Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 742: Quá tam ba bận




Dựa vào phương án đã định, Thương Kiến Diệu không dừng lại ở tầng ba quá lâu, đi thẳng lên tầng thứ tư mà chủ nhân căn phòng trong lần thăm dò đầu tiên hẳn là không tiến đến
Khi anh đi hết cầu thang giống như được phục chế bằng miếng dán mà thành, tới nơi, anh phát hiện ánh sáng chiếu vào từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài của các căn phòng hai bên đều tối hơn rất nhiều
Việc này nhìn có vẻ không hợp logic, bởi vì lúc bước vào bóng ma tâm lý này vốn đã gần đến hoàng hôn, bóng tối đã bao phủ toàn bộ mặt đất, giờ phút này nếu trời tối sâu hơn một chút cũng không có vấn đề gì
Nhưng Thương Kiến Diệu phát hiện bầu trời đêm ngoài cửa sổ không những không có trăng sáng treo cao, hơn nữa ngay cả một ngôi sao cũng không có, chỉ đen kịt một màu
Theo lý mà nói, hoàn cảnh như vậy hẳn là giơ tay không nhìn thấy năm ngón, gần với trạng thái tắt đèn vào ban đêm của "Sinh vật Bàn Cổ", nhưng trên thực tế, vẫn có chút ánh sáng không biết từ đâu chiếu vào công ty thực phẩm Số 2, khiến đường viền của các đồ vật khác nhau lờ mờ hiện ra trong bóng tối
"Xem ra lúc tiềm thức của chủ nhân căn phòng hoàn thiện cảnh tượng này, đã xảy ra một vấn đề về chi tiết..
Thương Kiến Diệu nửa tăng lữ máy móc không biết lấy một chiếc tẩu thuốc từ đâu ra, để lên bên miệng, ngửi hai cái
Sau đó tẩu thuốc biến mất, anh soi đèn pin, men theo hành lang chậm rãi bước về một phía khác
Phát hiện vừa rồi chứng tỏ hiện giờ anh đang trong ký ức của cuộc thăm dò thứ hai của chủ nhân căn phòng
Đi một đoạn, trong lòng Thương Kiến Diệu đột nhiên có cảm giác, anh chuyển đèn pin về phía một căn phòng bên cạnh
Trong phòng có một bóng người, mặc áo sơ mi trắng của nữ, áo vest ngắn màu xanh lam, chính là "nữ chuyên gia" vốn nên ở tầng hai kia
Khi ánh sáng chiếu tới, Thương Kiến Diệu phát hiện dường như cô ta còn già hơn lúc trước một chút
Tuy chợt nhìn qua, mái tóc đen của cô ta không thay đổi, trông vẫn chỉ như hai mươi, nhưng gương mặt đã bắt đầu chảy sệ, nếp nhăn bên khóe miệng sâu hơn rất nhiều
Trong lúc Thương Kiến Diệu cố gắng giữ đối phương lại, không cho cô ta chạy trốn, thì "nữ chuyên gia" này chuyển động đôi mắt đầy tơ máu, nhìn về phía Thương Kiến Diệu
So với biểu hiện sợ hãi, hoảng hốt của cô ta trong lần trước gặp phải thì lần này cô ta bình tĩnh im lặng, đờ đẫn
"Như vậy mới đúng chứ
Thương Kiến Diệu dùng tay trái vỗ xuống bên cạnh đèn pin, phát ra tiếng cạch
Đây mới là trạng thái của Boss lớn trong tưởng tượng của anh
Giây tiếp theo, "nữ chuyên gia" há miệng ra, phát ra giọng nói khàn khàn như vịt đực:

"Ra khỏi nơi này
Cô ta vừa dứt lời, trước mắt Thương Kiến Diệu đã trở nên đen kịt
Anh chẳng nhìn thấy gì, không nghe được gì, cũng không cảm giác được gì, không thể suy nghĩ
Anh đã hoàn toàn ngất đi, ngay cả giấc mơ cũng không có
Không biết qua bao lâu, Thương Kiến Diệu từ từ tỉnh lại, lại một lần nữa nhìn thấy chiếc ô tô bị đẩy cửa trước ra và một biển quảng cáo đổ ập xuống đất cách đó không xa
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Anh lại quay về điểm khởi đầu
"Cuộc thăm dò lần thứ hai của chủ nhân căn phòng vẫn thất bại..
Thương Kiến Diệu lầm bầm
Những gì anh vừa trải qua chắc hẳn chính là những gì chủ nhân căn phòng gặp phải trong lúc thăm "Công ty thực phẩm Số 2 thành phố Thiết Sơn" lần thứ hai
Nếu không, trải nghiệm đã không rõ ràng đến vậy, hoàn toàn khác với lần đầu tiên
Nếu chỉ là tiềm thức tự mình hoàn thiện, bản thân không có trải nghiệm tương ứng, Thương Kiến Diệu cho rằng chưa chắc mình đã lặp lại chuyện lần trước, cả người cứng nhắc, tư duy đình trệ, tự mình đâm đầu vào tường, bởi vì đây là "sự tu bổ" tự nhiên nhất, đỡ lo nhất, tiết kiệm năng lượng nhất
Sau khi cảm nhận trạng thái trong cơ thể, phát hiện không để lại di chứng, Thương Kiến Diệu không vội vã ra khỏi căn phòng "522", trở lại hiện thực, mà một lần nữa lẻn vào "Công ty thực phẩm Số 2 thành phố Thiết Sơn"
Lần này, anh không chỉ đi thẳng một mạch lên tầng ba, hơn nữa còn không dừng lại ở tầng bốn, trực tiếp lên thẳng tầng năm
Anh muốn xem xem chủ nhân căn phòng có thăm dò lần thứ ba ở nơi này không
Bố cục của tầng năm không khác với tầng hai, ba, bốn quá nhiều, nhưng ánh sáng ngoài cửa sổ hắt vào dường như sáng hơn một chút, giống như hồi quang phản chiếu
Nương theo hoàn cảnh này, Thương Kiến Diệu tắt đèn bin đi, chỉ dựa vào ánh sáng sẵn có, quan sát căn phòng hai bên
Chúng có treo từng biển hiệu, lần lượt thuộc về các công ty khác nhau, Thương Kiến Diệu quen thuộc với tài liệu giải trí của thế giới cũ, không hề kinh ngạc với việc này, dễ dàng lý giải tình huống là:

"Công ty thực phẩm Số 2 thành phố Thiết Sơn" không dùng hết tòa nhà thuộc về mình, bèn cho người khác thuê từ tầng năm trở lên
"Công ty công nghệ Tường Sinh", "Phòng làm việc dầu mỏ Bạch Hải thành phố Thiết Sơn"..
Để phân biệt tên của những công ty này, Thương Kiến Diệu bật đèn pin lên
Trong lúc chùm ánh sáng màu vàng đung đưa, khóe mắt anh liếc thấy trong một căn phòng phía trước có một bộ xương trắng
Bộ xương trắng này nhẵn bóng, không còn chút thịt thối rữa nào, có vẻ rất kỳ dị
Đồng thời, bên ngoài người nó mặc một chiếc áo sơ mi trắng, khoác áo vest ngắn màu xanh lam
Thương Kiến Diệu nửa tăng lữ máy móc thấy thế, xoay "Ngọc giác quan thứ sáu", nhỏ giọng tuyên một tiếng Phật hiệu:

"Nam mô a nậu đa la tam miệu tam bồ đề, vĩ nhân cuối cùng cũng thành xương trắng, vạn vật đều quay về hư không, chỉ có ý thức là thật
Nói xong, thiền sư "Phổ Độ" nghiêm túc hành lễ một cái, chậm rãi đến gần
Sau khi quan sát cẩn thận, anh phát hiện bên trong áo vest ngắn, trên chiếc áo sơ mi trắng có treo một bảng tên nhân viên bằng nhựa được bọc một lớp màng mỏng
Trên có ảnh chụp, có tên tuổi, có chức vụ:

"Lưu Lộ
"Quản lý bán hàng
"Số hiệu: 100482
Thương Kiến Diệu nửa tăng lữ máy móc ngồi xổm xuống, cố gắng lục soát túi áo vest ngắn màu xanh lam
Ánh sáng đỏ trong mắt anh phủ một lớp màu đỏ như máu nên bộ xương trắng
Đột nhiên, trước mắt anh hiện ra một bóng đen
Đó là một xúc tu lớn, trơn trượt, mọc đầy hoa văn kỳ dị
Xúc tu này mọc ra từ đống xương trắng
Gần như đồng thời, Thương Kiến Diệu cảm thấy ánh mắt nhìn chăm chú kia đột nhiên tăng vọt, đến từ bốn phương tám hướng
Anh nhìn quanh một vòng theo bản năng, thấy trên tường mọc ra từ lỗ đen sâu hoắm, trong lỗ đen dường như có đủ lại con mắt đang nhìn mình chăm chăm
Thương Kiến Diệu co đầu gối, nhảy phắt lên
Anh không quay đầu lại, mà chạy thẳng về phía cửa sổ hướng ra bên ngoài
Trong quá trình này, khóe mắt anh liếc thấy sự thay đổi của bộ xương trắng kia
Không biết nó mọc ra làn da người từ chỗ nào, bao bọc lên trên người mình, một lần nữa biến trở về "cô gái chuyên gia" lúc trước
Điều khác biệt duy nhất là, bây giờ quần áo của cô ta như được vẽ lên da, phía dưới không ngừng có những xúc tu đen kịt thò ra, vươn dài về phía Thương Kiến Diệu
Rầm rầm rầm, bước chạy của Thương Kiến Diệu mang theo cảm giác kim loại
Anh tung người nhảy lên, phá vỡ kính cửa sổ, tư tầng năm nhảy xuống
Là một người nửa tăng lữ máy móc, anh chuẩn xác đáp xuống bệ cửa sổ hẹp thò ra từ tầng bốn, sau đó lần lượt nhảy mấy cái, nhanh chóng xuống đến con ngõ nhỏ đằng sau công ty thực phẩm
Còn chưa đứng vững, anh đã ngẩng đầu lên nhìn, cả tòa nhà dường như có cảm giác sống dậy, nó đong đưa, kêu lên ken két, mở ra từng cánh cửa sổ, giống như đang há những cái miệng ra
Trong tiếng loảng xoảng, rầm rập, Thương Kiến Diệu hoàn toàn không tìm thấy ý thức con người, cũng không có mục tiêu để sử dụng đạo cụ và năng lực người thức tỉnh, chỉ có thể bước nhanh hơn, tiếp tục chạy trốn
Anh vòng nửa vòng, men theo đường cũ, trở về điểm khởi đầu
Phù phù..
Sau một hồi lăn lộn như vậy, cho dù là nửa tăng lữ máy móc, Thương Kiến Diệu cũng phải thở hồng hộc
Anh "lý trí tỉnh táo" lập tức đưa ra quyết định: "Rút lui trước đã, nghỉ ngơi thật tốt rồi quay lại
Chiếc xe jeep màu xanh lục đỗ bên cạnh đống lửa đang cháy, trên cửa sổ phản chiếu ngọn lửa đang bập bùng
Tương Bạch Miên và Long Duyệt Hồng hết sức đề cao cảnh giác, thấy Thương Kiến Diệu đẩy cửa ra, đi xuống
"Thế nào rồi
Tương Bạch Miên lên tiếng hỏi
Long Duyệt Hồng thì lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm
Dường như không xảy ra vấn đề gì lớn..
Thương Kiến Diệu đi về phía lửa trại, đến bên cạnh đồng đội, kể lại những chuyện vừa trải qua
"Xem ra chủ nhân căn phòng không chỉ thăm dò công ty thực phẩm ba lần..
Tương Bạch Miên nghe xong, phát biểu cảm nghĩ
Lần thứ hai hắn hôn mê, trực tiếp quay về điểm khởi đầu, lần thứ ba bị sự biến đổi ở nơi đó dọa sợ, tự mình chạy trốn
Long Duyệt Hồng hơi cau mày, cảm thấy chỗ nào đó sai sai
Qua vài giây, hắn đưa ra một suy nghĩ không chắc chắn lắm:

"Sự bất thường trong công ty thực phẩm dường như không có ác ý quá lớn với chủ nhân căn phòng
Nếu không thì chủ nhân căn phòng hoàn toàn không có cơ hội trở lại thăm dò lần thứ hai, thứ ba, thậm chí là thứ tư, đã sớm chết đến mức không thể chết hơn được nữa
Một đạo lý đơn giản chính là, lúc cơ thể cứng nhắc, tư duy đình trệ, dùng cách đập đầu vào tường, chỉ cần đập mạnh thêm một chút, có lẽ sẽ không thể tỉnh lại, hoặc sau khi hắn đã hôn mê, lực lượng âm thầm kia không phải là ném hắn quay về điểm xuất phát, mà ném vào khu vực tập trung nhiều "Vô tâm giả", thì hắn cũng không có ngày mai
"Xem ra chính là như vậy
Tương Bạch Miên gật đầu: "Sau đó chủ nhân căn phòng cũng phát hiện ra điểm ấy, nếu không hắn đã không dám quay trở lại thăm dò nơi đó nhiều lần
Thương Kiến Diệu cũng cười nói:

"Cho nên tôi mới dám vừa tỉnh lại đã quay trở về công ty thực phẩm
Tương Bạch Miên tiếp tục phân tích:

"Nhìn từ chi tiết anh quan sát được, khoảng cách thời gian giữa các lần thăm dò của chủ nhân căn phòng không ngắn, cô gái kỳ quặc tên Lưu Lộ kia ngày một già nua, sau đó chết đi, biến thành bộ xương trắng
"Tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Cô ta, sống lại
Suy nghĩ của Thương Kiến Diệu luôn không giống người bình thường
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Vậy thì quá đáng sợ rồi
Tương Bạch Miên không đánh giá nhiều về "khả năng" này, lại nói tiếp: "Lần đầu tiên anh thăm dò trong ngày hôm nay là trực tiếp ngất đi, việc này có giống "Tước đoạt ý thức" không
Lần thứ hai thăm dò gặp phải cảnh tượng như chuyện ma, việc này có giống ứng dụng nào đó của "Lục đạo luân hồi" không
Bốp bốp bốp, Thương Kiến Diệu vỗ tay
Long Duyệt Hồng cảm khái từ đáy lòng:

"Không hổ là một trong năm thánh địa của Phật môn..
Thương Kiến Diệu lập tức chỉ vào xe jeep: "Tôi đi ngủ một lát, đợi thử lại sau
"Được
Tương Bạch Miên suy nghĩ một chút rồi nói: "Thử lên tầng sáu và tầng bẩy nhìn xem
Gần sáng, Thương Kiến Diệu tỉnh lại, một lần nữa tiến vào "Hành lang tâm linh".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.