Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 796: Kết thúc?




Khu Hồng Cự Lang, ở chỗ cách nhà trọ của Tiểu Xung không xa, trong một căn hộ ba phòng ngủ một phòng khách
Tương Bạch Miên đứng ở bên cửa sổ, nhìn ánh đèn tỏa ra từ khu Thanh Cảm Lãm, cảm khái một câu từ tận đáy lòng:

"Căn cơ của thành phố Ban Sơ vẫn rất vững vàng
Qua mùa đông khô hạn, điện năng cung ứng không hề eo hẹp chút nào
Đương nhiên, thành phố Ban Sơ không chỉ phát điện bằng sức nước, xung quanh thành phố còn có một nhà máy điện nguyên tử để lại từ thời thế giới cũ và hai nhà máy điện dùng than đá làm nhiên liệu
Nếu không phải phần lớn công nghiệp của thành phố Ban Sơ đều tập trung ở khu vực này, lượng điện tiêu thụ rất lớn, thì cả thành phố này sẽ không có tình trạng thiếu điện
Sau khi dời đường nhìn, Tương Bạch Miên nói với các tổ viên:

"Quay về phòng mình nghỉ ngơi đi, thay nhau trực đêm theo thời gian biểu đã đặt ra
"Thực ra, tôi không cần phòng và giường ngủ, với tôi mà nói, nằm bật chế độ tiết kiệm điện và ngồi trên ghế sofa bật chế độ tiết kiệm điện đều không khác nhau chút nào, dù sao bên cạnh đều có chỗ để sạc điện
Gnawa dùng giọng nam trung mang theo cảm giác do âm thanh điện tử hợp thành nói
Tương Bạch Miên còn chưa lên tiếng, Thương Kiến Diệu đã cười nói:

"Là một con người, chắc chắn nằm sẽ thoải mái hơn ngồi, lão Gnawa, ông nói có phải không
Gnawa nhanh chóng tính toán, gật gật cái cổ bằng kim loại, đáp:

"Cũng phải
Một chút nhạc đệm cứ thế kết thúc một cách nhanh chóng, Tương Bạch Miên đang định nói tôi trưng dụng nhà vệ sinh trước, thì Long Duyệt Hồng đã ngập ngừng lên tiếng:

"Tổ trưởng, đối với chuyện "Ác mộng" này, rốt cuộc chúng ta có thể làm gì
Bất kể là báo thù cho Odick, ông chủ Ugo, hay là tránh cho nhiều người xuất hiện tình huống tương tự, "Tổ điều tra cũ" dường như cũng không có chỗ để nhúng tay vào
Nếu như đối đầu với kẻ địch ngoài hiện thực, Long Duyệt Hồng cảm thấy với thực lực và trang bị hiện nay của "Tổ điều tra cũ", cho dù chiến đấu với quy mô lớn, cũng có thể phát huy được sức mạnh không nhỏ, nhưng kẻ địch hư vô mờ mịt, khó có thể chạm đến như "Ác mộng", hắn thực sự không nghĩ ra phải giải quyết như thế nào
Người có thực lực mạnh nhất, cũng am hiểu cách ứng phó với chuyện này nhất trong tiểu đội là Thương Thương Kiến Diệu, lúc trước đối diện với "Ác mộng" cũng không có biện pháp nào, chỉ gắng gượng dựa vào mặt mũi của Đỗ Hoành và Tiểu Xung mới dọa lùi được đối phương
Mà rõ ràng chỉ áp dụng được trong lần đó
Tương Bạch Miên trầm ngâm vài giây rồi nói:

"Đầu tiên, "Ác mộng" chắc chắn có ngọn nguồn, đây có lẽ là sự tồn tại thực thể, thậm chí có thể là nhân loại, cũng có thể ảnh hưởng đến giấc mơ của người khác giống như ông chủ Ugo và Odick, chỉ là trình độ không giống nhau
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Thứ hai, chúng ta bị giới hạn hoạt động trong thành phố Ban Sơ, cho dù muốn bỏ sức, cũng chỉ có thể trợ giúp, phải dựa vào "Giáo phái Chân Ngã" nhiều hơn
Họ chắc hẳn cũng giống "Sao Mai Bình Minh", là chuyên gia đối phó với "Ác mộng"
"Cuối cùng, nếu như không có đầu mối gì, chúng ta cũng không thể ở lại đây quá lâu, trung trung tâm y tế sản khoa Hoắc Mẫu trong di tích Số 13 khu đất hoang mới là đích đến của chúng ta trong lần này
Thấy tổ trưởng suy nghĩ rõ ràng, Long Duyệt Hồng không nói thêm nữa, xếp hàng đợi rửa mặt
Sau khi rửa mặt sạch sẽ, trở lại phòng, Tương Bạch Miên còn chưa kịp ngồi xuống, Thương Kiến Diệu lại đột nhiên lên tiếng:

"Vừa rồi cô không nói chúng ta còn có thể gắng sức nâng cao thực lực bản thân
"Như vậy không phải sẽ tăng thêm áp lực cho Tiểu Bạch và Tiểu Hồng sao
Họ không thức tỉnh, không thể tăng cấp trong thế giới tâm linh
Tương Bạch Miên lắc đầu cười nói
Cô lập tức nằm xuống, nói với Thương Kiến Diệu:

"Tắt đèn
Trong "Biển khởi nguồn", Tương Bạch Miên một lần nữa trèo lên hòn đảo sợ hãi
Cô cụ thể hóa ra bản đồ, chậm chạp tìm xuống lối vào tòa nhà ngầm
Sau khi đi qua bãi đỗ xe quen thuộc, đi tới thang máy nối xuống lòng đất, lần này Tương Bạch Miên không đi vào, mà ngồi xếp bằng xuống
Cô bắt đầu nhớ lại tâm trạng lúc nghe thấy tin Odick bị phát điên
So với Ugo chỉ qua lại vài lần, Odick từng cùng họ kề vai chiến đấu hiển nhiên khiến cô để ý nhiều hơn
Mặc dù đã có sự chuẩn bị tâm lý nhất định với kết quả có lẽ không được tốt lắm của Odick, nhưng lúc thực sự xác định anh ta đã bị điên, Tương Bạch Miên vẫn khá đau thương, giận dữ, hụt hẫng và uể oải
Giây phút đó, cô lại có chút cảm giác bản thân quá nhỏ bé, không thể cung cấp sự trợ giúp hữu hiệu cho bạn bè, từ đáy lòng dâng lên khát vọng mãnh liệt muốn nâng cao bản thân
Sau đó cô mơ hồ cảm thấy có lẽ đây là phương hướng để mình chiến thắng hòn đảo sợ hãi trước mặt
Bỏ qua loại người thật sự lạnh lùng vô tình, đại đa số người đều sợ mất đi người thân bạn bè, mất đi cuộc sống quen thuộc, nhưng trong lòng rất nhiều người, nỗi sợ hãi này chắc chắn sẽ không tăng cấp thành bóng ma tâm lý
Bởi vì không lựa chọn phương hướng làm nhạt đi tình cảm, đóng kín tâm hồn, cho nên Tương Bạch Miên không cho rằng sau khi mình vượt qua hòn đảo sợ hãi này, sẽ không còn sợ mất đi người thân bạn bè, mất đi cuộc sống quen thuộc, chỉ là khi đó, nỗi sợ này sẽ được hạn chế trong phạm vi cô có thể tiếp nhận, giống như rất nhiều những người khác
Nếu đã vậy, thì tại sao lúc này không giảm thấp mức độ sợ hãi, hoặc nên nói là chuyển hóa nỗi sợ hãi này thành động lực để ép bản thân trở nên mạnh mẽ
Tương Bạch Miên ngồi xếp bằng trước tháng máy dẫn đến tòa nhà ngầm, trong lòng nhớ lại những chi tiết lúc đó, dốc hết khả năng cảm nhận lại nỗi giận dữ, đau thương, hụt hẫng và uể oải do việc Odick bị điên mang tới
Những tâm trạng này giống như nhiên liệu, hừng hực thiêu đốt khát vọng trong nội tâm cô
Không biết qua bao lâu, Tương Bạch Miên cảm thấy mặt đất khẽ rung chuyển
Nó nhanh chóng trở lại bình thường, đảo mắt đã không thấy đâu
Tương Bạch Miên không những không hoảng sợ mà còn lấy làm mừng, bởi vì sau rất nhiều lần thử đây là lần đầu tiên cô có thể kích hoạt sự thay đổi trên hòn đảo sợ hãi trước mặt
Tuy rằng sự biến hóa này rất nhỏ bé, nhưng đủ để chứng tỏ cô đã tìm ra phương hướng có lẽ sẽ hữu hiệu
Chỉ hơi rung chuyển một chút..
Động lực này vẫn còn chưa đủ lớn, còn chưa thể mang theo nỗi sợ hãi trong nội tâm cùng tiến về phía trước
Hoặc là, còn thiếu một vài nội dung nào đó
Tương Bạch Miên suy nghĩ, để lộ ra chút mệt mỏi
Cứ luôn thiêu đốt nội tâm, sẽ khiến tinh thần tiêu hao rất nhiều
Trên chiếc du thuyền, căn phòng "912", "Hành lang tâm linh"
Thương Kiến Diệu lùi ra rồi lại tiến vào, thành công tránh được buổi đêm hỗn loạn
Dưới ánh mặt trời chiếu rọi, anh tùy ý tìm một mục tiêu trên boong tàu, đến gần
"Đã lâu không gặp
Anh vô cùng kích động nói chuyện với một người Đất Xám
Người Đất Xám kia chưa đến bốn mươi tuổi, nhưng đã được coi là lớn tuổi trên thuyền, hắn ta nghi ngờ hỏi lại Thương Kiến Diệu:

"Anh là
Hắn ta vốn rất khẳng định chưa từng gặp đối phương, nhưng thấy thái độ nhiệt tình của Thương Kiến Diệu, lại khiến hắn ta có chút thiếu tự tin
Thương Kiến Diệu cười nói:

"Anh xem..
"Chúng ta ở trên cùng một chiếc du thuyền, cũng đều là người Đất Xám, cho nên..
Lúc trước anh đã xác nhận, trong lúc không bị trạng thái hỗn loạn bao phủ, sử dụng năng lực trong bóng ma tâm lý này sẽ không bị "ô nhiễm"
"Đây gọi là trăm năm tu mới được cùng thuyền
Người Đất Xám kia cũng cười nói theo
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thương Kiến Diệu lập tức hỏi:

"Anh từng đi qua phế tích thành phố Thiết Sơn chưa
"Làm sao mà đi qua được
Người Đất Xám kia vô cùng kinh ngạc: "Đây là hải vực Hoàng Kim, cách thành phố Thiết Sơn xa như vậy
Nơi mà hắn ta biết dường như là thành phố Thiết Sơn trước khi thế giới cũ bị hủy diệt
Thương Kiến Diệu tỏ vẻ thất vọng, vẫy tay nói:

"Nếu chưa đi qua, thì không có gì để trò chuyện, lúc khác gặp lại
Anh bắt đầu tìm kiếm người bị hại kế tiếp, à không, mục tiêu kế tiếp
Bận rộn hồi lâu, Thương Kiến Diệu rốt cuộc đã hoàn thành việc tán gẫu một đối một với tất cả hành khách trên boong tàu
Nếu không phải sợ ảnh hưởng đến một quần thể, hỏi dò một quần thể sẽ dẫn đến sự thay đổi ngoài ý muốn, chắc chắn anh sẽ không dùng cách thức ngu ngốc này
Điều này khiến anh vô cùng mệt mỏi
Mà trong số hành khách trên boong tàu, không có chủ nhân căn phòng "522" từng đi qua phế tích thành phố Thiết Sơn
Số người hiện tại trên boong tàu vẫn chưa đến một phần ba người trên toàn bộ du thuyền, cần phải nỗ lực tiếp
Thương Kiến Diệu vừa tự cổ vũ bản thân, vừa lùi ra khỏi bóng ma tâm lý này
Anh cần ngủ một giấc để hồi phục tinh thần
Sáng ngày hôm sau, "Tổ điều tra cũ" lái xe jeep về gần khách sạn Ugo
Họ lại một lần nữa gặp được nhân viên trị an ngày hôm qua
Tương Bạch Miên hạ cửa xổ xe xuống, chủ động bắt chuyện:

"Có phát hiện gì không
Nhân viên trị an hôm qua vặn hỏi họ lắc đầu, tức giận nói:

"Đêm qua tất cả đều bình thường
Đêm qua không ai mơ thấy "Ác mộng"
Tương Bạch Miên như có điều suy nghĩ, chuyển ánh mắt đi
Sau khi chiếc xe khởi động, Thương Kiến Diệu suy đoán:

"Bị dọa sợ không dám quay lại
"Có lẽ
Long Duyệt Hồng vốn muốn nói "hi vọng là vậy"
Họ đi nửa vòng, một lần nữa đến bên ngoài cứ điểm của "Giáo phái Chân Ngã"
Lúc này ngoài cửa nhà trọ đã có người canh chừng, với tư thái của một gã bảo vệ
"Chúng tôi tới tìm Clive
Tương Bạch Miên dứt khoát nói ra ý đồ đến đây
Người bảo vệ kia gật đầu:

"Chỗ cũ
Đi vào nhà trọ, đến căn phòng tận cùng phía bên trái ở tầng một, "Tổ điều tra cũ" một lần nữa gặp được người phá mộng Clive
Không đợi Clive mở miệng, Tương Bạch Miên đã giành nói trước:

"Các ông đã tìm thấy đầu mối gì về cơn "Ác mộng" kia chưa
Có cần chúng tôi giúp đỡ gì không
Clive mặc áo choàng màu đen, thở dài nói:

"Dưới sự chú ý của Chấp tuế, cơn "Ác mộng" kia đã biến mất
"Các cô không cần lo lắng nữa, sự việc đã kết thúc rồi
A
Không chỉ có Bạch Thần, Long Duyệt Hồng, mà ngay cả Tương Bạch Miên và Thương Kiến Diệu đều không ngờ sẽ nhận được một câu trả lời như vậy
Họ mờ mịt rời khỏi tòa nhà trọ của "Giáo phái Chân Ngã", đến khi ra ngoài, ánh mặt trời chiếu thẳng vào mắt họ, họ mới tỉnh táo lại
Chuyện kết thúc rồi
Chuyện kết thúc rồi
Đám người Thương Kiến Diệu và Tương Bạch Miên đều không những không vui mừng, mà còn thêm trầm mặc
Trong bầu không khí không ai lên tiếng, họ tự lên xe jeep của mình
Bạch Thần lái nó, vòng ra từ một hướng khác
Không lâu sau, họ đi qua một tòa nhà từng thuê lúc trước
Ở lối cửa ra của tòa nhà, có một người đàn ông cao hơn một mét tám, để mái tóc màu nâu ánh kim, mặc áo gió màu đen, đeo kính đen đi ra
Xe jeep lướt qua tòa nhà này, đi dọc theo con phố, lái về phía khu Hồng Cự Lang
Sau khi đi được khoảng ba trăm mét, Gnawa đột nhiên lên tiếng:

"Mọi người có nhìn thấy người đàn ông kia không, người đeo kính đen ấy
"Làm sao vậy
Long Duyệt Hồng hỏi
Gnawa đáp bằng giọng nói trầm thấp:

"Tôi thu thập, phân tích số liệu ánh sáng liên quan đến kính đen của anh ta, phát hiện ra một việc
Kính đen không phải là hoàn toàn đục, nếu không thì người đeo kính đen cũng không thể nhìn thấy cảnh tượng trước mắt
"Chuyện gì
Long Duyệt Hồng gặng hỏi
Ánh sáng đỏ trong mắt Gnawa lóe lên vài cái:

"Đôi mắt đằng sau kính đen của anh ta là một to một nhỏ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.