Truyền Hình Điện Ảnh: Thiếu Niên Bạch Mã Bắt Đầu Ăn Dưa Kiếm Khách

Chương 60: Tiểu Hoàng Đình Kinh




Chương 60: Tiểu Hoàng Đình Kinh
Đêm
Ngủ ngoài trời vùng đồng nội
Không còn cách nào, khi đã đi ra ngoài thì không thể ngày nào cũng gặp được thành trấn, có thể gặp được thôn xóm ở núi rừng đã là may mắn lắm rồi, đa phần thời gian đều phải ngủ ngoài trời
“Sư đệ, ngươi đốt đống lửa lên đi.”
“Linh Tố, Hàn Y, các ngươi rắc dược phấn xung quanh chỗ này.”
“Tô huynh, ngươi..
ngươi cứ tự nhiên đi.”
Tìm một chỗ đất trống, sau khi dừng xe ngựa xong, Vương Nhất Hành liền bắt đầu phân phó
Trước đây hắn nhiều lần xuống núi giúp sư môn làm việc, có kinh nghiệm phong phú khi đi xa
Đống lửa để dùng cho bữa tối, còn dược phấn là để xua đuổi côn trùng
Ba đứa trẻ đều nghe lời, mỗi người bắt đầu làm việc của mình
Cuối cùng, Vương Nhất Hành nhìn Tô Cửu không biết từ lúc nào đã cầm một cành cây, đang quơ quơ đập hoa cỏ dại, rồi lựa chọn bỏ qua
Vẫn là câu nói kia, hắn hiểu rất rõ Tô Cửu
Rất nhanh, màn đêm buông xuống, trên đống lửa đã có một con thỏ rừng đang được nướng
“Đừng có nói là ta không làm gì nha, con thỏ là ta bắt được đấy.”
Tô Cửu cuối cùng vẫn làm chút chuyện ra hồn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Tô huynh thật lợi hại.”
Vương Nhất Hành cười chắp tay, tiện thể nhìn nồi canh trong bình gốm
Thỏ rừng, canh rau dại, kết hợp cùng bánh nướng, đúng là một bữa tối no bụng
Mấy đứa nhỏ đều rất hài lòng, ăn đến miệng dính đầy mỡ
“Ôn gia này không dễ vào đâu.” Vương Nhất Hành vừa ăn vừa nhìn Tô Cửu: “Ngũ đại độc môn, ngoại trừ Đường Môn ra, những môn phái còn lại đều đóng cửa không tiếp khách, người bình thường khó mà dò la.”
“Ôn gia này lại còn ở rừng sâu núi thẳm, nơi có đầy độc trùng.”
“Không sao, ta có quan hệ.” Tô Cửu cười lấy ra một phong thư
Bách Lý Đông Quân viết giúp hắn
“Ta suýt quên mất, vậy thì tốt rồi.”
Vương Nhất Hành gật đầu, đang định nói thì tiểu Hàn Y đột nhiên hỏi: “Sư phụ, người muốn cùng Ôn gia so tài độc công sao?”
“Đúng vậy.”
Nghe vậy, Vương Nhất Hành vỗ tay một cái: “Tô huynh cũng là một cao thủ dùng độc.”
Hắn cũng không quên chuyện trước đây Lôi Mộng Sát và Mặc Hiểu Hắc suýt chút nữa đã phá hủy một nửa Học Cung
“Tạm được.”
Tô Cửu cười, hiển nhiên không muốn tiếp tục đề tài này
Lúc này, hắn đột nhiên nói: “Linh Tố, con vào xe ngựa lấy cái bọc sách màu xanh ra đây.”
“Dạ.”
Linh Tố chạy nhanh đến xe ngựa, lát sau đã cầm một quyển sách đưa cho Tô Cửu: “Sư phụ, con đã lấy xong.”
“Cho các ngươi.”
“A?”
“《 Tiểu Hoàng Đình Kinh 》.”
Nghe đến đây, tai của Vương Nhất Hành và Triệu Ngọc Chân dựng lên trong nháy mắt, nghe quen thuộc quá
“《Hoàng Đình Kinh》?” Vương Nhất Hành chủ động lên tiếng hỏi: “Có phải là 《Hoàng Đình Kinh》, một trong những bảo điển của Đạo môn?”
“Để tham khảo chút thôi.” Tô Cửu nhấp một ngụm rượu, nhìn tiểu Hàn Y và tiểu Linh Tố giải thích: “Phương pháp này lấy 《Hoàng Đình Chân Kinh》 của Đạo giáo làm cơ sở, dung hợp một vài môn phái khác, cuối cùng sáng tạo ra pháp môn tu hành chân khí
Được chia thành 《 Tiểu Hoàng Đình Kinh 》, 《 Đại Hoàng Đình Kinh 》 và 《 Hoàng Đình Cảm Ứng Chân Kinh 》
Khi tu luyện xong tam kinh, các ngươi có thể mở ra tất cả các khiếu đạo trên người, khí thế có thể cộng hưởng cùng trời đất, vừa lâu đời lại vừa thuần hậu
Lúc đối địch, chân khí sẽ như đại giang đại hà, liên miên không dứt
Hơn nữa, kinh này cũng giống như các kinh điển của Đạo giáo, công chính ôn hòa, dù sau này các ngươi muốn chuyển tu chân khí khác cũng không gặp chút trở ngại nào
Đây là quyển sách đầu tiên, các ngươi cố gắng học.”
“Đa tạ sư phụ.”
Hai người hưng phấn chắp tay lia lịa, sau đó vội vàng mở 《 Tiểu Hoàng Đình Kinh 》 ra xem
Triệu Ngọc Chân đứng bên cạnh tò mò, tiến tới muốn nhìn rõ
Kết quả bị tiểu Hàn Y trừng mắt lườm một cái, chỉ có thể ngượng ngùng cười trừ, cuối cùng bĩu môi, rụt lại
Tô Cửu thấy vậy lên tiếng: “Kinh điển của Đạo giáo thường rất thâm sâu khó hiểu, có gì không biết, các con cứ hỏi vị đạo sĩ nhỏ này.”
“Triệu đạo trưởng, phiền toái ngài.”
Nghe vậy, Triệu Ngọc Chân vội vàng chắp tay đáp lễ, trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn
Hắn biết, đây là Tô Cửu đang truyền đạo
Pháp tu hành có thể mở toàn thân khiếu đạo, quả thực hiếm có trên đời
Đừng nói đến bọn họ, Vương Nhất Hành cũng có chút thèm thuồng
“Tô huynh, mỗi lần nhìn ngươi, ta lại thấy mình hai mươi năm nay đã sống phí.”
“Không sao cả.”
Vương Nhất Hành đang tưởng Tô Cửu chuẩn bị an ủi hắn thì thấy Tô Cửu chỉ vào ba đứa nhỏ, cười nói: “Không lâu nữa thôi, khi ngươi thấy bọn chúng, ngươi sẽ càng cảm thấy mình đã sống phí hơn đấy.”
“…”
Tô Cửu quả là người an ủi người mà
Lúc này, Tô Cửu chủ động lên tiếng: “Ngươi không có hứng thú với quyển 《 Tiểu Hoàng Đình Kinh 》 này sao?”
“Thiên phú có hạn, hiện tại tu cái này là đủ rồi.”
Vương Nhất Hành nghe vậy thì cười, trong mắt đột nhiên xuất hiện vẻ ủ rũ: “Thật ra nhìn một số người, ta thấy khó chịu thật đấy.”
Tô Cửu không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn hắn
“Ta lên núi năm tuổi, tu đạo mười bảy năm, tu vi đã vào Tự Tại Địa cảnh, ở trong giang hồ cũng coi như là một nhân vật, nhưng ta không có chút kiêu căng nào, ngươi biết tại sao không?”
“Vương đạo trưởng có tâm tính tuyệt hảo.”
Đối diện với ngón tay cái của Tô Cửu, Vương Nhất Hành cười khổ lắc đầu, liếc mắt nhìn Triệu Ngọc Chân: “Ta chỉ là tên ngốc, cả ngày tu luyện chân khí, các loại đạo pháp, kiếm pháp đều kém xa hắn
Càng đừng nói tới mấy người như ngươi, thật sự khiến người khác ghen tị.”
“Không có cách nào, ta là thiên tài mà.”
Tô Cửu nói, vỗ vỗ vai Vương Nhất Hành: “Ngươi có nhớ không
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ta từng nói rằng, ta sẽ xem mệnh.”
“Như thế nào
Muốn xem mệnh giúp ta sao?”
“Không.”
Tô Cửu lắc đầu: “Mệnh của ngươi không cần xem, bởi vì, ta đã thấy rồi.”
“Mệnh gì?”
“Tiêu dao chi mệnh.”
Nói xong, Tô Cửu đứng dậy, đi về phía xe ngựa, chỉ để lại Vương Nhất Hành với đôi mắt ngơ ngác
Thế nào là “Tiêu dao chi mệnh”
Đương nhiên là nhập vào Tiêu Dao Thiên Cảnh rồi
Thật tình, trước đây Vương Nhất Hành chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này, hay có lẽ là do hắn cảm thấy mình không vào được Tiêu Dao nên tối nay mới nảy sinh ra ý nghĩ như vậy
Đừng thấy hắn chỉ mới đôi mươi mà đã đạt tới Tự Tại Địa cảnh, điều này không có nghĩa là một ngày nào đó hắn sẽ có thể vào Tiêu Dao
Biết bao nhiêu người cả đời cũng không vượt qua được cánh cửa này
Vương Nhất Hành không biết đã nghe được bao nhiêu tiền bối giang hồ thành danh từ lâu, vài chục năm trước đã nhập vào Tự Tại Địa cảnh, nhưng đến khi chết vẫn không chạm được vào ngưỡng cửa của Tiêu Dao Thiên Cảnh
Trong khoảng thời gian này, khi đến Thiên Khải thấy các thiên kiêu khác, tâm tư của hắn càng thêm nặng nề
Hôm nay, có lẽ do màn đêm buông xuống hoặc có lẽ là tâm huyết dâng trào, nên hắn mới trút hết tâm sự với Tô Cửu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Kết quả, đổi lại một câu “Tiêu dao thiên mệnh”
Vương Nhất Hành ngơ ngác đứng tại chỗ rất lâu, đột nhiên bật cười
Hướng về phía Tô Cửu đã lên xe ngựa, đang nhấp rượu, hắn lớn tiếng gọi: “Đợi đến ngày ta vào được Tiêu Dao, chúng ta đánh nhau một trận nhé.”
“Có rượu không?”
Tô Cửu lớn tiếng đáp lại
“Đánh thắng có được không?”
“Vậy ta sẽ không nhường đâu.”
Vương Nhất Hành nghe vậy cười ha ha: “Ha ha...”
Ba đứa nhỏ nhìn Vương Nhất Hành, rồi lại nhìn Tô Cửu, vẻ mặt khó hiểu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.