợp dùng xe cân bằng, đáng tiếc lúc đó chúng tôi không mua
Tương Bạch Miên cười cười, đột nhiên nói:
"Đội trưởng Hàn, hình như anh nói nhiều hơn trước đây rồi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hàn Vọng Hoạch ngẩn ra, cười tự giễu:
"Có lẽ là vì các cô thể hiện ra thực lực mạnh mẽ, khiến tôi muốn lấy lòng
Tán gẫu thêm vài câu nữa, Thương Kiến Diệu và Bạch Thần đẩy xe đạp lên ca nô, Long Duyệt Hồng thì cực khổ vận chuyển thùng thiết bị khung xương quân dụng
Để tiết kiệm điện, lúc này hắn chưa mặc
Tương Bạch Miên là người cuối cùng nhảy lên ca nô, quay lại vẫy tay chào đám người Hàn Vọng Hoạch trong tiếng động cơ khởi động
Mười mấy giây sau, chiếc ca nô màu trắng ngà đã biến mất ở cuối Nộ Hồ nơi mắt thường không thể nhìn thấy, chỉ để lại những vệt nước óng ánh dài đằng sau
Gió trên hồ rõ ràng là lạnh hơn, khiến cả người Long Duyệt Hồng run rẩy
Hắn nhìn quanh một vòng, thấy bờ hồ chỉ còn là một đường kẻ, các hòn đảo hệt như quái vật ẩn nấp ở chỗ sâu trong hồ
"Tổ trưởng, vì sao chúng ta không đi vào buổi tối
Ban ngày, hơn nữa còn là buổi chiều, có phải bắt mắt quá không
Rất dễ bị những người cá kia phát hiện ra..
Long Duyệt Hồng không hiểu thì hỏi
Trong tưởng tượng của hắn, các hành động tương tự đều phải lựa chọn đêm đen gió lớn
Tương Bạch Miên bật cười một tiếng, nhìn Thương Kiến Diệu ngồi xổm sát rìa ca nô, muốn giơ tay bắt cá:
"Giải thích cho Tiểu Hồng đi
Cô dừng lại một chút, lại thêm một chữ:
"Ê
Thương Kiến Diệu quay đầu lại, chỉ vào chiếc mặt nạ khỉ sống động như thật của mình, hỏi Long Duyệt Hồng một câu:
"Anh biết đường à
"Đường gì
Long Duyệt Hồng không phản ứng kịp
"Đường đến đảo giữa hồ
Bạch Thần nhắc nhở một câu
"Không biết
Long Duyệt Hồng bất giác trả lời, sau đó thì hiểu ra: "Nếu là buổi tối, chúng ta căn bản không tìm ra được hòn đảo kia
Tương Bạch Miên vừa quan sát "cột mốc" mà đám người Hàn Vọng Hoạch cho, xác định có nhầm đường hay không, vừa gật đầu nói:
"Đúng vậy
"Ban ngày chúng ta có thể thông qua bản đồ, so sánh với cảnh vật xung quanh để men theo tuyến đường đã định đi đến hòn đảo kia
"Đến đêm, đừng nói là chúng ta, ngay cả đám người Hàn Vọng Hoạch cũng không tìm được
Khu vực hồ là nơi người cá chiếm thế thượng phong tuyệt đối, dân cư chợ Đá Đỏ không đi sâu vào
Mà chiếc ca nô này rất sơ sài, không có thiết bị hướng dẫn thông minh
"Hơn nữa, nếu anh là người cá, anh sẽ cảnh giác nhất vào lúc nào
Tương Bạch Miên tiếp tục nói: "Nhất định là đêm khuya, lo người của chợ Đá Đỏ nhân lúc đêm đen yểm trợ lén tập kích, ban ngày sẽ thả lỏng hơn chút
Nộ Hồ lớn như thế, chỉ cần chúng ta không đến gần khu vực hoạt động chủ yếu của người cá, thì trước khi tới gần hòn đảo sẽ không gặp nguy hiểm gì
Long Duyệt Hồng nghiêm túc lắng nghe, tổng kết một câu:
"Tình huống cụ thể phân tích cụ thể
Ca nô vòng một vòng rất lớn về phía tây, từ từ đi sâu vào trong Nộ Hồ
Thời gian trôi đi từng phút từng giây, ánh mặt trời dần tối xuống
Không biết qua bao lâu nữa, đám người Thương Kiến Diệu nhìn thấy một hòn đảo rất lớn
Ở giữa đảo có một ngọn núi sừng sững, giống như một cột mốc
"Sắp đến rồi
Tương Bạch Miên đối chiếu với miêu tả đặc thù về hòn đảo giữa hồ do chợ Đá Đỏ cung cấp, xác định mục tiêu đã gần ngay trước mắt
Bạch Thần hơi điều chỉnh phương hướng của ca nô, đảm bảo không lệch khỏi quỹ đạo
Gió trong hồ thổi vù vù, khiến tóc tai bay tán loạn, quần áo kêu phần phật
Cuối cùng họ cũng tới gần hòn đảo, phát hiện ở đó có một bến tàu đổ nát, cách đó không xa là một con suối nhỏ đang đổ ra
Đúng lúc này, Thương Kiến Diệu đứng dậy, khom người, hứng thú nhìn về phía khu vực mặt hồ bên trái
Anh nói:
"Ý thức của nhân loại, ba người
"Xem ra là người cá
Tương Bạch Miên đã phát hiện ra từ lâu, chỉ là nhất thời không đoán ra được có phải là cá cỡ lớn hay không
"Làm sao đây
Long Duyệt Hồng đầu tiên là căng thẳng, tiếp đó đề nghị: "Tranh thủ thời gian lên bờ
Chỉ cần không xảy ra xung đột với người cá ở dưới nước thì hắn không sợ
"Họ đang tới, tốc độ rất nhanh
Tương Bạch Miên không hề hoang mang nói: "Xem ra đám người cá vẫn chưa hoàn toàn từ bỏ hòn đảo này, thỉnh thoảng sẽ phái người tới kiểm tra tình hình
Lúc này, Thương Kiến Diệu đã chuẩn bị tư thế nhảy xuống nước
Bạch Thần vừa điều khiển ca nô, vừa rút một khẩu "Liên hợp 202" ra, cố gắng bắn vào trong nước, nhưng mặt hồ dao động, cô không thể tìm được vị trí của người cá
Long Duyệt Hồng cũng vậy, thậm chí còn sinh ra một suy nghĩ kỳ cục:
"Không biết tính năng chống nước của thiết bị khung xương quân dụng như thế nào..
Tương Bạch Miên lại thông báo hướng đi của người cá:
"Họ lặn khá sâu, xem ra là muốn phá hỏng đáy thuyền của chúng ta
Cô giẫm lên boong tàu bằng gỗ, nói với Thương Kiến Diệu, Long Duyệt Hồng và Bạch Thần:
"Mọi người rời khỏi mép thuyền, ngoại trừ tấm ván gỗ, đừng đụng vào bất cứ thứ gì
"Không cần phải xuống nước đánh nhau một trận với người cá, không có lợi
Thương Kiến Diệu thở dài, lui người về
Đợi đến khi mấy thành viên của "Tổ điều tra cũ" đứng lên tấm ván gỗ, Tương Bạch Miên ngồi xổm xuống, ấn tay trái về phía mặt hồ
Giây kế tiếp, mép thuyền chợt sáng lên, hệt như quay về giữa trưa khi ánh mặt trời sáng nhất
Những con lươn điện không đếm xuể lóe ra, chạy loạn xuống dưới theo nước hồ
Duy trì khoảng mười mấy giây, mấy con cá lật bụng, bắt đầu nổi lên
Ở nơi xa hơn, ba người cá kia cũng đã lên gần mặt nước, điên cuồng bơi về phái xa
Cả người họ không ngừng co quắp, ánh mắt mờ mịt, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì
Tương Bạch Miên biết điểm dừng, không phóng luồng điện cao thế ra nữa
Cô còn phải giữ lại một phần để thăm dò miếu thần
Nhân lúc người cá rời xa, Bạch Thần lái ca nô đến bến tàu, buộc lại trên một cái cọc
Tương Bạch Miên nhảy xuống khỏi ca nô, nhìn quanh một vòng, đang định lên tiếng thì đã thấy Thương Kiến Diệu lao ra, đến gần bờ suối nhỏ, nâng một tấm biển bằng kim loại đã tróc sơn
Trên tấm biển dùng tiếng Đất Xám ghi sáu chữ lớn:
"Nơi này cấm kích điện cá
Tương Bạch Miên lập tức ngây người
Khóe mắt cô liếc thấy Long Duyệt Hồng, Bạch Thần đã tháo mặt nạ xuống đang mím chặt môi, người còn hơi run run, dường như nhịn cười rất khổ sở, về phần Thương Kiến Diệu, anh đang đeo mặt nạ, không nhìn ra có cười hay không
"Người cá cũng không phải là cá
Tương Bạch Miên thanh minh cho mình một câu
Vừa dứt lời, cô cũng bật cười, trên hòn đảo này tràn đầy không khí trong lành
Đây là một sự trùng hợp rất kỳ diệu
Đợi đến khi Bạch Thần chuyển hai chiếc xe đạp lên bến tàu, Long Duyệt Hồng mặc thiết bị khung xương quân dụng dưới sự giúp đỡ của Thương Kiến Diệu, Tương Bạch Miên mới thôi cười, nghiêm túc ra lệnh:
"Tiểu Bạch, Tiểu Hồng, hai người canh gác ở đây, đề phòng người cá quay lại phá hỏng ca nô, hai là làm đội dự bị
"Trong miếu thần không biết là tình huống gì, cùng đi vào bị diệt toàn đội thì phải làm sao
Hai người ở lại đây, nếu xảy ra chuyện gì thì chúng tôi còn có thể mong cứu viện, ừm, chú ý xem đạn tín hiệu của tôi
Ngoài ra, nếu chúng tôi vượt quá thời gian thì hai người lập tức đi vào tìm
"Nếu cuối cùng phát hiện chuyện không thể giải quyết được, thì quay về thông báo cho công ty
Đây là phân công bình thường trong đội ngũ, để lại nhân thủ tiếp viện cũng là một trong những biện pháp hữu hiệu khi thăm dò, Bạch Thần không có ý kiến
Long Duyệt Hồng đương nhiên là không phản đối
Tương Bạch Miên lập tức xách súng phóng lựu "Bạo quân" và súng trường "Chiến sĩ điên cuồng" lên, dựng xe đạp, xoay người ngồi lên
Sau đó cô vô thức nghiêng đầu, liếc nhìn Thương Kiến Diệu, phát hiện người này đã chuẩn bị kỹ càng
Vấn đề duy nhất là Thương Kiến Diệu mặc áo rằn ri nền xám, chân đi giày da, vai đeo súng trường, thắt lưng dắt "Rêu băng" và "Liên hợp 202" không hợp với hành động đi xe đạp lắm, trông có vẻ buồn cười
Nghĩ rằng mình cũng thế, Tương Bạch Miên lại buồn cười, không nhịn được mà nói:
"Chúng ta vũ trang đến tận răng, chuẩn bị đi thăm dò mà lại đạp xe đạp..
Cảm thấy là lạ
Thương Kiến Diệu suy nghĩ một chút, đáp lại một câu:
"Ít nhất là không phải lái máy kéo
"..
Cũng phải
Tương Bạch Miên tưởng tượng cảnh đó một chút, quyết định chấp nhận điều kiện hiện tại
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Sau đó hai người lạch cạch đạp bàn đạp, vũ trang đầy đủ, đạp xe về phía ngôi miếu thần kia.