Tu Chân Tứ Vạn Niên

Chương 254: Ai Chán Sống Liền Đến Đi!




Chương 254: Ai Chán Sống Liền Đến Đi!Chương 254: Ai Chán Sống Liền Đến Đi
Đống than rơi xuống đất, tứ phân ngũ liệt
Lý Diệu không chớp mắt, lướt tới lang yêu đang hấp hối
Nửa người dưới của lang yêu đã vỡ nát trong đầm lầy, nửa người trên thì treo ngang trên một cây một cây đại thụ, bởi vì đau đớn nên không ngừng run rẩy
Hắn chẳng thể nào ngờ được rằng, hai gã Yêu Tướng cấp thấp lại bị một người tu chân Luyện Khí kỳ miểu sát
Ngươi chết chắc rồi
>
Vương Kích thiếu chủ sẽ không bỏ qua cho ngươi, con khỉ không lông
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chờ Vương Kích thiếu chủ thu phục xong Sư Long biến dị đó, nhất định sẽ giết chết ngươi, giết chết cả những đồng bạn của ngươi nữa
Lang yêu hung hãn này chết đến nơi rồi nhưng vẫn lộ ra vẻ dữ tợn, cuồng vọng gào thét
Lý Diệu không nói gì, đứng cách mươi mét, nhấc pháo tinh từ lên bắn, trút xuống hỏa lực như mưa rào
Lông sói của Huyết Thủ dựng đứng, nửa kiện chiến giáp trên người cũng phóng xuất ra một đạo hộ thuẫn mỏng manh, ngăn chặn uy lực của Toái Tinh pháo
Sau một thoáng, hộ thuẫn vỡ nát, Toái Tinh pháo bắn lên người lang yêu, cơ hồ là bắn cho hắn ngập sâu vào trong thân cây
Sau mấy chục phát pháo, lang yêu đã tan thành mây khói
Mà Lý Diệu, cũng không chống đỡ được nữa, đầu tiên là quỳ một gối xuống đất, sau đó cả người gục về phía trước, chỉ cảm thấy cả người trên dưới trống rỗng, không còn một chút khí lực nào
Bên trong não như là có hơn trăm viên bom tinh thạch nổ cùng lúc
Trận chiến này, thật sự rất hung hiểm
Tuy rằng hắn bố trí cạm bẫy liên hoàn, lại lợi dụng uy thế của thiên lôi, thành công đánh chết hai gã Yêu Tướng, nhưng cái giá phải trả cũng vô cùng thảm trọng
Công kích của Yêu Tướng không phải dễ ngăn cản
Một loạt đòn đánh ban đầu của lang yêu đã thẩm thấu yêu lực vào tinh khải, đánh vào trong cơ thể hắn, tạo thành nội thương
Nếu không phải hắn tu luyện thiên chuy bách luyện, lực phòng ngự hơn xa người tu chân Luyện Khí kỳ bình thường
Chỉ sợ đã bị yêu lực đánh cho gãy xương, ngũ tạng lục phủ làm vỡ nát rồi
Mà một con điểu yêu khác phát động công kích thần hồn, cũng hung mãnh hơn gấp trăm lần công kích thần hồn mà vượn mắt to trên Ma giao đảo phát ra
Nếu không phải thần hồn của hắn đã trải qua sự thối luyện của Âu Dã Tử, não vực lại có lực lượng Âu Dã Tử lưu lại bảo hộ thì chỉ sợ đã trực tiếp bị đánh cho biến thành ngu ngốc rồi
Dù là như vậy, hắn lúc này vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu
Giống như là một ngọn lửa từ trong cháy ra ngoài, khiến cho hắn miệng khô lưỡi khô, mắt nổ đom đóm, sâu trong yết hầu máu loãng trào ra từng cục
Không được, không thể ở đây lâu được
Tâm niệm Lý Diệu khẽ động, bên trong tinh khải, phù trận trị liệu được khởi động
Một đạo thanh mang nhu hòa chậm rãi lưu chuyển toàn thân, lập tức cơn đau ở lưng đã giảm bớt, chính là nước thuốc thông qua xương sống đang rót vào trong cơ thể
Nước thuốc vào cơ thể, giống như đất cằn gặp mưa rào, bị mỗi một tế bào của hắn hấp thu một cách tham lam
Lý Diệu lặng lẽ chờ đợi
Hắn cho dù là một giây cũng không muốn ở đây thêm, nhưng phải chờ khi dược tính phát tác, tạm thời áp chế thương thế, khôi phục sức chiến đấu nhất định
Nếu không hắn sẽ không thể ra khỏi Lôi Âm sơn mạch
Không biết có bao nhiêu yêu thú cường đại chờ lột tinh khải, lôi hắn ra làm bữa ăn khuya
Mà ở đây, có khí tức của hai gã Yêu Tướng lưu lại
Yêu thú tầm thường không dám tới gần
Sau mười phút, trị liệu đã hoàn thành bước đầu
Đầu óc Lý Diệu tỉnh táo hơn một chút, giãy dụa đứng lên, kiểm tra tình huống của tinh khải
May mắn là hắn vô cùng chú trọng đối với việc giữ gìn tinh khải, vừa rồi bị lang yêu xé rách đều là thiết giáp bên ngoài, cấu kiện chính của tinh khải không bị tổn thương
Chỉ là một bộ phận pháp bảo phụ trợ bị yêu khí ăn mòn, cộng với va chạm mạnh nên mất đi công hiệu
Vương Kích thiếu chủ
Nghe tên, nhất định là đại nhân vật trong yêu tộc
Dám dẫn tiểu đội thâm nhập tới Thiên Nguyên giới đuổi bắt yêu thú hoang dại cấp bậc Yêu Vương, thực lực chắc mạnh lắm
>
Nhất định phải mau chóng tìm được huấn luyện viên, nói không chừng có thể chặn giết tiểu đội thâm nhập của yêu tộc này
Cho dù thân thể vẫn vô cùng đau đớn, Lý Diệu cũng không dám trì hoãn, vừa duy trì hình thức trị liệu vừa chạy vào trong rừng
Sau ba tiếng
Hồng hộc, hồng hộc
Lý Diệu chạy như điên, tim như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực
Vừa đứng tựa vào một gốc Lôi Minh Mộc, dùng vải ngụy trang có khắc phù trận ẩn thân bịt kín người, một đàn Nguyệt U Lang bốc ra hỏa diễm màu tím chạy lướt qua người, vừa phát ra tiếng sói tru vừa lao vào sâu trong rừng
Lý Diệu thầm kêu khổ
Hắn lạc đường rồi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trong tinh não của Chiến khải Huyết Đao vốn có phù trận chỉ đường, chỉ cần một đường chạy về phía nam là có thể ra khỏi rừng
Nhưng, cũng không biết có phải do điện thiểm lôi minh, linh năng hỗn loạn, hay là trong chém giết vừa rồi bị yêu khí xâm nhập, quấy nhiễu sự vận chuyển của phù trận
Phương hướng chỉ dẫn đã sai hoàn toàn
Mà Lôi Âm sơn mạch, cũng không phải một ngọn núi hình nón trơ trọi, mà là từ mấy trăm ngọn núi tổ thành, hình thành một hệ thống núi khổng lồ
Khi Lý Diệu cho rằng mình một đường chạy xuống, sắp tới được chân núi thì mới phát hiện mình càng chạy càng đi sâu vào trong một khe núi
Đang định quay lại thì không kịp rồi, trong Lôi Âm sơn mạch có không ít yêu thú cường đại đang nhìn chằm chằm vào hắn
Dưới sự đuổi bắt điên cuồng của đàn thú, hắn sao còn lựa chọn phương hướng mà chạy được nữa
Sau khi tạm thời thoát khỏi bảy tám đàn thú thì hắn đầu óc choáng váng, đi vào sâu trong Lôi Âm sơn mạch vắng bóng người này
Những yêu thú này ngửi được khí tức của mùi máu, tất cả đều trở nên điên cuồng, nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ đâu
Lý Diệu chỉ nghỉ ngơi hai phút, lại bắt đầu chạy như điên
Thân thể mỏi mệt đến cực hạn, nhưng đầu óc lại vô cùng tỉnh táo
Giống như là một bó củi bốc cháy, khi sắp cháy hết thì lửa càng lúc càng vượng
Để tránh né sự đuổi bắt của yêu thú, hắn thậm chí mạo hiểm ở giữa chạc cây Lôi Minh Mộc, cách lưới điện gần nhất mà nhảy ra, dùng cách này để nhiễu loạn cảm giác của yêu thú, giấu kín hành tung của mình
Đúng lúc này..
Gừ
Từ trên một ngọn núi khác ở xa xa, bỗng nhiên truyền đến một tiếng gầm rú kinh thiên động địa, giống như một đạo lôi đình từ dưới mắt đấy chui lên, đánh vào hư không
Ngay cả điện thiểm lôi minh trên bầu trời cũng thất sắc, yên lặng chừng nửa giây
Lý Diệu giật nảy mình, thiếu chút nữa thì từ trên chạc cây ngã xuống
Tinh nhãn lập tức dò xét về đỉnh núi ở xa xa đó
Đỉnh núi mà hắn đang đứng, địa thế khá cao, bởi vậy quét một cái là thấy trên ngọn núi ở xa xa đó, đại thụ đang không ngừng đổ xuống, còn có mấy đoàn lưu quang đang va chạm kịch liệt, tạo ra tiếng nổ đinh tai nhức óc
Nhất định là tiểu đội thâm nhập của yêu tộc do Vương Kích thiếu chủ dẫn dắt và con Sư Long biến dị đó
Lý Diệu kêu khổ trong lòng, không ngờ hai bên lại cách nhau gần như vậy
Loại đại chiến cấp bậc Yêu Vương này không phải một con tôm Luyện Khí kỳ như hắn có thể can thiệp
Hắn chỉ muốn trốn được càng xa càng tốt
Nhưng hắn đang ở trong mấy trăm ngọn núi, dõi mắt nhìn ra xa, tất cả dãy núi đều giống hệt nhau, trên trời thì lại mây đen dầy đặc, điện thiểm lôi minh, mưa to tầm tả, căn bản không phân rõ đông tây nam bắc
Muốn chạy trốn cũng không biết trốn đi đâu
Đầu thì loạn, bên dưới lại truyền đến những tiếng sói tru, cúi đầu nhìn, mấy chục cái đèn lồng màu tím tỏa ra hung mang đang nhìn chằm chằm vào hắn
Mấy con Nguyệt U Lang, thuận theo thân cây bò lên, tốc độ cực nhanh
Mà sâu trong rừng cây còn có rất nhiều yêu thú, ngửi được mùi máu tươi của hắn, hắn túm tụm đi theo
Bị bức tới tuyệt cảnh, cùng đường, hung tính từ trong xương tủy của Lý Diệu bị kích phát triệt để, loan đao ra khỏi vỏ, lao thẳng tới bầy sói
Lúc này vừa hay có một tiếng sấm vang lên, lưới điện trên Lôi Minh Mộc nổ mạnh, Lý Diệu mượn thế của sấm sét, Liệt Phong Lôi Sát đao vận chuyển tới cực hạn, huyễn hóa ra mấy chục đạo ánh đao chém tới Nguyệt U Lang
Tiếng gió, tiếng sấm, tiếng mưa rơi
Tiếng chiến đao phá không, đập nát xương cốt, chặt đứt huyết nhục
Hội tụ thành một hành khúc hủy diệt, vang vọng trong rừng cây
Lý Diệu không biết mình đã xuất bao nhiêu đao, cũng không biết phù trận chữa thương rốt cuộc đã phát động bao nhiêu lần, ngay cả nước thuốc cũng tiêu hao gần hết
Hắn thậm chí quên mất cả thời gian, giống như lại nhớ tới lần đầu tiên bị cuốn vào trong bão cát, thần hồn bốc cháy điên cuồng, đao pháp không ngừng đột phá, trảm sát tất cả nhưng thứ cản ở trước mặt
Bỗng nhiên cả người nhẹ bẫng, chính là đã giết xuyên được đàn thú
Phía sau để lại một đống thi thể tứ phân ngũ liệt
Phía sau nữa lại có rất nhiều yêu thú đang lao tới
Lý Diệu không chút do dự bỏ chạy ngay
Hơn trăm yêu thú hội tụ thành một con nước lớn cuồng nộ đuổi sát sau lưng hắn
Khoảng cách của hai bên đã càng lúc càng gần, Lý Diệu cũng có thể ngửi được mùi tanh hôi trên người không ít yêu thú
Mà linh năng của hắn cũng đã kích phát đến cực hạn, nếu tiếp tục đốt cháy một cách điên cuồng thì chưa bị yêu thú ăn thịt mà đại não đã khô kiệt rồi
Lý Diệu chưa bao giờ cảm thấy, tử vong lại ở gần như vậy
Gừ
Một con báo cả người trắng toát, trong nanh vuốt lượn lờ điện lưu màu tím, hung hăng tấn công về phía lưng hắn, cùng hắn thuận theo khe núi ngã nhào xuống, bị hắn lật tay chém một đao đâm vào tim
Lý Diệu trong họng trào ra một ngụm máu, lại cố gắng nuốt vào
Máu này vừa ngọt vừa đắng
Vào khoảnh khắc chỉ mành treo chuông, hắn bỗng nhiên ma xui quỷ khiến thế nào lại nghĩ:

Không biết lúc này, tiểu Linh tỷ đang làm gì nhỉ, chỉ sợ vẫn đang tu luyện điên cuồng
>
Ngày đó ta nhắn cho nàng ta, không nên chỉ gửi một bức ảnh, nêu nói thêm mấy câu mới đúng
Chỉ là, nên nói gì đây
Suy nghĩ này chỉ lóe lên trong đầu rồi ngay lập tức bị cảm giác muốn sống thay thế, Lý Diệu giãy dụa đứng lên, một cước đá bay thi thể của con báo
Kên kên Lý Diệu ta không phải dễ giết vậy đâu
>
Vương Kích thiếu chủ cũng thế, đám súc sinh các ngươi cũng vậy, ai hiềm sống lâu thì tới đây đi
Đúng lúc này, dư quang ở khóe mắt Lý Diệu phát hiện một tia lưu quang từ trong khe núi lóe lên rồi biến mất dưới đất
Lòng đất
Trong lòng Lý Diệu khẽ động, chạy như điên về phía mà lưu quang vừa biến mất
Quả nhiên, ở chỗ sâu nhất của khe núi, phía sau một vách đá phủ kín rêu xanh có một khe hở
Lý Diệu cắn răng một cái, thuận theo khe hở mà chui vào

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.