Trường Sinh: Áp Giải Phạm Nhân Trăm Năm, Nhập Thế Tức Vô Địch

Chương 35: Hai người vắng mặt, cùng một sự vắng mặt




Chương 35: Hai người vắng mặt, cùng một sự vắng mặt
Cả hai đều vô cùng chán ghét, vô cùng muốn đấm hắn một trận
Sau đó lại cướp tiền từ tay hắn, cảm giác sẽ như thế
---
**Nơi Hắc Ảnh**
Một đám người đang xì xào bàn tán
“Làm sao bây giờ
Xem ra, họ Lý này có khả năng vô địch thật sự rất lớn.”
“Không sai, nếu không ra tay nữa, chờ hắn làm phò mã, thân phận sẽ khác rồi.”
“Đã vậy, đêm nay liền động thủ.”
“Nhưng mà, chỉ một mình hắn có cần thiết phải xuất động nhiều người của chúng ta như vậy không?”
“Nói đúng là, một kẻ phế vật mà thôi, đừng thấy hắn có thể đứng chung với Vũ Uy, ta đã chú ý cả quá trình rồi, chính là một tên rác rưởi có vận may tốt mà thôi.”
“Coi như hắn có thể chống lại Vũ Uy, cũng không cần thiết phải xuất động nhiều cao thủ Hóa Kình như vậy chứ.”
“Nói phải, một người Hóa Kình cũng đủ cho hắn một trận.”
“Đừng nói nhảm nữa, trên kia bảo sao thì làm vậy, hành động thôi!”
“Vâng.”
---
**Đêm trăng mờ gió lớn, đêm giết người**
Cảm nhận được sát ý, Lý Trường Thọ cũng không chọn đường quay về Túy Hoa Lâu
Mà là một mình đi về phía ngoài thành
Sắc trời dần tối
Đường đi cũng ngày càng vắng vẻ
Người đi đường càng ngày càng ít
Mấy người quanh đó cuối cùng cũng không diễn nữa
“Đại ca, chắc hắn đã phát hiện chúng ta rồi.” Một tên sát thủ ghé vào tai lão đại nói
“Phát hiện thì phát hiện thôi.” “Ta cũng không nghĩ hắn lại tự đi về con đường chết như vậy.” “Trong nội thành Kinh Đô, chúng ta không tiện ra tay, nơi này có gì mà phải sợ.”
“Cùng nhau lên!” “Sớm giết xong, sớm kết thúc công việc!”
Lão đại ra lệnh
Mấy chục tên sát thủ cũng không diễn nữa
Lưỡi dao trong tay hiện lên, đồng loạt lao về bóng người phía trước
Không ngờ rằng, còn chưa kịp đến gần
Người phía trước đã lao vút đi
“Cmn
Tốc độ này, ít nhất cũng phải cao thủ Tiên Thiên.”
“Lão đại, mình có còn đuổi theo không?” Sát thủ tiểu đệ nhìn bóng dáng vừa biến mất khỏi tầm mắt của mình, cằm rớt xuống đất
“Đuổi cái con khỉ.” “Tự tìm cái chết đấy à!” “Mẹ nó, thằng này giấu quá sâu đi!”
Sát thủ lão đại cũng thấy sụp đổ
Tên cừu non vốn dễ bắt nạt lại hóa thành một con mãnh hổ
Cũng may, hắn không phản sát cả bọn
Chờ đã.....
Người này lợi hại như vậy, sao không xử lý hết bọn chúng
Mà lại chọn cách bỏ chạy
“Lão đại, người này lợi hại như thế.” “Tại sao phải chạy?” Tiểu đệ cũng lập tức đưa ra nghi vấn
“Ta biết sao được?” “Nếu không thì các ngươi đuổi theo hỏi thử?”
Mặc kệ người ta muốn chạy vì sao
Riêng cái tốc độ kia đã đủ để bọn họ hít bụi
“Thôi đi, thôi đi.”
---
**Rừng sâu núi thẳm**
“Hô!”
Chạy một hơi 100 km, Lý Trường Thọ thở hắt ra
Hắn không biết, cũng không muốn biết có thể đánh lại đám người áo đen kia không
Dù có đánh thắng thì sao
Bất quá cũng chỉ là một lũ sai vặt mà thôi
Hắc thủ phía sau không chết, sẽ mãi phái người lợi hại hơn đến
Lý Trường Thọ cũng nhân cơ hội này để đào thoát cái vận mệnh làm phò mã kia
Cho dù có bị Tào Lục Thúc bắt được
Cũng có thể quang minh chính đại dùng cái cớ này
Ai bảo có người muốn giết hắn đâu
Kinh Đô, Lý Trường Thọ tạm thời không có ý định quay về
Hồ Mị Nương không chết
Công chúa còn đang kén phò mã
Đạo Phủ Châu huyện, hắn cũng không có ý định đi vào
Đại Tụng Vương Triều cai quản vẫn là theo lộ dẫn chế
Không có giấy tờ chứng minh thân phận, tự tiện xâm nhập, rất dễ bị bắt
Lý Trường Thọ cũng không phải không có thẻ căn cước
Chủ yếu, cái giấy chứng nhận này không dùng được
Phải biết, bây giờ hắn đang là người dự bị cho vị trí phò mã
Với thế lực của Đại Tụng Vương Triều, chỉ cần dùng sẽ bị phát hiện ngay lập tức
Đến lúc đó không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa
Nhất là cái trận thi đấu này
Thật sự là quá dễ dàng
Dễ đến mức Lý Trường Thọ phải nghi ngờ, liệu có ai đứng sau thao túng chuyện này hay không
Hơn nữa, người đáng nghi nhất, chính là Tào Lục biến mất ngay khi vừa đến Kinh Đô
Sao lại có sự trùng hợp như thế
Hắn vừa đến Kinh Đô một ngày
Công chúa lại bắt đầu tỷ võ cầu hôn
Rồi gặp những sự việc kỳ lạ
Bảo là trùng hợp, ai có thể tin
Tóm lại
Lý Trường Thọ dự định ở trong núi mấy năm
Chờ mọi chuyện lắng xuống rồi sẽ trở lại xem
Cũng nhân cơ hội này
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đem những công pháp đã học củng cố lại một chút
Dù mọi thứ ở trong đầu hắn
Nhưng chưa luyện tập nhiều thì vẫn còn non nớt
Ngoại trừ…… công pháp chạy trốn
Không biết vì sao, các loại khinh công rất phù hợp với hắn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Gần như vừa bắt đầu đã học được ngay, không cần phải động não nhiều
Hơn nữa, dùng nó như cá gặp nước
Tùy ý tìm một vách núi bằng phẳng
Lý Trường Thọ kiếm chút củi, dựng một cái phòng nhỏ rồi ở lại trong khu rừng sâu núi thẳm này
---
**Ngày kế tiếp giờ Dần**
**Kinh Đô**
**Cửa hoàng cung**
Một vị công công đang xoay vòng
Chính là công công hôm qua phát lệnh bài cho hai vị phò mã ứng cử
Hắn lúc này không còn dáng vẻ điềm nhiên tự tại, vênh váo hung hăng như hôm qua nữa
Mà là trên trán lấm tấm mồ hôi
Phải biết, bây giờ vẫn còn là cuối hạ
Kinh Đô vào buổi sáng sớm vẫn rất lạnh
Cho dù thế, hắn vẫn đổ mồ hôi đầm đìa
Có thể thấy được trong lòng hắn đang rối bời
“Báo!” Một bóng dáng nhỏ gầy chạy vội đến
Nhìn trang phục là biết tiểu thái giám
“Sao rồi!” Lý công công vội vàng hỏi
Hôm qua hắn đã nghiêm giọng nói, giờ Dần sẽ chờ ở đây, quá giờ sẽ không đợi
Vốn nghĩ rằng, hai vị kia hẳn đã sớm canh giữ ở cửa cung rồi
Không ngờ, giờ Dần sắp qua mà hai người vẫn không ai đến
Chờ đợi thêm nữa thì đây sẽ là đại sự mất
Hoàng thành là nơi cấm địa, người bình thường muốn vào thì phải thông qua nhiều cửa ải
Nhất là việc gặp mặt Hoàng Thượng, các bước còn rườm rà hơn nữa
Quá giờ Dần mà vẫn chưa đến thì lúc Hoàng Đế triệu kiến mà còn chưa hoàn thành, ai sẽ là người chịu
Chẳng lẽ để Hoàng Đế phải chờ
Từ xưa đến nay, chỉ có đạo lý thần chờ quân, chứ làm gì có chuyện để quân phải đợi thần
“Bẩm Lý công công, Uy Vũ đại tướng quân phủ đại công tử hôm qua bị thương nặng.” “Dù đã mời ngự y điều trị, trong thời gian ngắn vẫn chưa tỉnh lại.” “Hiện tại, vẫn đang hôn mê.” Tiểu thái giám mồ hôi nhễ nhại, cơ thể run rẩy
Tất nhiên, đây không phải là sợ mà là chạy bộ quá mệt
“Vậy còn Lý Trường Thọ, Lý công tử đâu?” “Thân thể hắn thì một chút cũng không sao mà!” Một người không đến thì không quan trọng, nhưng sợ là cả hai đều không đến
Chỉ cần một người tới thì hắn còn có thể giải thích được
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhưng cả hai đều không tới thì có ý gì đây
Chẳng lẽ là coi thường công chúa
Không muốn làm phò mã
Đây là tội khi quân đó
“Này.....
Cái này......” Tiểu thái giám quỳ rạp xuống đất, không dám hé răng
Hắn chỉ có nhiệm vụ đi phủ Đại tướng quân, sao mà biết Lý Trường Thọ thế nào được
“Bẩm, Lý công công không xong rồi, chuyện lớn rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.