Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 426: Dị biến




Cả người Ainol lập tức cứng còng
Sau đó, cô ta giống như đà điểu, rụt người trở lại, cúi thấp đầu
"Giả, chắc chắn là giả..
Cô ta vừa lầm bầm, vừa di chuyển chuột máy tính, liên tục ấn vào máy tính xách tay mới, thay đổi các thao tác trong trò chơi
Gió lạnh thổi xuyên qua đại sảnh khách sạn, ánh đèn điện phía trên ngày càng tối xuống, có cảm giác tắt bất cứ lúc nào
"Giả, làm sao có ma được..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ainol không ngừng tự động viên mình, nhưng cũng không làm ra bất cứ hành động nào để đối phó, chỉ đặt toàn bộ sự chú ý lên ba thiết bị điện tử
Cô ta tỏ ra bản thân như đang đắm chìm vào một việc, quên đi mọi sự xung quanh, giống như không có chuyện gì xảy ra cả
Trong ánh sáng u ám, trên tường của đại sảnh khách sạn hiện lên những bóng đen
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chúng vặn vẹo, chuyển động, nhưng không có sự tồn tại của thực thể tương ứng, dường như từ hư không sinh ra
Ainol co chặt người lại, cô ta ép mình chú ý đến bộ phim và trò chơi
Đột nhiên, cô ta cảm thấy có một luồng gió lạnh thổi qua gáy mình, khiến tóc gáy dựng đứng lên
Ainol suýt thì đứng phắt lên, hét ầm chạy ra khỏi khách sạn, nhưng cuối cùng cô ta vẫn "kiềm chế" được bản thân, làm ra sự lựa chọn mà người bình thường không làm: Cô ta vẫn rúc vào một góc, "chăm chú" xem phim, chơi trò chơi, đọc truyện, mặc dù cô ta cảm thấy có người đang quanh quẩn đằng sau, luồng khí lạnh nhè nhẹ thổi qua cổ, liên tục không ngừng
"Ảo giác..
tất cả là ảo giác..
Ainol một bên cổ vũ bản thân, một bên ép mình quên đi sự thay đổi trên thực tế
Trong quán rượu "Bồ Câu Hoang", thi thể máu thịt lẫn lộn khiến cả quán hỗn loạn
Tuy phần lớn khách ở đây đều có thân phận thợ săn di tích, nhưng vì Tarnan được "Thiên đường máy móc" bảo vệ quá tốt, khu phế tích thành phố xung quanh cũng được thăm dò nhiều, nguy hiểm tiềm tàng không lớn lắm, trong phần lớn họ đều chưa từng được nhìn thấy giết chóc thực sự và thi thể đáng sợ như thế
Về điểm này, họ và dân cư chợ Đá Đỏ khác nhau một trời một vực
Trong khoảng thời gian ngắn, sự hỗn loạn như bệnh dịch, nhanh chóng lan ra, người đánh bài, chơi mạt chược, người mặc cả, người khiêu vũ đồng loạt đứng dậy, hoặc lui vào góc tường, tụ tập lại một chỗ, hốt hoảng thảo luận chuyện gì đang xảy ra, hoặc lấy dũng khí, tập trung thành một đám đi ra phía khu vực cửa, quan sát thi thể không nguyên vẹn kia
Ông chủ quán bar Thái Nghĩa có thân phận "thợ săn trung cấp" cũng là dựa vào việc tích lũy các nhiệm vụ nhỏ và thời gian từ từ đi lên, sau khi hoảng hốt một lúc, anh ta bình tĩnh lại, tỉ mỉ xem thi thể trước mặt
Mấy giây sau, anh ta trầm giọng nói:

"Là người của toán cướp "Cáo Núi"
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Anh ta nhận ra thân phận người chết
Cùng giờ phút đó, Tương Bạch Miên cũng xác nhận phán đoán của anh ta
"Sau khi toán cướp "Cáo Núi" rời đi, đã gặp phải tập kích
Cô tự hỏi rồi tự trả lời: "Cũng phải, sau khi gió đột nhiên nổi lên, có tiếng gõ cửa cộc cộc họ mới rời đi
Xem ra, vấn đề xuất hiện từ lúc đó
Thái Nghĩa không nhìn thi thể nữa, mà nhìn về phía tiểu đội thợ săn di tích phía trước:

"Sao các cô lại quay về
Nhận ra nguy hiểm
Anh ta cảm thấy tiểu đội thợ săn di tích này đột nhiên phát hiện ra một vài đầu mối, nên quyết định nhanh chóng quay về đường cũ, tránh được số phận đen đủi của toán cướp "Cáo Núi"
"Chúng tôi đi một lúc tự nhiên quay trở về
Thương Kiến Diệu cướp lời
Sau đó, anh dùng giọng điệu âm trầm của bà chủ khách sạn Ainol nói:

"Tôi nghi ngờ mình đã gặp phải "quỷ xây tưởng"
Đám người trong quán bar nghe vậy thì cả người cứng đờ, có người không nhịn được mà đi ra gần cửa, định chạy đi tìm đội vệ binh người máy
Tương Bạch Miên liếc một cái, nhắc nhở:

"Nếu bây giờ cứ chạy bừa ra ngoài, rất có thể sẽ giống anh ta
Cô chỉ thi thể trên mặt đất
Ngay sau đó, cô nói ra phán đoán của mình:

"Tôi nghi ngờ "Vô tâm giả" cao cấp ở vùng núi tây nam kia đã đến Tarnan rồi
"Gió bên ngoài, tiếng gõ cửa, chúng tôi bị lạc đường đều do ảo giác tạo thành
Suy đoán không những không khiến mọi người trong quán bar bình tĩnh lại, mà còn khiến họ càng thêm căng thẳng: Lúc trước, mười thành viên đội vệ binh người máy đã mất tích khi đi vây quét "Vô tâm giả" cao cấp này
Điều này chứng tỏ, đối diện với kẻ địch đáng sợ, có đội vệ binh người máy cũng không an toàn đến thế
So sánh mà nói, trước kia đã ai gặp ma bao giờ, có trời mới biết đội vệ binh người máy này có bị ma quỷ ảnh hưởng không, dù sao họ đều theo thói quen cho rằng người máy không sợ mấy thứ đó
Thái Nghĩa ngẩng đầu nhìn trần nhà, cố gắng khiến bản thân mình tỉnh táo lại:

"Thi thể này cũng là ảo giác sao
Vợ con của anh ta đều ở trên tầng, anh ta phải nhanh chóng xác định tình hình, đưa ra biện pháp đối phó
"Để tôi xác nhận xem
Tương Bạch Miên vừa dứt lời, Thương Kiến Diệu đã đi đến gần thi thể thay cô, ngồi xổm xuống
Anh lấy găng tay cao su ra đeo vào, đặt hai tay lên thi thể
Sau đó, anh coi đây là điểm tựa, trồng cây chuối ngược
Trồng chuối ngược..
Ông chủ quán bar Thái Nghĩa nhìn thấy thì há hốc miệng, đám khách đang căng thẳng kia cũng vậy
Phương thức xác nhận gì đây
Lẽ nào để máu chảy ngược lên đầu thì có thể nâng cao trí thông minh
Bạch Thần thấy bề mặt thi thể kia chỉ hơi lõm xuống, Thương Kiến Diệu cũng không xuyên thẳng qua, mới nghiêng đầu nói với Tương Bạch Miên:

"Là thật
Không biết cô rút súng ra từ lúc nào, một tay "Rêu băng", một tay "Liên hợp 202"
Tương Bạch Miên "ừm" một tiếng, vừa nhìn Thương Kiến Diệu xoay người đứng lên, vừa nhìn chủ quán bar Thái Nghĩa:

"Chỗ anh có súng phóng lựu không
Tôi định phóng một quả "đạn tín hiệu" ra ngoài, xem đội vệ binh người máy có thể phản ứng lại không
Bất kể thế nào, khả năng người máy phá được ảo giác cũng lớn hơn con người
Đồng thời, Tương Bạch Miên cũng muốn thông báo cho người của Quán Nam Kha giáo phái Thần Long
Ở phương diện này, cô cảm thấy quán chủ Châu Nguyệt nhìn không đám tin cậy lắm kia có lẽ còn đáng tin cậy hơn Lý Triết của giáo phái Lò Luyện và Mike của "Cán cân vinh quang" hơn
Chuyện chuyên môn thì cố gắng giao cho người có chuyên môn giải quyết
Thái Nghĩa nghe vậy thì sửng sốt:

"Sao lại dùng đạn tín hiệu
"Gọi điện thoại cho đội vệ binh người máy là được rồi
"Sợ bị quấy rầy
Ơ..
Tương Bạch Miên lúc này mới phát hiện ra mình vẫn còn quen thói sống trong môi trường của các địa phương khác trên Đất Xám như thành phố Cỏ Dại, chợ Đá Đỏ, thị trấn Thủy Vi, nhất thời chưa thể thích ứng với hoàn cảnh của Tarnan, quên mất ở đây không những có trạm vô tuyến, mà gần như mỗi nơi có người ở đều có kết nối điện thoại
Ở phương diện này, Tarnan có thể so với khoa học kỹ thuật ở "Sinh vật Bàn Cổ"
"Có thể gọi cho quán chủ Quán Nam Kha được không
Tương Bạch Miên nhanh chóng hoàn hồn, gặng hỏi một câu
Thái Nghĩa gật đầu:

"Tôi có số điện thoại
"Vậy làm phiền rồi
Tương Bạch Miên lịch sự trả lời một câu, sau đó nghiêng đầu nhìn Thương Kiến Diệu
Sau khi hai người nhìn nhau đều tự lắc đầu
Tương Bạch Miên không xác định ý mà Thương Kiến Diệu muốn biểu đạt có giống với mình không, dù sao cô muốn nói rằng: Đây là con phố đông dân nhất Tarnan, khắp nơi đều là người, cô không thể căn cứ vào tín hiệu điện để tìm ra được "Vô tâm giả" cao cấp kia
Xuất phát từ điểm này, việc cảm ứng ý thức nhân loại cũng sẽ tồn tại vấn đề tương tự
"Bây giờ còn có người đi trên đường không
Tương Bạch Miên hỏi như xác nhận
Thương Kiến Diệu thành thật trả lời:

"Vài người
"Ừm
Tương Bạch Miên tỏ ý đây cũng là đáp án của mình
Thái Nghĩa không hiểu họ nói chuyện gì, hơi gật đầu nói:

"Tôi đi gọi điện thoại
Anh ta vừa dứt lời, gió lạnh xuyên qua hai tấm ván cửa thổi vào bên trong, mang đến tiếng vù vù
Giây kế tiếp, đèn treo, đèn tường trong quán bar đồng thời tối xuống, hệt như điện áp có vấn đề
Long Duyệt Hồng chợt căng thẳng trong lòng, ngẩng đầu nhìn lại, con ngươi chợt phóng to
Tất cả người trong quán bar, gồm cả ba người hắn từng đánh, người đều thoáng còng xuống, mắt trở nên đục ngầu đầy tơ máu
"Vô tâm giả"
Họ đều trở thành "Vô tâm giả" rồi
Long Duyệt Hồng chợt giơ hai tay đang cầm súng lên
Đồng thời, hắn nghe thấy tổ trưởng nhắc nhở chủ quán bar Thái Nghĩa một tiếng:

"Cẩn thận
Thái Nghĩa chậm rãi xoay người lại
Đôi mắt anh ta lồi ra, cũng đục ngầu
Long Duyệt Hồng gần như sắp không khống chế được phản xạ có điều kiện của mình, suýt chút nữa đã bóp cò
Đúng lúc này, giọng của Thương Kiến Diệu vang lên đầy hớn hở:

"Nếu tắt đèn, không nhìn thấy gì, thì có phải không sao nữa đúng không
"Hả
Khóe mắt Long Duyệt Hồng quét tới, thấy Thương Kiến Diệu không biết đã đứng ở trước công tắc nguồn điện từ bao giờ
Quán Nam Kha
Châu Nguyệt chỉ dùng sức của hai chân và thắt lưng, rời khỏi đồ đoàn, đứng dậy
Cô ta vỗ áo dài trắng trên người, nói với một "Người dẫn mộng" bên cạnh:

"Phelps, tôi muốn ra ngoài một chút, anh cầm gương bát quái của tôi ra đây
"Người dẫn mộng" này có mắt xanh tóc đen, là một người con lai
Hắn trả lời một tiếng trước:

"Vâng, thưa quán chủ
Sau đó, hắn lại bổ sung một câu với vẻ hơi tủi thân:

"Quán chủ, tôi là Chân Liên
"..
Chân Liên, đúng rồi, Chân Liên
Châu Nguyệt nặn ra nụ cười: "Ngoại trừ gương bát quái còn có nước bùa, bao tải, đúng rồi, còn cả đèn pin nữa
Tổ hợp kỳ quặc này khiến đám người Chân Liên rất kinh ngạc, nhưng không tiện hỏi nhiều, dù sao trông quán chủ có vẻ hơi gấp gáp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.