Chương 17: Hiền lành Chu Dịch
"Phát hiện lý lẽ không thắng được, liền muốn dùng vũ lực nói chuyện sao
Chu Dịch bất đắc dĩ thở dài, cẩn thận từng li từng tí đem khế ước xếp lại, bỏ vào trong ngực mình: "Vì sao nơi nào cũng đều như thế này
"Vì sao thế đạo này gian nguy hắc ám như vậy
"Vì sao một người thiện lương như ta, luôn luôn gặp phải những chuyện đen tối này
Hắn thở dài liên tục
Tên áo đen dẫn đầu động động cổ, phát ra tiếng kêu răng rắc như rang đậu, trên mặt hắn lộ ra một nụ cười nhăn nhở, tay cầm đao chém vào không khí, phát ra âm thanh xé gió sắc bén: "Tiểu tử, xuống địa ngục rồi hẵng than thở
"Loại người ngoại lai như ngươi, ở hoàng đô không thân không thích, không ai để ý, dù cho xác chết thối rữa ở cống rãnh bị chuột ăn hết, cũng sẽ không có ai quan tâm
"Giết ngươi, bọn ta cũng sẽ không sao
"Kiếp sau đầu thai nhớ thông minh một chút, ngoan ngoãn nằm ở quê mình đi, đừng mang ảo tưởng đến Hoàng Đô làm gì
"Nơi này không phải thiên đường thực hiện lý tưởng, nơi này là địa ngục ăn tươi nuốt sống
Người đàn ông nói xong những lời này thì đột nhiên hét lớn một tiếng, dẫn theo đám thuộc hạ xông về phía Chu Dịch, đao chém và móc sắt cùng nhau vung tới, đón chào Chu Dịch
Chu Dịch đã sớm không chờ được nữa rồi
Hắn đã sớm muốn thử xem thân thể cường đại hiện tại của mình
Đối mặt với bọn người áo đen hung hăng khí thế, hắn không hề lùi bước, ngược lại còn tiến lên một bước, với tốc độ cực nhanh đâm thẳng vào ngực tên áo đen cầm đầu
Tên áo đen như bị xe tốc độ cao tông trực diện, còn bị bay ngược về phía sau nhanh hơn
Hắn đâm mạnh vào tường rào nhỏ, rồi từ từ trượt xuống đất
Tên tráng hán miệng phun máu tươi, mắt đờ đẫn, cố gắng đứng dậy nhưng không thành
Cú va chạm vừa rồi khiến xương ngực hắn vỡ vụn, nội tạng tổn thương
Nằm bất động trên đất có lẽ còn cố gắng thở được một lát
Mọi việc xảy ra quá nhanh trong tích tắc
Sau khi đâm bay tên cầm đầu, Chu Dịch không hề dừng lại, hắn nhấc chân quét ngang
Một chân dài phảng phất biến thành roi thép, quật vào một tên áo đen bên trái khiến hắn bay ra ngoài, tên áo đen kêu thảm một tiếng, cánh tay vặn vẹo không bình thường, có lẽ tàn phế
Hắn còn làm văng hai tên áo đen tráng hán bên cạnh, ba người ngã trên mặt đất một lúc lâu không dậy được, không biết có phải vì vết thương quá nặng hay là giả chết
Ba người bên phải Chu Dịch lúc này mới phản ứng lại, vung móc sắt và đao bổ tới gần Chu Dịch trong gang tấc
Chu Dịch nhanh chóng lui lại, tránh được đòn đánh này
Tốc độ phản ứng thần kinh của hắn nhanh hơn đám người này không biết bao nhiêu, tốc độ cũng vậy, đối phó với những người này, giống như mèo vờn chuột nhẹ nhàng
Nhân lúc ba người kia chưa kịp thu hồi vũ khí đang chém xuống, Chu Dịch lại xông lên
Chỉ trong chớp mắt, cả ba người cũng đã ngã xuống đất, không rõ sống chết
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mà tới lúc này, tên áo đen cầm đầu kia mới vừa từ trên tường trượt xuống
Hắn ngã trên mặt đất, thử đứng dậy không được, chỉ có thể gắng sức trợn mắt nhìn Chu Dịch đầy kinh hãi
Nhìn đám áo đen tráng hán nằm la liệt trên đất, Chu Dịch rất khó khăn mới có thể tỉnh táo lại
Một chút vận động vừa rồi, đối với hắn chỉ như là khởi động thôi
“Đáng tiếc, dù sao nơi này cũng là hoàng đô, ta lo lắng quá nhiều, nếu không……” Ánh mắt Chu Dịch sâu thẳm, lóe lên vẻ khó hiểu, khiến người nhìn thấy đều không khỏi rùng mình
Kỳ thực khi ra tay hắn đã giữ lại phần lớn sức lực, cũng không ra tay giết người
Hiện tại bọn người này nhìn thảm thiết vậy, nhưng chỉ cần cấp cứu kịp thời, vẫn có thể sống được
Bọn hắn dù nửa đời sau có bị gãy tay gãy chân, nằm trên giường sống hết một đời, thì cũng vẫn có thể còn sống, phải không
Chu Dịch làm vậy, chính là để bọn chúng sau này không thể hại người
“Ta vẫn quá thiện lương a.” Chu Dịch âm thầm nghĩ rồi lại oán trách sự thiện lương của mình: "Một người thiện lương như ta rất dễ chịu thiệt, tương lai còn không biết sẽ bị bao nhiêu người lừa gạt đây.....
Hắn thở ngắn than dài, muốn quyết tâm nhưng thế nào cũng không làm được
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lát sau, có nha dịch tới, muốn áp giải Chu Dịch về nha môn
Nghe nói có người qua đường báo quan, cũng không biết thật giả ra sao
Trong tiểu viện tất cả mọi người bị nha dịch cưỡng ép áp giải đi
Chu Dịch thản nhiên chấp nhận, điều duy nhất khiến hắn có chút an tâm chính là phòng mình không bị lục soát, những dược vật quan trọng đều vẫn còn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bây giờ chưa ai động, ngày sau thì không chắc
Nếu hắn không sống sót trở về, không biết những thứ này sẽ rơi vào túi của ai
Nhưng vấn đề cũng không lớn, hắn đã sớm để lại tinh thần lạc ấn trên những đồ vật này, chỉ cần chúng còn ở trong hoàng thành, hắn có thể cảm ứng được và tìm lại
Nếu có người dám dùng thuốc của hắn, vậy thì hãy chờ mà cảm thụ uy lực của Tử Chú Thuật
Cứ vậy, Chu Dịch với tâm thái bình thản bị áp tải đến huyện nha
Hoàng đô Đại Sở rất rộng lớn
Để tiện quản lý, trong hoàng đô thiết lập đến 5 huyện để phân khu quản lý
Hằng ngày các huyện lệnh của 5 huyện này đều mang vẻ mặt đau khổ, cảm thấy bị giày vò vạn phần, như thể đang ở địa ngục
Dù sao ở hoàng đô có quá nhiều quan lớn quyền quý, chỗ nào cũng là những người mình không dám đắc tội, mà mình lại cùng cấp với họ, hằng ngày đều bị gò bó theo quy tắc, làm sao không khó chịu
Nhưng những vị quan lớn khó chịu này, là khi đối mặt với các quan lớn hiển quý, còn khi đối mặt với thường dân thì họ vẫn là những ông quan giết người như ngóe
Hôm nay, huyện nha Bình An Huyện mở đường xét xử
Huyện lệnh ngồi trên ghế dưới cờ “thanh thiên bạch nhật”, ánh mắt uy nghiêm quét xuống phía dưới: “Ai ở dưới đường?”
Chủ nhà là bà lão ác nhân cáo trạng trước, vội vàng mở miệng: “Tiện phụ Lưu Vương Thị ở đây!”
“Mấy ngày trước, lương nhân nhà tiện phụ bất ngờ bị rơi xuống nước mất mạng, chỉ để lại hai mẹ con ta, vì sinh kế, vì tương lai của các con, ta buộc phải bắt đầu thu dọn lại gia sản mà trượng phu để lại…… Kết quả mới phát hiện, nhà ta có một chỗ sân nhỏ thế mà bị những người ngoại lai không biết từ đâu tới chiếm đoạt!”
“Tiện phụ đến tìm họ nói phải trái, lại bị đánh một trận, ngay cả mấy người bà con xa tới giúp ta cũng đều bị đánh cho người không ra người……”
“Ô ô, xin Thanh Thiên đại lão gia làm chủ cho dân phụ!”
Trên công đường, chủ nhà vừa khóc vừa nức nở, thấy huyện lệnh cũng có chút không nỡ nhìn
Thế là ông ta vỗ mạnh vào chiếc kinh đường mộc, trợn to mắt giận dữ quát Chu Dịch: “Xem tiểu tử ngươi trắng trẻo, khí độ ung dung, vốn tưởng rằng ngươi là nhân vật gì, không ngờ lại là một tên lưu manh hung ác!”
“Người đâu, lôi hắn ra ngoài chém!”
Ngay lập tức có hai nha dịch bước ra, muốn lôi Chu Dịch ra ngoài
Quyết định sơ sài như vậy, dù cho Chu Dịch đã ngao du thiên hạ năm mươi năm, gặp qua đủ loại kỳ văn dị sự cũng không khỏi kinh ngạc: “Đại ca, ngươi quyết định như thế này có quá sơ sài không?”
“Ngươi còn chưa kịp thẩm tra mà!”
“Chỉ vì lời nói một chiều mà ngươi xem mạng người như cỏ rác, kết tội người ta?”