Thuyền trưởng khoác ga trải giường màu trắng, đáp lại câu hỏi của Thương Kiến Diệu bằng cách ngâm thơ:
"Trí tuệ và dung mạo đều quan trọng như nhau, vừa là thiên sứ, vừa là nữ thần
"Nàng là bông hoa hồng trong sân vận động, là thạch anh trong phòng thí nghiệm
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Rốt cuộc ông đã xem bao nhiêu ca kịch vậy
Thương Kiến Diệu "thành thực" cần hỏi sẽ hỏi, dù rằng câu này mang theo ý chế giễu rõ ràng
Thuyền trưởng không để ý đến anh, lại một lần nữa quỳ gối xuống, nhìn lên trần nhà, dường như định tiếp tục cầu xin tình yêu
Thương Kiến Diệu suy nghĩ một chút, mỉm cười hỏi:
"Nữ thần của ông tên là gì
Gioan ở bên cạnh nhíu mày, cảm giác "Thương" làm việc không đàng hoàng
Cứ hỏi mãi vấn đề tình yêu của người khác có ích lợi gì cho tình uống hiện giờ của anh
Có điều Gioan cũng rất rõ, không nói đến chuyện nữ thần trong lòng thuyền trưởng, ông ta trong trạng thái hỗn loạn sẽ không trả lời bất cứ câu hỏi nào khác, cho nên hắn chỉ đành nhẫn nại, lặng lẽ đứng bên cạnh nghe, hy vọng có thể tìm ra được chút đầu mối trong câu chuyện tưởng chừng như vô dụng này
Nghe thấy câu hỏi của Thương Kiến Diệu, thuyền trưởng thu lại ánh mắt từ trần nhà
Ông ta đáp lại với vẻ mặt sáng bừng lên:
"Nàng tên là Dafitier Ausra
Gần như đồng thời, Thương Kiến Diệu và Gioan cảm thấy bóng tối bên ngoài cửa sổ càng đậm đặc hơn
Gió mùa đông ngoài mặt biển dường như dừng lại trong chốc lát
Có điều việc này giống như là ảo giác, hoặc nên nói là nhân tố tâm lý của hai người, sau khi họ lấy lại tinh thần, mọi thứ đều trở lại như bình thường
Thương Kiến Diệu giơ tay lên sờ cằm, nói với Gioan:
"Anh thử đi, tôi hết cách rồi
"Nhìn ra được
Gioan lại có chút vui vẻ
Dù sao bản thân không có biện pháp mà đối phương lại có biện pháp là một chuyện khiến người ta không vui vẻ mấy
Gioan tiến lên một bước, thử hỏi mấy vấn đề mang tính thăm dò, nhưng chỉ cần không liên quan đến nữ thần trong lòng, thì thuyền trưởng đều hờ hững, hoặc tự nhiên ngâm thơ cầu xin tình yêu, hoặc nhỏ lệ rơi vào hồi ức
"Xem ra ở đây không thể tìm ra căn nguyên vấn đề..
Gioan thở dài
Thiền sư Phổ Độ giàu lòng đồng cảm, trấn an:
"Chúng ta đổi một chỗ trốn đi, sau khi trời sáng lại quay lại xem, dù sao anh vẫn bình thường, cuối cùng cho dù xảy ra chuyện, cũng không đến phiên anh
"Hy vọng là vậy
Gioan điểm vài cái lên ngực, cầu khấn tín ngưỡng đã dưỡng thành từ thời đại cũ
Ban đêm gió rét căm căm, hai người rời khỏi phòng thuyền trưởng, tìm một phòng trống gần đấy trốn đi
Thương Kiến Diệu lại lùi ra tiến vào, cuối cùng cũng đến ban ngày của ngày cuối cùng như đã hẹn
Lúc này, loa phát thanh của du thuyền đang thông báo cho mọi người biết hôm nay đội thuyền sẽ cập bến, tới đảo Spacey, xin mọi người hãy thu dọn hành lý từ trước, đến lúc đó tự mình rời thuyền
Gioan một đêm không ngủ, dụi mắt do dự nói:
"Có phải ra ngoài xem một chút không
Nhìn tình hình trên thuyền xem có cảnh báo nguy hiểm gì không
"Được
Thương Kiến Diệu giống như đã chờ mong rất lâu rồi
Gioan đánh bạo kéo cửa phòng ra, đi ra bên ngoài, Thương Kiến Diệu theo sát đằng sau
Men theo hành lang đi về phía trước một hồi, họ nhìn thấy cửa phòng thuyền trưởng có vóc dáng đẫy đà kia đột nhiên mở ra
"Chào buổi sáng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi này mỉm cười ấm áp, đôi mắt nhanh nhẹn, không hề giống với vẻ cuồng nhiệt ngày hôm qua
Gioan được chào hỏi, không những không lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, mà không hiểu sao lại cảm thấy sợ hãi
Ký ức về cảnh tượng thuyền trưởng lúc thì ngâm thơ cầu xin tình yêu, lúc thì nước mắt giàn giụa đêm hôm qua vẫn còn như mới trong đầu óc hắn, hắn vô cùng ấn tượng với trạng thái hỗn loạn vô thức kia, nhưng chỉ cần mặt trời mọc là thuyền trưởng lại trở thành người không có việc gì, hoàn toàn không nhìn ra có chỗ nào không ổn
Điều này làm sao không khiến người ta chỉ cần ngẫm nghĩ là đã thấy kinh sợ chứ
Gioan luôn cảm thấy bản thân đang đối diện với quái vật đột lốt người, chúng sẽ mô phỏng con người khi ở dưới ánh nắng mặt trời, đến tối thì hiện nguyên hình
"Chào buổi sáng
Thương Kiến Diệu nhiệt tình đáp lại lời chào hỏi của thuyền trưởng
Gioan cân nhắc một chút, hỏi dò:
"Thuyền trưởng, mấy ngày hôm nay ông có cảm thấy chỗ nào không thích hợp không
Thuyền trưởng lắc đầu với vẻ nghi ngờ:
"Tất cả đều bình thường, cũng không có ai bị mắc "Bệnh vô tâm"
Gioan không hỏi nữa, vội vàng chào tạm biệt, cùng Thương Kiến Diệu quay trở lại khoang thuyền của mình, định thu xếp hành lý, lên boong tàu trước, lúc thuyền gần đến bờ thì sẽ nhảy xuống dưới, tránh xa nơi vừa nguy hiểm vừa khủng khiếp này
Trên đường, họ gặp phải một vài người đã từng gặp: Thuyền viên đẩy xe đồ ăn điên cuồng chạy trốn, thỉnh thoảng lại quay đầu để lộ vẻ mặt sợ hãi đang mang theo nụ cười lịch sự, gặp ai cũng gật đầu hỏi thăm; người đàn ông nóng nảy tràn đầy tính công kích, cầm một quyển báo thịnh hành ở thế giới cũ, ngồi trong tán ô che nắng trên boong tàu, nhàn nhã lật xem; người phụ nữ lúc khóc lúc cười, vô cùng điên cuồng đang tựa vào bên cạnh boong tàu, dịu dàng ngắm nhìn mặt biển rộng xanh ngắt, dường như đang khao khát về tương lai...
Ngay cả cảm giác lạnh giá trong đêm lúc này cũng bị ánh mặt trời xua tan, mang theo chút hơi ấm
Sự đối lập rõ ràng khiến thể xác và tinh thần của Gioan đều sợ hãi
Bây giờ càng bình thường, hắn càng không nhịn được mà nhớ đến buổi đêm hỗn loạn, càng nghi ngờ cảnh tượng trước mắt chỉ có bề ngoài bình thường, thực tế còn nguy hiểm hơn rất nhiều
Giống như rõ ràng nhìn thấy nữ thần Dafitier của thuyền trưởng, kết quả phát hiện ra dưới chân cô ta, đằng sau cô ta mọc ra những xúc tu đang ẩn náu trong bóng tối
"Không được
Chúng ta không thể cứ chờ như thế để vào bờ
Gioan vừa quay về phòng đã thốt lên
Hắn cảm thấy mình cần phải làm gì đó mới có thể thực sự đến được đích
"Đúng vậy đúng vậy
Thương Kiến Diệu phụ họa
Lúc trước anh đã trải qua rất nhiều ngày cuối cùng, nhưng mỗi lần khi gần đến bờ thì lại bị đưa về lúc lên du thuyền lần đầu tiên một cách bị động
Lúc này, nếu chỉ đơn thuần ẩn náu theo Gioan, dùng sách lược tương tự như mấy lần trước, kết quả rất khó có được điều khác biệt
Phải có điểm gì đó khác đi
Gioan căng thẳng suy nghĩ một hồi:
"Thẳng thắn mà nói tôi có một cảm giác rất kỳ quặc
"Có lẽ ban ngày còn nguy hiểm hơn cả buổi tối
"Ít nhất trong bóng tối, chúng ta biết được người nào bình thường, người nào không bình thường, bản thân chỉ cần không sử dụng năng lực, cũng sẽ không bị ảnh hưởng, mà bây giờ chúng ta hoàn toàn không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, vì sao cuối cùng chỉ có mấy người sống sót lên bờ
"Thực ra, đoạn lịch sử này đã mơ hồ, bởi vì người là đương sự như anh vẫn luôn giữ im lặng từ đầu đến cuối, cho nên chúng tôi cũng không rõ lắm cuối cùng là phần lớn người sống, hay phần lớn người chết đi
Thương Kiến Diệu thành thật trả lời
Kết cục mà Thương Kiến Diệu nói cho Gioan biết lúc trước là suy đoán mà anh và Tương Bạch Miên đưa ra, không phải là hiện thực
Gioan liếc nhìn Thương Kiến Diệu, vui mừng gật đầu:
"Anh rất thành thật, không phải là kẻ lừa đảo
"Nhưng tôi nghĩ, tôi ở trong tương lai nếu vẫn luôn giữ im lặng về chuyện này, cuối cùng nhất định phải xảy ra chuyện gì đó, ít nhất tôi không cảm thấy những chuyện xảy ra đến giờ có cái gì cần giữ bí mật
Đó là lừa anh thôi, tôi chưa từng thật sự anh trong tương lai..
Thương Kiến Diệu "thành thực" cố gắng trả lời như vậy, nhưng bị những người bạn khác ấn xuống nền nhà trong căn phòng tâm linh
Không cho họ có cơ hội đáp lại, Gioan đã tự mình nói:
"Tôi có một suy nghĩ rất hoang đường
"Nếu buổi tối cho tôi nhiều cảm giác an toàn hơn, vậy trước khi du thuyền cập bến, tìm một nơi giống hoàn cảnh buổi tối để trốn đi
Bốp bốp bốp, Thương Kiến Diệu vỗ tay
"Kéo rèm cửa sổ xuống không phải là được rồi sao
Anh lập tức đưa ra đề nghị
"Như vậy vẫn còn sáng lắm
Gioan suy tư một chút rồi nói: "Hơn nữa anh cũng chú ý thấy thời tiết trong khoảng thời gian này, ban ngày còn có thể cố gắng chịu được, nhưng buổi tối thì khá lạnh
"Phải tìm nơi lạnh lẽo, không có ánh sáng
Thương Kiến Diệu tổng kết ra những điểm then chốt
Anh vừa dứt lời, Gioan đã có đáp án:
"Kho lạnh của phòng bếp
Ngoại trừ chỗ này, thuyền trưởng keo kiệt nhiên liệu đã tắt toàn bộ hệ thống điều hòa của các căn phòng
"Không tệ
Nhớ mang theo quần áo dày
Thương Kiến Diệu tỏ vẻ hăng hái muốn thử
Không lâu sau, hai người mặc y như gấu, mang theo vũ khí, lén lút vào phòng bếp, trốn vào trong kho lạnh
"Thực sự rất lạnh, có lẽ cần một chai rượu mạnh để rời sự chú ý của tôi đi
Gioan chà sát hai bàn tay đã đeo găng, liếc nhìn xung quanh
Qua mấy ngày, đồ ăn trong kho lạnh đã vơi đi khá nhiều, chỗ nào trông cũng có vẻ trống trải
Thương Kiến Diệu lia đèn pin, chiếu sáng chỗ sâu trong kho lạnh, nói:
"Mấy vị, không cần phải trốn nữa
Gioan cũng phát hiện, trong kho lạnh có mấy luồng ý thức nhân loại
Chẳng mấy chốc bốn người đàn ông và ba người phụ nữ từ các nơi khác nhau đi ra
Số lượng của họ không giống với Gioan cảm ứng được, bởi vì trong đó có mấy người là người năng lực
Trong đó có người quen của Gioan, chính là anh chàng đa tình tên Sally kia
"Sao anh cũng tới
Gioan giành hỏi trước
Sally nhún vai:
"Linh tính trực giác của tôi nói cho tôi biết, vẫn là hoàn cảnh buổi tối an toàn hơn, hơn nữa ở đây còn có đồ ăn
"Linh tính trực giác
Thương Kiến Diệu đột nhiên phấn khởi hỏi
"Ha ha ha đùa thôi
Sally cảm thấy hơi xấu hổ: "Lúc trước tôi là một người thích thần bí học
Hai bên đều không có tâm trạng để nói chuyện phiếm, mỗi người đều tìm một chỗ trong kho lạnh vừa tối tăm vừa lạnh lẽo, đợi du thuyền cập bến
Thương Kiến Diệu lại một lần nữa lùi ra, muốn xem sau khi tiến vào lần nữa có quay trở lại lúc vừa mới leo lên du thuyền không
Lần này, anh vẫn quay trở lại kho lạnh của phòng bếp, nghe Sally nói:
"Hình như du thuyền cập bến rồi
Gioan tìm bạn đồng hành:
"Thương, Thương, mau ra đây
"Đây rồi đây rồi
Thương Kiến Diệu tràn đầy mong đợi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhóm chín người mặc quần áo rất dày, mở cửa kho lạnh, quay về phòng bếp
"Soạt" một tiếng, tất cả thuyền viên trong phòng bếp đều đồng thời quay đầu lại, nhìn sang
Mỗi người trong số họ đều có đôi mắt đục ngầu, tràn đầy tơ máu, vẻ mặt dữ tợn giống như muốn ăn tươi nuốt sống người khác
"Bệnh vô tâm"
Tất cả họ đều đã bị mắc "Bệnh vô tâm"!