Chương 5: Đột phá Sáng sớm ngày thứ hai, mọi người vẫn theo thường lệ tiến vào luyện võ trường để quan sát vị đại hòa thượng kia diễn luyện quyền pháp
Ngay lúc kết thúc buổi diễn luyện, trong đám người đột nhiên vang lên một tràng thốt lên
“Mau nhìn
Vương Xuyên đột phá!” Chỉ thấy một đệ tử có vóc dáng khôi ngô đang luyện quyền ở rìa đám đông
Quyền pháp của hắn hòa hợp thông suốt, đại hòa thượng gật đầu thỏa mãn: “Không tệ, Vương Xuyên đã nhập môn Tiểu La Hán Quyền
Từ hôm nay, ngươi có thể vào nội viện tu hành.” Mọi người nhao nhao tiến lên chúc mừng, nhưng sự hâm mộ và ghen ghét trong ánh mắt lại không sao che giấu được
Khương Minh đứng ngoài vòng người vây, nhìn bóng lưng Vương Xuyên ngẩng cao đầu bước vào nội viện, trên mặt hắn không hề có chút biểu cảm nào
“Khương sư đệ, có thể chỉ điểm chút quyền pháp cho ta được không?” Một giọng nói hơi có vẻ lanh lảnh đột nhiên vang lên bên tai
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Khương Minh quay đầu lại nhìn, là Lý Tứ, người ở cùng sương phòng với hắn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Xin lỗi, ta hiện tại phải nắm chặt thời gian luyện quyền.” Khương Minh nhàn nhạt từ chối, xoay người muốn rời đi
Sắc mặt Lý Tứ lập tức tối sầm: “Được được, vậy sư đệ cứ luyện quyền trước.” Vốn tưởng mọi chuyện kết thúc tại đây, lại không ngờ Lý Tứ kia lại đi đến cách đó không xa, nói bằng giọng âm dương quái khí
“Có vài người ấy à, cả ngày cứ ôm cuốn kinh thư nát giả vờ giả vịt, còn luyện quyền, e là đến cuối cùng cũng không thể qua được cuộc khảo hạch!” Lý Tứ kéo dài âm điệu, cố ý để toàn trường đều nghe rõ ràng
Khương Minh đang đắm chìm trong quyền pháp nghe vậy liền khựng lại, hắn chầm chậm quay người, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo: “Ngươi vừa nói gì?” “Nói gì
Ta có nói gì đâu.” Lý Tứ chỉ cao khí dương (vênh váo) nhìn xung quanh, đối với các đệ tử vây xem nháy mắt ra hiệu
“Chu huynh nói không sai...” Khương Minh nhếch miệng cười lạnh, hàn quang chợt lóe trong mắt: “Thật đúng là a miêu a cẩu nào cũng dám đến giẫm ta một cước!” Lời còn chưa dứt, thân hình Khương Minh đã lách qua như quỷ mị, chiêu “Kim Cương trừng mắt” của Tiểu La Hán Quyền đã được triển khai
Lý Tứ giật mình, vừa kịp mở miệng thốt ra một chữ, nắm đấm của đối phương đã thẳng đến mặt hắn
Lý Tứ vội vàng giơ hai tay lên đỡ, nhưng lại thấy quyền thế Khương Minh đột nhiên biến đổi, quyền trái như độc xà thè lưỡi, từ góc độ hiểm ác đánh mạnh vào dưới sườn hắn
Cả người Lý Tứ bay ra ngoài như một bao tải rách, ngã lăn ra trên tấm đá xanh
Hắn co quắp người lại, giống như một con tôm luộc, đau đến mức ngay cả tiếng kêu thảm cũng không phát ra được, chỉ có thể từ trong kẽ răng rít lên những tiếng “tê tê” hút không khí
“Ngươi..
Ngươi dám...” Lý Tứ ôm lấy chỗ sườn, vừa sợ vừa giận
“Việc ta ôm Phật kinh không có nghĩa là ta hiền lành.” Khương Minh chầm chậm tiến lên, từ trên cao nhìn xuống kẻ tiểu tốt này, giọng nói lạnh băng: “Biết rõ quyền pháp của ta hơn ngươi, sao loại người như ngươi dám đến khiêu khích ta?” Hắn ngồi xổm xuống, một tay nắm chặt cổ áo Lý Tứ: “Nhớ kỹ, lần sau khiêu khích ta, tốt nhất nên lựa lúc ta đang tụng kinh, nói không chừng khi đó..
ta có thể đánh nhẹ tay hơn một chút!” Đám người vây xem im lặng như tờ, mấy đệ tử ban đầu đi theo Lý Tứ xúm xít càng mặt mũi tái mét, không tự chủ lùi lại mấy bước
Khương Minh lắc lắc cổ tay, không quay đầu lại đi về phía trung tâm luyện võ trường
Những nơi hắn đi qua, đám người tự động tách ra nhường đường
Ban đêm, khi Chu Hưng Chí đẩy cửa gỗ sương phòng, hắn lập tức nhận ra không khí trong phòng không ổn
Sương phòng vốn ồn ào náo nhiệt thường ngày, giờ phút này lại yên tĩnh đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy
Mọi người đều nằm im bất động trên giường như tượng gỗ
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Chu Hưng Chí lau mình đơn giản, trở lại giường ngủ rồi hỏi người bên cạnh
“Là Khương Minh...” Người kia ánh mắt lấp lóe, vài ba câu đã kể lại phong ba ở luyện võ trường
Lý Tứ ở cách đó không xa đã sớm vểnh tai nghe ngóng, đợi tiếng nói vừa dứt liền không kìm được bò dậy: “Chu sư huynh, ngươi nói...” “Ngươi gọi ai là sư huynh?” Chu Hưng Chí lạnh lùng lướt qua, chặn đứng những lời còn lại của đối phương trong cổ họng
Không để ý đến phản ứng của đối phương, Chu Hưng Chí quay sang nhìn Khương Minh đang tụng kinh dưới ánh nến, vẻ lạnh lùng trên hai hàng lông mày đột nhiên tan biến: “Khương huynh lại ra tay ư
Quả thật là ngoài dự liệu.” Khương Minh nhẹ nhàng lật trang Phật kinh, không ngẩng đầu trả lời: “Mạnh được yếu thua, chẳng phải ngươi nói sao?” “Ngươi cái này...” Chu Hưng Chí không nhịn được cười: “Ngươi chuyển biến này cũng quá nhanh rồi...” Khương Minh cũng bật cười
Phải biết kiếp trước của hắn, tính tình chẳng hề tốt, thường xuyên cãi nhau với khách hàng, cãi nhau với thương gia
Nếu không phải do tính chất nghề nghiệp đặc thù, e rằng hắn đã bị khai trừ không biết bao nhiêu lần rồi
Trâu ngựa, trâu ngựa (chỉ người làm việc cực nhọc, bị đối xử tệ bạc), làm trâu làm ngựa, ai có thể biết tâm lý những kẻ trâu ngựa này, rốt cuộc đã tích tụ bao nhiêu lệ khí
Trong xã hội văn minh, vẫn không thiếu người ngay dưới con mắt mọi người mà dám cầm dao g·i·ế·t người, nói là giận quá mất khôn, nhưng sao lại không phải do bị cuộc sống kìm kẹp
Nói cho cùng, không phải hình ảnh hắn ôm Phật kinh mê hoặc đám người, mà là đám người đã định nghĩa hình ảnh hắn tay nâng Phật kinh
“Đúng rồi, Khương huynh, Tiểu La Hán Quyền của ngươi còn bao lâu nữa mới nhập môn?” Nghe câu này, tất cả mọi người đều không tự chủ nhìn về phía Khương Minh
Mặc dù đối phương thường xuyên ôm Phật kinh, nhưng quyền pháp luyện tốt hay không lại rõ như ban ngày, chỉ là bọn họ không rõ cảnh giới của đối phương mà thôi
“Đã đột phá rồi.” Tiếng lật trang kinh của Khương Minh vang lên đặc biệt rõ ràng trong đêm tĩnh mịch
“Cái gì
Đã đột phá?” Chu Hưng Chí bỗng nhiên chống người dậy, xung quanh lập tức vang lên một tràng tiếng hít không khí
“Ngươi đột phá lúc nào
Vì sao không đi nội viện báo cáo?” “Đột phá trước bữa tối.” Khương Minh ngữ khí bình thản: “Mai đi báo cáo cũng không muộn.” “Trước bữa tối?” Ánh mắt Chu Hưng Chí rơi vào cuốn kinh thư được vuốt ve đến bóng loáng kia, đột nhiên tỉnh ngộ: “Ngươi sẽ không phải...” Nghĩ đến những hành vi cổ quái của đối phương, Chu Hưng Chí không khỏi cười khổ lắc đầu
“Ngươi..
Ngươi thật đúng là một quái nhân!” “Sớm cũng nhìn, muộn cũng nhìn, một quyển Tâm Kinh mới bao nhiêu chữ, đã thuộc lòng rồi, ngươi cần gì cứ lật đi lật lại xem hoài?” “Ngươi không hiểu.” Một câu nói của Khương Minh làm Chu Hưng Chí á khẩu không trả lời được
Hệ thống thiết lập nhân vật của Thánh Tăng:
Danh vọng: Bừa bãi vô danh Điểm thiết lập nhân vật: 75 Võ học: Tiểu La Hán Quyền cấp độ nhập môn (3/1000) có thể tăng lên Kỹ năng: Trù nghệ LV2 (183/200) có thể tăng lên Kinh quyển: 【Bát Nhã Ba La Mật Đa Tâm Kinh】 đã phân tích 15% Nhìn qua bảng hệ thống trong đầu, Khương Minh trong mắt lóe lên một tia đắc ý
“Nếu không phải cả ngày lật đi lật lại kinh thư, làm sao có thể có điểm thiết lập nhân vật?” “Một điểm thiết lập nhân vật có thể đổi năm điểm kinh nghiệm
Ta coi như không luyện quyền, cũng có thể dựa vào điểm thiết lập nhân vật để thúc đẩy võ học thăng cấp
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Loại chuyện tốt này, chỉ có đồ đần mới không làm.” —----------------- “Hôm nay là ngày thứ mười
Năm ngày sau, người nào vẫn chưa đột phá đến cảnh giới nhập môn, thì không cần phải đi nội viện báo cáo.” Vị đại hòa thượng vừa diễn luyện quyền pháp xong liền đưa ra tối hậu thư cho mọi người
Rất rõ ràng, ý của đối phương là, những người không thể đột phá đến cảnh giới nhập môn trong vòng nửa tháng, căn bản không thể đạt tới cảnh giới tiểu thành trong vòng ba tháng
Điều này cũng có nghĩa là, ngôi Trung Tự như Thanh Sơn Tự sẽ không có duyên với họ.
