Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 843: Căn nguyên của bóng ma tâm lý




Bị đôi mắt đục ngầu, điên cuồng, không còn lý trí nhìn chăm chú như vậy, cho dù là đám người Gioan và Sally một đường chạy trốn khỏi đông đảo "Vô tâm giả" đuổi theo, ra tới bờ biển, nghĩ cách lên được con thuyền này, lúc này cũng cảm thấy sống lưng lạnh ngắt, da đầu tê dại
Không có thời gian suy nghĩ, đoàn thủy thủ bị nhiễm "Bệnh vô tâm" hoặc cầm dụng cụ cắt gọt, hoặc nhe răng ra, lao thẳng đến
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đây toàn là người làm việc trong phòng bếp, không cầm theo súng
Đám người đứng trước cửa kho lạnh có thể kéo dài hơi tàn từ lúc thời đại cũ bị hủy diệt đến nay, kinh nghiệm không thể nói là không phong phú, tuy lạnh đến run người, trên đầu bốc ra sương trắng kết tủa, hơn nữa còn bị tình huống trong phòng bếp dọa sợ, nhưng vẫn nhanh chóng phản ứng lại, cầm vũ khí trong tay lên
"Cẩn thận khi dùng năng lực
Không biết ai hô lên một câu
Gioan lập tức phản ứng lại, cắt ngang "Lười biếng" đang chuẩn bị sử dụng
Hắn lập tức hiểu ra người vừa hô lên rốt cuộc là có ý gì
Hiện giờ còn chưa rõ vì sao "Bệnh vô tâm" bùng phát, chưa biết chừng có liên quan đến trạng thái hỗn loạn mấy đêm trước, trong tình huống như vậy tùy tiện sử dụng năng lực chưa biết chừng sẽ khiến bản thân bị hỗn loạn, thậm chí bị nhiễm "Bệnh vô tâm"
Pằng pằng pằng, tạch tạch tạch, đám người Thương Kiến Diệu, Sally bóp cò súng
Một số lượng lớn đạn trút ra, bắn chết các nhân viên làm việc trong phòng bếp đang trên đà lao tới
Nhìn máu bắn tung tóe xung quanh cùng những thi thể nằm rạp dưới đất, Gioan không muốn bị người ta so sánh, chủ động nói:

"Có lẽ chúng ta phải đi ra ngoài xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì
"Nếu có cơ hội, mau chóng rời khỏi chiếc du thuyền này, đi lên đảo
Hắn không muốn ở trên chiếc du thuyền vừa kinh dị vừa đáng sợ này thêm một giây một phút nào
Suy nghĩ của Gioan cũng giống những người khác có mặt ở đây, ngoại trừ Thương Kiến Diệu, họ không có ý kiến khác, ai nấy đều cầm theo vũ khí, chạy ùa ra khỏi phòng bếp như ong vỡ tổ
"Mọi người như vậy không được, không hề có chút rèn luyện chiến thuật nào cả
Thương Kiến Diệu vừa chạy ở phía sau, vừa "đau đớn" thốt lên
Ý anh là đám người Gioan không hề phân công phối hợp chút nào, tuy giữa họ vẫn duy trì khoảng cách nhất định, nhưng rất dễ bị người ta diệt toàn quân, biểu hiện giống hệt một đám ô hợp
Không phải là do đám người Gioan và Sally không có kinh nghiệm, chỉ là thiếu đi sự ăn ý, mỗi người tự mình chiến đấu, còn phải đề phòng lẫn nhau
May mắn là, phía ngoài hành lang không có "Vô tâm giả", hoàn toàn trống không như đã bị bỏ hoang từ lâu
Đám người từ trong phòng bếp lao ra không hề bị tập kích hay chặn đường, khá thuận lợi đi đến boong tàu nhỏ bên này
Tiếng súng không dứt theo đó lọt vào tai họ, khiến họ bất giác đi chậm lại, quan sát bốn phía
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tạch tạch tạch, đây là tiếng súng máy điên cuồng bắn phá, nó đến từ bên ngoài du thuyền
Gioan nghiêng đầu nhìn về phía Thương Kiến Diệu, phát hiện người bạn đồng hành này cho bốn chi chạm đất, bò lổm ngổm về phía mép con tàu
Do dự một giây, Gioan cũng lựa chọn làm theo
Đám người Sally nhìn nhau một cái, cũng bị thái độ thận trọng này lây nhiễm, nằm sát xuống mặt đất
Họ dùng khuỷu tay lần lượt chống xuống đất, nhanh chóng trườn đến sát mép boong tàu nhỏ
Thứ đầu tiên đập vào mắt họ chính là đoàn người đông nghịt ở trên boong tàu lớn đang cố gắng thông qua thang dây đi xuống đất
Họ khoảng chừng một hai nghìn người, có màu tóc khác nhau, nhưng đôi mắt đều đục ngầu, trong miệng thỉnh thoảng lại phát ra tiếng gầm rú như thú hoang, người có vũ khí trong tay thì chiếm những địa hình thuận lợi, điên cuồng bắn về phía hai bên bến tàu
"Bệnh vô tâm"
Gần như tất cả các hành khách và thuyền viên đều mắc "Bệnh vô tâm"
Thấy cảnh tượng này, con ngươi của đám người Gioan, Sally kịch liệt phóng to, cả người cứng đờ ở đó, giống như bị sét đánh trúng
Họ không xa lạ gì cảnh tượng tương tự, lúc thời đại cũ bị hủy diệt, họ hoặc ít hoặc nhiều đều từng tận mắt chứng kiến
Tiếng súng dày đặc và tiếng kêu la thảm thiết không ngừng vang lên khiến cho toàn bộ cảnh tượng giống như ngày tận thế một lần nữa giáng xuống
Gần như đồng thời, Thương Kiến Diệu cảm thấy bầu không khí xung quanh trở nên nặng nề, đặc quánh như thực chất
Sau đó, anh như lạc vào cảnh tượng kỳ lạ, cảm nhận được tâm trạng của chủ nhân căn phòng "912" lúc đó: Một mặt, hắn cảm thấy may mắn vì mình đã trốn vào trong kho lạnh, không bị nhiễm "Bệnh vô tâm", thành công trốn thoát một tai nạn, bởi vậy sinh ra tâm trạng vui sướng; mặt khác hắn lại cảm thấy sợ hãi, không biết rốt cuộc vì sao nhóm người mình có thể giữ được lý trí, không thể xác định phải chăng sau này gặp phải chuyện tương tự cũng sẽ trở thành một thành viên của "Vô tâm giả" ở bên dưới
Bị sương mù "không biết" bao phủ, không ai có thể đảm bảo
Sally chuyển ánh mắt về phía các công sự trên bờ và những người trang bị vũ khí đang lần lượt chạy tới, nuốt nước miếng, trầm giọng nói:

"Chúng ta quay lại phòng bếp trốn đi, chờ đến khi cuộc chiến kết thúc rồi hãy đi ra
Hắn ta vừa sợ nhóm người mình bị "Vô tâm giả" phát hiện, bị bao vây, đến lúc đó trong đội ngũ có mấy người năng lực cũng chưa chắc đã chống lại được, lại lo lắng bị liên lụy, bị cư dân của đảo Spacey ngộ sát, cho nên không muốn ở lại bên ngoài
Mà theo Thương Kiến Diệu biết ở thời đại trước lịch mới này, nhân loại còn may mắn sống sót có nhận thức vừa nông cạn vừa mù quáng về "Bệnh vô tâm", thường làm ra các hành vi cực đoan do sợ hãi quá độ
Trong tình huống bình thường, nếu trên một du thuyền mà đại đa số mọi người đều mắc "Bệnh vô tâm", mấy người còn lại nhất định sẽ bị cho là mang theo vi-rút, cần loại trừ, thà giết lầm còn hơn bỏ sót
Nếu như không phải đám người Gioan, Sally là người thức tỉnh, nắm giữ năng lực đặc biệt, Thương Kiến Diệu không cho rằng họ có thể sống và lên đảo, tiếp nhận cách ly
Theo đám người còn sống sót cẩn thận quay trở về thuyền khoang thuyền, Thương Kiến Diệu cảm thấy bốn phía sắp mờ nhạt đi lại một lần nữa rõ ràng lên
Trước mắt anh xuất hiện một boong tàu, hành khách trên boong tàu đang túm năm tụm ba, tán gẫu với nhau
Anh lại một lần nữa quay trở về giây phút vừa trèo lên thuyền
"Như vậy vẫn không được tính là vượt qua bóng ma tâm lý này
Thương Kiến Diệu giơ tay lên sờ cằm
Vẻ mặt anh nhanh chóng trở nên thâm trầm:

"Chắc chắn là không tính
"Chủ nhân của căn phòng "522" và "912" nếu còn sống đến bây giờ, vậy chứng tỏ lúc đó họ không thể bị nhiễm "Bệnh vô tâm", mà thành công leo lên đảo Spacey, vừa rồi chúng ta mới chỉ kích hoạt được đoạn kết cục này ra, biết cuối cùng sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn chưa giải quyết được nỗi sợ hãi tương ứng
"Hiện giờ có thể khẳng định, sự kiện kinh khủng như vậy đã biến thành bóng ma tâm lý của chủ nhân hai căn phòng, khiến họ luôn lo lắng mình sẽ nhiễm "Bệnh vô tâm", về sau mới chậm rãi khắc phục nỗi sợ hãi ở phương diện này
Chưa biết chừng một thời gian rất dài họ không dám ngồi thuyền nữa
Thương Kiến Diệu tự gật đầu với mình:

"Nếu muốn thực sự vượt qua bóng ma tâm lý này, xem ra có mấy phương hướng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Một là ngồi thuyền vài lần trong thực tế, tiếp xúc với nhiều "Vô tâm giả", đưa trạng thái và tâm tư không sợ bị nhiễm "Bệnh vô tâm" vào trong đó, xem có thay đổi gì không
"Hai là biết được vì sao hành khách và thuyền viên trong bóng ma tâm lý này lại có thể tương tác với mình như người thật
"Ba là điều tra ngọn nguồn của sự hỗn loạn xảy ra vào ban đêm
Nói xong, anh che miệng ngáp một cái:

"Hôm nay tiêu hao quá nhiều, dừng ở đây, ngày mai lại tiếp tục..
..
Trong xe jeep, Thương Kiến Diệu mở mắt ra
Anh không vội đi ngủ mà ngồi dậy, nhìn ánh lửa trại bập bùng và ánh sao ngoài cửa sổ, nhìn Tương Bạch Miên đang ngồi ở hàng ghế trước
Trong mấy ngày hôm nay, Tương Bạch Miên mượn cảm giác bất lực và lo lắng có được trong di tích Số 13 khu đất hoang để điều động khát vọng muốn bản thân mạnh mẽ hơn trong hòn đảo tâm linh "công ty tĩnh mịch này", cố gắng phá vỡ nỗi sợ hãi mất đi người thân, bạn bè, đồng đội và cuộc sống hiện giờ
Cô không cho rằng mình không sợ mất đi những điều đó, chỉ có thể cố gắng chuyển hóa nỗi sợ hãi như chướng ngại vật này thành động lực để tiến tới
Qua vài lần điều chỉnh, cô dần tiến vào hoàn cảnh tốt hơn, cảm thấy sắp tìm được phương hướng chính xác
Tương Bạch Miên chợt mở mắt ra
Cô bất giác nhìn về hàng ghế sau, chạm phải ánh mắt của Thương Kiến Diệu
Tương Bạch Miên chớp mắt một cái:

"Hơn nửa đêm rồi, đừng dọa người khác như vậy được không..
"Tôi vừa lui ra khỏi "Biển khởi nguồn", chuẩn bị đi ngủ, cũng cảm thấy trong bóng tối có thứ gì đó đang nhìn chăm chăm vào mình
"Thế nào, lần này thăm dò có thu hoạch không
Thương Kiến Diệu gật đầu, kể lại đơn giản chuyện mình tìm được chủ nhân căn phòng "522" Gioan và sự biến đổi trong ngày cuối cùng
Tương Bạch Miên nghe rất chăm chú, từ từ nhíu mày
"Cuối cùng lại là "Bệnh vô tâm" cuốn sạch phần lớn người..
Đợi Thương Kiến Diệu nói xong, Tương Bạch Miên lầm bầm: "Lẽ nào hỗn loạn lúc trước là biểu hiện của "Bóng tối" ăn mòn, đợi sức mạnh của sự ăn mòn tích được nhiều hơn, thì "Bệnh vô tâm" sẽ bùng phát
Đây là suy đoán được đưa ra căn cứ vào những thu hoạch đến giờ của "Tổ điều tra cũ"
Hai mắt Thương Kiến Diệu sáng lên:

"Điều này chẳng phải chứng tỏ trên du thuyền có khả năng tồn tại điểm tiếp nối thông tới "Thế giới mới"
"Chính điểm tiếp nối này đã làm cho nhân loại ở trên thuyền có thể tương tác
Tương Bạch Miên khẽ gật đầu nói:

"Lần sau tìm xem
"Bây giờ ngủ một giấc đi
Cô nhấn mạnh vào câu nói sau, sợ Thương Kiến Diệu không màng mệt mỏi thử ngay lúc này
"Được
Thương Kiến Diệu không cậy mạnh, chỉ vào cửa xe nói: "Tôi đi giải quyết một chút
"Không phải trước khi ngủ anh đã đi rồi sao
Tương Bạch Miên rất kinh ngạc
Bây giờ mới qua bao lâu chứ
Thương Kiến Diệu thành khẩn đáp lại:

"Ăn uống nhiều ở trên du thuyền, cơ thể sinh ra phản ứng..
Tương Bạch Miên hết lời chống đỡ
Thương Kiến Diệu đẩy cửa xe ra, bắt chuyện với Gnawa, đi đến chỗ sát mép bãi đỗ xe
Đúng lúc này khóe mắt anh liếc thấy một hiện tượng kỳ lạ: Có thợ săn đang không ngừng vung vẩy hai tay ở đó, có người thì thổi bong bóng từ miệng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.