Ca khúc sôi động, trong sáng làm bầu không khí trong trung tâm hoạt động trở nên vui vẻ, các nhân viên ở đây đều đang nói cười, thỉnh thoảng lại hát theo một hai câu, khiến Long Duyệt Hồng có cảm giác như đang trong lễ mừng năm mới
Đối với gần như tất cả nhân viên trong "Sinh vật Bàn Cổ" mà nói, lễ mừng năm mới tuyệt đối là khoảng thời gian vui vẻ nhất, thả lỏng nhất, có điều gì phiền não, có điều gì lo nghĩ, chỉ cần không nghiêm trọng đến mức liên quan đến mạng người, không phải lửa sém lông mày, họ đều sẽ lựa chọn ném vấn đề sau đầu, đón tết xong rồi tính..
Mà đến thời điểm tiễn năm cũ, đón năm mới, nhà nhà đều đã tiết kiệm cả năm, lúc này đều vui vẻ bỏ toàn bộ điểm cống hiến ra, khao bản thân và người nhà, lúc đó "Sinh vật Bàn Cổ" chắc chắn sẽ gia tăng lượng cung ứng các vật phẩm như thịt, rau, kẹo, nước ngọt, đồ ăn vặt, sẽ bỏ ra những chủng loại quý hiếm mà bình thường nhân viên ít khi nhìn thấy
Vì vậy, Long Duyệt Hồng vừa nghĩ đến tết là nghĩ ngay đến đồ ăn ngon đầy bàn, đồ uống ngọt ngào, bánh kẹo, quần áo mới và những trò chơi của đám trẻ con
Trước khi gia nhập "Tổ điều tra cũ", trong cả năm hắn mong đợi nhất chính là ngày tết, hiện giờ mặc dù bình thường cũng có thể ăn đồ ngon, nhưng bầu không khí ấy vẫn khiến cho hắn hoài niệm
Tết năm nay rơi vào cuối tháng 1, còn khoảng gần bốn tháng nữa..
Long Duyệt Hồng thản nhiên mong đợi
Trung tâm hoạt động của tầng 495 vẫn náo nhiệt cho đến lúc gần tắt đèn, ở giữa có một khoảng thời gian ngừng lại vì Thương Kiến Diệu muốn nghe đài phát thanh
Thương Kiến Diệu mang theo tâm trạng vui vẻ đã rửa mặt mũi, đi vệ sinh trước khi tắt đèn
Sau khi nằm xuống anh day hai bên huyệt thái dương, nhắm hai mắt lại
Căn phòng "506", trên "Hành lang tâm linh"
Thương Kiến Diệu mỉm cười vặn nắm đấm cửa bằng đồng thau, đẩy cánh cửa ra
Không ngoài ý muốn, khi anh tiến vào, một nơi giống như phòng thí nghiệm hiện ra, bức tường được đúc bằng kim loại bạc trắng ngăn cách ra khá nhiều buồng nhỏ, bên trong đặt những thiết bị máy móc phức tạp khác nhau
Thương Kiến Diệu nhìn quanh một vòng, đặt trọng điểm vào những nhân viên lui tới
Họ đều đeo khẩu trang xanh nhạt, mặc áo dài trắng, hoặc tương đối vội vã, hoặc không tiện nói cười
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thương Kiến Diệu kéo một người mặc áo blouse trắng lại, hỏi như quen biết:
"Đây là đâu vậy
Người mặc áo blouse trắng là đàn ông, anh ta nghiêng đầu nhìn Thương Kiến Diệu một cái, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén:
"Anh là ai
Sao lại vào đây
Ai chỉ dẫn
Không đợi Thương Kiến Diệu bịa ra câu trả lời, anh ta vừa giật người lại, vừa cao giọng hô lên:
"Cảnh vệ
cảnh vệ
"Đối tượng thí nghiệm chạy ra ngoài
Bịch bịch bịch, từng gã cảnh vệ mặc quần áo màu đen, ôm súng tự động từ bốn phương tám hướng chạy tới
Trong số họ thậm chí có mấy người mặc thiết bị khung xương quân dụng
"Thật là đáng sợ
Vẻ mặt và lời nói của Thương Kiến Diệu không khớp nhau lắm
Anh bắt đầu tự lẩm bẩm:
"Dũng khí đối diện với nguy hiểm..
"Dũng khí đối diện với nguy hiểm..
"Cho nên mình phải mạnh mẽ xông ra
Nói thì chậm, nhưng xảy ra thì nhanh, Thương Kiến Diệu giậm hai chân xuống, nhảy về phía cửa nghi là nối đến hành lang
Anh không tùy tiện sử dụng năng lực của mình
Không phải vì anh trải qua bóng ma tâm lý trên du thuyền, có vết xe đổ, sợ năng lực người thức tỉnh sẽ mang đến sự thay đổi không cần thiết, khiến bản thân bị ảnh hưởng không thể chống cự, dù sao trên "Sổ tay chiếm đóng" đã viết rất rõ ràng, bóng ma tâm lý liên quan đến căn phòng "506" có thể sử dụng được năng lực
Anh làm vậy chỉ vì lý do duy nhất: Như bây giờ càng thú vị hơn
Trực tiếp sử dụng năng lực sẽ khiến vấn đề đơn giản hơn nhiều, mức độ nguy hiểm giảm xuống ít nhất một phần ba
Trong lúc chạy trốn, Thương Kiến Diệu đột nhiên "ngã sấp" xuống, trượt về phía trước một đoạn
Đây không phải là vì anh bị năng lực người thức tỉnh ảnh hưởng, mà là chủ động ngã xuống
Rầm
Một cảnh vệ bất ngờ không kịp đề phòng, không phanh lại kịp, bị anh gạt chân ngã xuống
Thương Kiến Diệu theo đó nhào lên người hắn, giật lấy một thứ đen xì
Anh làm động tác giật chốt, ném thứ đen xì này về phía cảnh vệ mặc thiết bị khung xương quân dụng gần mình nhất
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhờ sự hỗ trợ của "hệ thống cảnh báo tổng hợp", cảnh vệ kia bước đầu phán đoán đó chính là lựu đạn, bởi vì trên người họ đều có mang theo
Hắn ta vội vàng bổ nhào về một bên, nấp vào sau một cỗ máy móc, các cảnh vệ xung quanh cũng làm ra động tác tương tự
Thiết bị khung xương quân dụng không phải là áo giáp động lực, không hoàn toàn bao phủ cơ thể, gặp phải vụ nổ hay mảnh đạn bắn ra, không thể che chắn cho người mặc hoàn toàn không bị tổn thương
Cạch, thứ đen xì kia rơi xuống một bên, nhưng không phát ra vụ nổ
"Ha ha
Thương Kiến Diệu bật cười: "Xin lỗi, tôi ném nhầm rồi
Anh đeo một khẩu súng tự động, tay trái cầm quả lựu đạn màu đen, ném lên rồi bắt lấy, lại ném lên rồi bắt lấy
Thứ đen xì đang nằm lẳng lặng dưới đất là một chiếc giày da màu đen
Nghe thấy lời anh nói, nhận thấy không có vụ nổ xảy ra, đám cảnh vệ đồng loạt chạy tới
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thương Kiến Diệu thấy thế, cánh tay trái rung lên, ném quả lựu đạn thật về phía ấy
Cùng lúc đó, anh cuộn tròn người lăn ra ngoài hành lang
Tạch tạch tạch
Ở vị trí anh đứng lúc trước, từng hàng vết đạn chi chít hiện ra
Ầm ầm
Quả lựu đạn màu đen này vừa bay ra ngoài, đã bị một cảnh vệ mặc thiết bị khung xương quân dụng bắn trúng, cho nổ trước
Vụ nổ sinh ra sóng xung kích và mảnh đạn văng khắp nơi, ngăn cản những cảnh vệ còn lại chạy theo vào hành lang một cách hữu hiệu
Thương Kiến Diệu nhảy bật lên như một con cá chép, một lần nữa cười to nói:
"Cảm ơn nhé
Tiếp đó, anh lại quay về trạng thái tự lẩm bẩm:
"Dũng khí đối diện với nguy hiểm..
"Dũng khí đối diện với nguy hiểm..
Anh chạy như bay về phía cuối hành lang, nơi đó còn có vài cảnh vệ
Thương Kiến Diệu cầm khẩu súng tự động vừa mới cướp được lên, bắn phá về phía đó
Tạch tạch tạch, ánh lửa tỏa ra khắp nơi, mấy cảnh vệ có người trúng đạn ngã xuống đất, có người tìm công sự che chắn, nhất thời không có sức ngăn cản Thương Kiến Diệu đến gần
Đúng lúc này, Thương Kiến Diệu đột nhiên có cảm giác nửa người tê dại
Bịch
Anh ngã xuống đất, nói với giọng phấn khích:
"Người thức tỉnh à..
Giọng anh đột nhiên cất cao:
"Trước kia chúng ta không thù, gần đây cũng không oán, vì sao anh lại muốn ngăn cản tôi
"Họ trả cho anh bao nhiêu thù lao
Tôi trả gấp đôi
Cảm giác tê dại như bị liệt nửa người của anh nhanh chóng được giảm bớt
Anh đã cấy ghép cho người thức tỉnh kia một tư duy "mọi người chung sống hòa bình, mỗi người đi một bên"
Thấy năng lực có hiệu quả, Thương Kiến Diệu gắng sức chống tay xuống đất, vừa nhảy vừa chạy đứng thẳng người lên
Mục tiêu của anh chính là cuối hành lang
Đằng sau anh, từng tên cảnh vệ lần lượt chạy ra, phía trước anh, kẻ địch vốn đang hấp tấp tránh né cũng điều chỉnh lại phòng tuyến
Thương Kiến Diệu lại một lần nữa cố gắng kêu gọi đầu hàng
Lúc này, trong đầu anh, Thương Kiến Diệu "thích mới mẻ" kêu lên một tiếng:
"Không đúng, đây không gọi là đối diện với nguy hiểm
"Đây hoàn toàn không tính là nguy hiểm gì
"Nỗi sợ hãi lớn nhất của chủ nhân căn phòng, chuyện mà người này cảm thấy nguy hiểm nhất hẳn là đã bị giữ lại
"Tôi muốn đối diện với mối nguy hiểm này
Soạt một tiếng, anh ta dừng lại, giơ hai tay lên
Sau đó, anh ta chậm rãi ngồi xuống, giơ hai tay đặt lên sau gáy
Từng bóng đen nhào tới, các cảnh vệ ghì chặt Thương Kiến Diệu xuống dưới đất
Không lâu sau, Thương Kiến Diệu bị trói lại, miệng cũng bị bịt chặt
Anh mở to hai mắt, tò mò tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì
Chẳng mấy chốc anh đã bị cố định trên một chiếc giường kim loại, mấy người mặc áo dài trắng đeo khẩu trang xanh đi tới
"Các người định làm gì tôi
Thương Kiến Diệu sợ hãi hỏi
Người cầm đầu mặc áo blouse trắng kinh ngạc thốt lên:
"Không phải anh bị bịt miệng rồi sao
Hỏi xong, anh ta mới phát hiện trên trán Thương Kiến Diệu mọc ra một cái miệng
Đây là của Thương Kiến Diệu "thích mới mẻ", rất ham muốn đóng vai kia
"Đúng vậy
Cái miệng há ra đóng lại, rất ảo não nói: "Tôi quên mất
Anh lập tức nói:
"Mọi người bắt đầu đi, muốn làm thí nghiệm gì với tôi thì cứ làm, tôi không nói gì, chỉ nhìn thôi
Giây tiếp theo cái miệng kia của anh biến mất
Nhưng trên gò má, cằm, ngực, bụng, mu bàn tay của Thương Kiến Diệu lần lượt mọc ra từng đôi mắt, nhìn chằm chằm không chớp cái nào
Đám người mặc áo blouse trắng vô cùng sợ hãi, có người cao giọng hô lên:
"Người đâu, người đâu, tiêm thuốc mê cho anh ta
"Dựa theo tiêu chuẩn của voi trưởng thành
Mười đôi mắt của Thương Kiến Diệu cùng chứng kiến một ống tiêm có thể so với cánh tay của anh tiêm chất lỏng bên trong vào người mình
Anh thầm nói: "Dũng khí đối diện với nguy hiểm..
"Dũng khí đối diện với nguy hiểm..
Cứ thế, anh rơi vào hôn mê, có cảm giác chìm vào giấc ngủ
Đến khi anh tỉnh lại, bên trong phòng thí nghiệm không còn một ai
"Sự biến hóa gì đây
Thương Kiến Diệu ngồi dậy, sờ cằm nói: "Chủ nhân căn phòng lúc trước quả thật đã bị bắt, cũng nhìn chăm chăm vào thuốc mê, tỉnh lại thì thấy cảnh tượng này
Bóng ma tâm lý của người này là địa điểm này, chứ không phải là cả sự việc, cho nên, bất kể dùng cách gì để thoát đi đều tính là thành công
"Cách chiếm đóng" tương ứng mà "Sinh vật Bàn Cổ" cung cấp đều là chạy thẳng một mạch ra khỏi đây, dũng cảm xông về phía trước
Như vậy cũng tính là vượt qua bóng ma tâm lý này, cho nên lúc trước không ai thử bị bắt
Số 11, khu C, tầng 495
Long Duyệt Hồng đúng giờ bật ngọn đèn bàn lên, thu dọn quần áo
Làm xong việc này, hắn ngồi xuống, định nghỉ ngơi một lúc rồi rửa mặt
Rảnh rỗi, hắn lấy lá bùa đông con nhiều cháu mà mẹ Cố Hồng đưa cho ra
Lúc ngón tay sờ vào mặt giấy màu vàng nhạt của lá bùa màu, Long Duyệt Hồng đột nhiên cảm thấy không đúng: Tờ giấy này khá mới, không giống như đồ do bà nội truyền lại.