Cố Bác là một ông già gầy gò, mái tóc hoa râm lưa thưa, đôi mắt màu nâu đậm lại vẫn lanh lợi
Ông ta mặc áo nỉ màu đen, cầm một chiếc cốc giữ ấm bằng kim loại trong tay, chỉ vào đối diện bàn làm việc, nói:
"Ngồi đi, ngồi đi
Long Duyệt Hồng và Bạch Thần lịch sự gật đầu, kéo ghế ra, ngồi xuống
"Hai người có chuyện gì
Tiếng Đất Xám của Cố Bác mang theo chút khẩu âm, không giống với tiếng địa phương
Long Duyệt Hồng và Bạch Thần phán đoán, vị hội trưởng nghiệp đoàn thợ săn người bản địa này là dân cư đời thứ nhất hoặc đời thứ hai của Tarnan, đến từ khu vực khác
"Hội trưởng Cố, chúng tôi có một số việc muốn hỏi ông
Long Duyệt Hồng khách sáo đáp
Cố Bác mỉm cười:
"Chẳng phải việc này nên phát nhiệm vụ, để tôi xem thù lao rồi mới quyết định có nhận hay không sao
"Tin tức là thứ có giá trị
Long Duyệt Hồng nhất thời hết lời chống đỡ, chỉ đành âm thầm cảm khái không hổ là thợ săn thâm niên, hội trưởng bản địa, hết lòng vì nghề
Bạch Thần bình tĩnh đáp:
"Ông có thể nghe câu hỏi của chúng tôi trước, rồi quyết định lấy bao nhiêu thù lao, việc này không cần thông qua nghiệp đoàn để giao dịch.: Cố Bác mở nắp cốc giữ nhiệt, uống một hớp nước, nói:
"Tôi tay chân già yếu, không phải là sợ các cô nuốt lời không trả thù lao nữa sao
"Đến lúc đó, không trộm được gà còn mất nắm thóc, không nhận được thù lao còn bị đánhc ho một trận
Thấy Cố Bác càng nói càng thái quá, Long Duyệt Hồng bỗng hơi nhớ Thương Kiến Diệu
Thời điểm này, anh ta nhất định sẽ đưa đề tài đi xa vạn dặm
"Một "thủ lĩnh thợ săn" bản địa, còn sợ cái này sao
Bạch Thần nhìn Cố Bác, hỏi ngược lại một câu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tối qua Long Duyệt Hồng đã nghe về chuyện của Cố Bác, biết ông ta vốn là "thợ săn thâm niên", sau khi trở thành hội trưởng còn được trao danh hiệu danh dự "Thủ lĩnh thợ săn"
"Hảo hán không nhắc đến cái dũng xưa
Cố Bác tự giễu: "Con người ấy mà, vừa có chút tuổi tác là cả người không còn nhanh nhạy nữa
Nói đùa xong, ông ta trở nên nghiêm túc:
"Nói đi, tôi xem câu hỏi là gì rồi quyết định làm thế nào
Long Duyệt Hồng lấy ra một chiếc bút máy và một quyển bút ký bằng bàn tay, vừa chuẩn bị ghi lại nội dung, vừa hỏi:
"Hội trưởng Cố, ngài còn nhớ người tên là Maximianus không
"Hả
Cố Bác mờ mịt
Long Duyệt Hồng vội vàng đưa ra trọng điểm:
"Đầu lịch mới, "Thiên đường máy móc" có treo thưởng tìm người đó
Cố Bác rơi vào hồi ức, một lúc lâu mới nói:
"Anh ta à
Đã qua mấy chục năm rồi, hai người còn hỏi anh ta làm gì
"Lẽ nào hai người có đầu mối của anh ta, hay là hậu duệ của anh ta
Sức liên tưởng của ngài cũng tốt quá đó..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Long Duyệt Hồng thầm châm chọc một câu, giải thích đơn giản:
"Chúng tôi muốn gặp "Não nguồn", hi vọng có thể lấy ra được thứ khiến "Thiên đường máy móc" cảm thấy hứng thú
"Vậy chẳng thà hai người tích góp khoáng sản kim loại, giao dịch một số lượng lớn với "Thiên đường máy móc", chưa biết chừng còn có chút cơ hội
Cố Bác cảm thấy ý tưởng của thanh niên hoàn toàn không thực tế: "Chuyện tìm Maximianus đã mấy chục năm rồi, chưa biết chừng người cũng chết rồi
"Chúng tôi chỉ phụ trách theo hướng này
Một câu nói của Bạch Thần chặn lại lời khuyên nhủ của Cố Bác
Cố Bác lại mở nắp cốc giữ nhiệt, uống một hớp nước cho trơn họng:
"Vậy thì tôi nói thẳng, cũng không cần thù lao của hai người
Lúc trước tôi không tìm được đầu mối nào cả, người này chắc chắn không ở vùng núi Chilar, cho dù có thì chắc là nằm trong bụng con dã thú hoặc "Vô tâm giả" nào đó rồi
"Ông ta là người như thế nào
Thông báo treo thưởng của "Thiên đường máy móc" lúc trước viết như thế nào
Long Duyệt Hồng vừa ghi chép lời Cố Bác, vừa hỏi thêm một bước
"Anh ta là người như thế nào
Cố Bác nhớ lại: "Lúc ấy có một tấm ảnh, có miêu tả một chút..
Người này cao hơn một mét tám, người rất vạm vỡ, tóc anh ta màu vàng kim, mắt xanh nhạt, mũi to, tướng mạo rất khá, nói là từng ưu hóa gien rồi..
Ở một vài địa phương, cải tạo gien được gọi là ưu hóa gien, mà đây là kỹ thuật có tính đột phá nhất trước khi thế giới cũ bị hủy diệt, chỉ có điều sau đó phần lớn thế lực của con người bị tuyệt hậu, chỉ có "Sinh vật Bàn Cổ" và "Đoàn bạch kỵ sĩ" là tiếp tục đi trên con đường này, cải tiến để nó trở nên hoàn thiện hơn
Long Duyệt Hồng nhanh chóng ghi chép, Cố Bác tiếp tục nói:
"Tôi cảm thấy anh ta giống chiến sĩ hơn là nhà khoa học, nhưng thông báo treo thưởng của "Thiên đường máy móc" lại cố tình nhấn mạnh thân phận của anh ta
"Ngoại trừ việc này, trên thông báo không có thứ gì khác giá trị, chỉ nói là tìm được người này, "Thiên đường máy móc" có thể thỏa mãn một yêu cầu, một yêu cầu không liên quan sinh tử tồn vong của "Thiên đường máy móc" hơn nữa có năng lực hoàn thành
Cho tôi một quần đoàn người máy, tôi muốn cứu vớt toàn thế giới..
Nghe thấy yêu cầu, Long Duyệt Hồng không nhịn được bắt chước suy nghĩ của Thương Kiến Diệu
Nhưng sau khi thay đổi suy nghĩ, hắn lại cảm thấy ý tưởng này quá bình thường, không đủ cảm giác Thương Kiến Diệu
Lúc này, Bạch Thần hỏi một câu:
"Chỉ nói tìm người này, không nói là vì sao
"Không
Cố Bác lắc đầu
"Vậy có nhấn mạnh phải bảo vệ thứ gì đó hoặc là truy lùng tung tích của tư liệu nào đó không
Bạch Thần gặng hỏi
"Cũng không có, chỉ nói là cố gắng bảo vệ mục tiêu sống sót
Cố Bác khá ấn tượng với cái này
Nếu có những yêu cầu này, lúc trước ông ta đã thay đổi hướng điều tra, không đến mức đi vào ngõ cụt
"Ghi lại điểm này
Bạch Thần dặn Long Duyệt Hồng một câu
Căn cứ vào kinh nghiệm của cô, việc này có thể bước đầu phán đoán: "Thiên đường máy móc" treo thưởng tìm Maximianus, trọng điểm là người này, hoặc là chuyện gì đó mà ông ta đã từng làm, chứ không phải tư liệu hay vật phẩm có khả năng tồn tại trên người ông ta
Cô và Long Duyệt Hồng hỏi thêm vài câu, nhưng vì đã cách nhiều năm, Cố Bác cũng không nhớ rõ lắm, không thể cung cấp được nhiều tin tức hơn
Lịch sự chào tạm biệt, ra khỏi nghiệp đoàn thợ săn, Long Duyệt Hồng và Bạch Thần đi về phía giáo phái Lò Luyện, định tụ tập lại với Tương Bạch Miên và Thương Kiến Diệu, thảo luận xem tiếp theo phải làm thế nào
Trong lúc di chuyển, Long Duyệt Hồng cảm thấy ngạc nhiên khi phát hiện ra lề đường vẫn bày khá nhiều sạp hàng, mà những căn nhà ở tầng dưới cùng, ngoại trừ treo biển "thương hội gì đó", "tiệm tạp hóa gì đó", thì cửa đều đóng chặt, không có ai buôn bán
Hắn hơi ngạc nhiên đi đến trước một sạp hàng, hỏi thăm chủ sạp:
"Vì sao cô không dùng cửa hàng ở mặt đường, mà dầm mưa dãi nắng ở đây
Bởi vì từng đi qua thành phố Cỏ Dại, nên hắn biết về khái niệm cửa hàng mặt đường
Mà hắn nhớ một trong những tin tức mà chợ Đá Đỏ cung cấp có một tin thế này: Ở Tarnan, phòng ốc vô chủ có thể tự giữ lấy, mà không sử dụng thời gian dài thì không thể xin quyền sở hữu từ người máy thông minh
Chủ sạp là một cô gái da dẻ thô ráp, chừng ba mươi tuổi, mặt hơi đen
Cô ta dùng tiếng Đất Xám sứt sẹo, hơi giống tiếng chợ Đá Đỏ, đáp:
"Như vậy còn cần tự mình tu sửa, tự mình dọn dẹp, tôi lấy đâu ra nhiều vật tư như thế
"Dù sao những người máy kia cũng không để ý đến chuyện bày sạp ở ven đường, thấy trời mưa thì tôi che một cái ô to, hơn nữa còn có thể dùng đèn điện miễn phí
Nói xong câu cuối, cô ta chỉ ngón tay lên đèn đường
Ơ, một khi chiếm cửa hàng, xin cấp điện thì cần phải nộp phí sử dụng
Long Duyệt Hồng đã hiểu ra, gật đầu
Bởi vì hỏi thăm đối phương, hắn không định quay đầu bước đi luôn, bèn ngồi xổm xuống, xem hàng hóa bày trên sạp
Nơi này có sách vở để lại từ thế giới cũ, giấy đã ngả vàng, cũng có cả đồ trang sức bằng đá quý kim cương và mấy thứ linh tinh của thế giới cũ
Suy nghĩ một chút, Long Duyệt Hồng hỏi Bạch Thần ngồi xổm bên cạnh:
"Nếu muốn tặng quà cho phụ nữ lớn tuổi trong nhà, cô cảm thấy thứ nào thì ổn
"Mẹ, anh
Bạch Thần dễ dàng đọc ra ý tứ thật của Long Duyệt Hồng
Bởi vì "mẹ" và "anh" nối liền với nhau có cảm giác hơi kỳ quặc, nên cô hơi ngừng lại ở giữa
"Đúng vậy
Đây cũng không phải là chuyện đáng hổ thẹn gì, Long Duyệt Hồng thản nhiên thừa nhận
Đúng lúc này, Tương Bạch Miên và Thương Kiến Diệu rời khỏi giáo đường Lò Luyện, thấy đồng đội ở gần đó, cũng bước nhanh tới, tìm chỗ ngồi xổm xuống
Sau khi hỏi rõ yêu cầu của Long Duyệt Hồng, Tương Bạch Miên mỉm cười:
"Tôi có thể phê chuẩn riêng cho anh một ít vật tư để đổi đồ trang sức, đợi quay về trừ điểm cống hiến
Bạch Thần lại chỉ vào một chiếc vòng tay bằng phỉ thúy, nói:
"Với tuổi tác của mẹ anh, có lẽ là thích thứ này
"Tuy bây giờ nhìn nó không được đẹp lắm, nhưng càng đeo lâu nó sẽ càng bóng đẹp
"Lúc trước mấy thợ săn di tích nữ tôi quen cũng vì không bán được thứ này nên đành phải tự đẹp, sau đó mới phát hiện ra là rất đẹp
"Đúng, đúng
Chủ sạp nghe Bạch Thần nói vậy, vội vàng phụ họa
Tương Bạch Miên không có nghiên cứu gì về phương diện này, hơn nữa bản thân cô thích kim cương lóng lánh hơn, cũng không có dị nghị, đưa ánh mắt về phía mấy quyển sách
Cô phát hiện ra Thương Kiến Diệu đã cầm lấy một quyển, đang chăm chú đọc
Xem cái gì vậy
Tương Bạch Miên tò mò cúi thấp đầu, liếc nhìn bìa sách trên tay Thương Kiến Diệu
Chẳng mấy chốc, tên sách đập vào mắt cô:
"Tính tự tu dưỡng của diễn viên"
"..
Tương Bạch Miên có lời muốn nói, nhưng lại không biết mở miệng làm sao
Qua một hồi mặc cả, họ dùng một lon đồ hộp đổi lấy chiếc vòng tay phỉ thúy kia, dùng một lon khác để đổi lấy bốn quyển sách, ba quyển còn lại do Tương Bạch Miên chọn
Sau khi dùng qua loa cơm trưa khô khốc, "Tổ điều tra cũ" bởi vì không còn chuyện gì phải làm, cho nên bốn thành viên không ra ngoài, ngủ trưa một giấc, sau đó mỗi người chiếm một chiếc ghế sô pha, đọc sách vừa mua được
Thời gian nhàn nhã thường trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã chạng vạng, xa xa đột nhiên vang lên tiếng huyên náo
"Xảy ra chuyện gì
Long Duyệt Hồng nhìn về phía đang ầm ĩ, nghi hoặc lầm bầm
"Đi xem đi
Tương Bạch Miên cảm thấy nên hoạt động thân thể một chút
Nhóm bốn người lập tức ra khỏi khách sạn "U Mộng", đi về phía đại lộ Tân Hà
Không lâu sau, họ phát hiện ra ngọn nguồn của trận huyên náo: Nghiệp đoàn thợ săn
Lúc này, tiếng huyên náo đã giảm đi, nhưng nơi này vẫn còn tụ tập rất nhiều người, vẻ mặt có chút nghiêm trọng
Đám người Tương Bạch Miên, Thương Kiến Diệu cất bước đi vào nghiệp đoàn, liếc mắt đã thấy một nhiệm vụ dừng lại trên màn hình lớn:
"Điều tra vụ "Vô tâm giả" cao cấp ở vùng núi tây nam..
Không phải Gnawa đã phái đội vệ binh người máy đi giải quyết rồi sao
Tương Bạch Miên nghi ngờ chuyển ánh mắt, nhanh chóng tìm thấy miêu tả:
"Mười thành viên của đội vệ binh người máy đã mất liên lạc..."