Khoảng nửa ngày sau
Phương quản gia cùng tiểu San đã thu xếp xong xuôi toàn bộ du ký
"Thiếu gia, thật sự không muốn nữa sao
"Thật không muốn, thật không muốn
Xác nhận đến bảy tám lần, tiểu thị nữ không tin, Phương quản gia cũng không tin, thật khiến Sở Minh có chút cạn lời
"Thiếu gia, lão bộc biết là hơi lắm lời, nhưng vẫn muốn nói thêm một câu, những du ký này khi bán ra giá, sẽ có sự chênh lệch rất lớn so với giá mua, thiếu gia thật sự..
"Thôi được rồi, nếu không để ta tự đi
Sở Minh nhíu mày nói
Trong ký ức của nguyên chủ, lão quản gia này rất ổn trọng, sao bây giờ lại thành ra như thế
"Tiểu San, dìu thiếu gia vào nhà nghỉ ngơi, lão bộc đi bán đây
Dìu
Ta đi được mà
Bó tay
..
Đến gần tối, Phương quản gia cuối cùng cũng về đến
"Thiếu gia, hai mươi sáu quyển du ký, đổi được ba quyển thi thư và hai lượng bạc
"Chỉ được ba quyển thi thư thôi sao
Sở Minh hơi sững sờ, dù biết là sang tay du ký không đáng giá bao nhiêu, nhưng nguyên chủ trước kia đều mua với giá cao, đồ cũ quả nhiên ở đâu cũng bị mất giá trị..
"«Thi Kinh Thông Luận», «Kinh Sử Tập Túy», «Nông Chính Toàn Thư»..
Ba quyển thì ba quyển vậy
Cầm lấy sách muốn đọc, hắn trực tiếp vào phòng, thắp đèn đêm đọc sách
«Thi Kinh Thông Luận» toàn là thơ ca phú, đặt ở kiếp trước thì tuyệt đối là thứ để ngủ ngon giấc
Bây giờ có chút khác, Sở Minh cố đến giờ Hợi, tức là hơn mười một giờ, thật sự không chịu nổi nữa
Dù [Đọc Sách] có thể khiến hắn đọc nhanh như gió, đọc qua là nhớ, nhưng thân thể suy nhược, tinh thần lực không đủ, thức liền mấy canh giờ, đã là cực hạn
Cũng may, tiến độ [Đọc Sách] vẫn tăng lên, một đêm đã lên '31'
Nghỉ ngơi một đêm, buổi sáng Sở Minh luyện tập [Quặc Phong Chưởng], buổi chiều liền bắt đầu xem ba quyển sách kia
"Phương quản gia, ngài mau khuyên nhủ thiếu gia đi, thiếu gia hôm qua vừa ăn cháo sớm xong liền ra sân quạt gió, quạt xong cũng không nghỉ ngơi, lại vào phòng đọc thi thư..
"Thiếu gia so với trước kia mê du ký còn nghiêm trọng hơn..
Tiểu San bưng cháo sớm, mặt mày đầy lo lắng nói
"Ai..
đợi lát thiếu gia ra, ta nói chuyện xem sao
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Phương quản gia thở dài trong lòng
Cứ để thiếu gia luyện thế này, ông thật áy náy với phu nhân quá
Không bao lâu
"Thiếu gia, lão bộc có chuyện muốn nói với ngài..
"Chờ một chút rồi nói
Sở Minh khoát tay, không đợi Phương quản gia nói hết lời, đã đi ra sân, bắt đầu luyện chưởng pháp
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[Quặc Phong Chưởng (nhập môn)] [Tiến độ: 92/100] 93...94...95...96...99..
[Quặc Phong Chưởng (tiểu thành)] [Tiến độ: 1/100] "Hô...cuối cùng cũng tiến giai
Khóe mắt hắn thoáng hiện một tia vui mừng
"Chỉ là không biết uy lực như thế nào
Liếc mắt nhìn xung quanh sân, ở chỗ hẻo lánh thấy một khúc gỗ
"Thiếu gia muốn làm gì
Tiểu San nghi hoặc nhìn theo: "Chặt..
Bành
Tiểu San còn chưa nói hết câu, chỉ thấy thiếu gia nhà mình một chưởng đánh lên khúc gỗ
"Thiếu gia
Trong phút chốc, mặt nàng tái mét vì sợ hãi
Tay không chặt khúc cây, tay sẽ bị gãy mất
Nhưng mà, nàng vừa chạy tới, thì khúc gỗ đã vỡ làm hai
Tiểu San đứng sững tại chỗ, không biết làm sao
Ít...thiếu gia...Một chưởng chẻ được khúc gỗ
Không chỉ có Tiểu San, ngay cả Phương quản gia đang suy tính xem nên khuyên nhủ thế nào cũng đầy vẻ kinh ngạc
Khúc gỗ đó là loại dùng để chẻ củi, không tính là quá cứng rắn, trên thân có không ít vết nứt, nhưng để chẻ ra thì đối với người bình thường cũng không phải là chuyện dễ
Mà ông tận mắt chứng kiến, một thiếu gia gân cốt bị tổn hại, đi đứng còn phải nhờ người dìu mà lại chẻ ra bằng một chưởng
Đồng thời, một chưởng đó...sắc bén, nhanh gọn, nhìn thế nào cũng giống như loại chưởng pháp
Thiếu gia mấy ngày nay toàn vung tay lung tung, lại ngộ ra được chưởng pháp rồi sao
Không thể nào
Đạo võ thuật, không có thể phách cường tráng, không có người chỉ dẫn dạy bảo chính xác, muốn tự luyện được võ kỹ thì khác nào người si nói mộng
Trừ khi...thiên tài
Thiếu gia
Thiên tài
Sao trước đây không phát hiện ra nhỉ
Hay là nói, trước kia thiếu gia chỉ mê mẩn những thứ không đâu, bây giờ đã khai khiếu rồi
Đại khí vãn thành...
Không, mười sáu tuổi...Hình như cũng không phải quá muộn
"Phương quản gia, vậy là có chuyện muốn nói với ta
Đạt đến tiểu thành [Quặc Phong Chưởng], tuy không thể nói một chưởng đánh chết người, nhưng cũng có thể làm bị thương, không còn chỉ là trò mèo nữa
Sở Minh khá hài lòng với điều này, chỉ dùng hơn phân nửa sức đã chẻ được khúc gỗ, nếu toàn lực ra chiêu, uy lực có thể mạnh hơn chút nữa, cuối cùng cũng có chút khả năng tự vệ
'Chỉ là quá hao tổn thể lực, một chưởng xuống là hôm nay chắc chỉ còn đọc sách được thôi
Phương quản gia hoàn hồn, ánh mắt như chim ưng nhìn thiếu niên trong sân
"Lão bộc gần đây đi lại càng thêm không linh hoạt, hôm qua lại nhớ tới một phương pháp cường thân kiện thể, không biết thiếu gia có thể cho lão bộc mỗi ngày dành chút thời gian luyện một chút không
"A, Phương gia gia, người đúng là đi lại không vững a
Tiểu San ân cần nói: "Sau này việc mua đồ ăn cứ để tiểu San làm cho
"..
" Phương quản gia nếp nhăn trên mặt khẽ run run
Con bé này..
Sở Minh nghe vậy, mắt lập tức sáng lên: "Đương nhiên được, ngài cứ tự nhiên luyện
Lão quản gia này, cuối cùng cũng hé miệng
Nghe là Phương quản gia muốn mình luyện đi đứng, thực chất là muốn mình thể hiện chút gì đó mà thôi
"Đa tạ thiếu gia
Phương quản gia đi ra giữa sân
"Phương gia gia, nếu không để tiểu San dìu người
"..
" Phương quản gia sắc mặt tối sầm, đi trên đường trông thật có vài phần không được linh hoạt
Đây là tác dụng của tâm lý rồi
Sở Minh khóe miệng nhếch lên ý cười, vị lão quản gia này cũng cảm nhận được sự tổn thương tinh thần từ việc "Dìu người" mà ra
Nhưng giây sau, nụ cười trên mặt hắn liền biến mất, thay vào đó là vẻ mặt nghiêm nghị
"Lão bộc luyện, tên là 'Hổ Mãng Kình', không phải là thứ gì quá lợi hại, nhưng có thể thúc đẩy huyết dịch lưu thông, cải thiện thân thể
Phương quản gia vừa nói, vừa biểu diễn
"Hổ Mãng Kình có tổng cộng mười hai thức, mỗi một thức đều có mười động tác..
Sợ ta không nhớ được sao
Sở Minh đứng một bên, nhìn những động tác chậm đến cực điểm của Phương quản gia, giống như mấy ông bà già tập Thái Cực Quyền ở công viên kiếp trước..
Nhưng rõ ràng, Hổ Mãng Kình không phải là lấy nhu thắng cương
Phương quản gia sau khi luyện xong một lượt thì tốc độ dần tăng nhanh, thế võ càng thêm hung mãnh, đặc biệt là hai thức cuối, có thế của hổ gầm vang vọng núi rừng
"Thiếu gia có muốn thử chút không
Thời cơ đã chín, Phương quản gia cũng không che giấu nữa
'Nếu thiếu gia có thể tự lĩnh ngộ ra chưởng pháp rất lợi hại, đồng thời thân thể cũng không hề xấu đi, vậy đã nói rõ thiếu gia có thể luyện tập Hổ Mãng Kình
'Nếu thiếu gia thực sự là thiên tài, biết đâu có thể nắm vững Hổ Mãng Kình trong nửa năm trước khi sinh cơ hao kiệt, rồi tiến tới tu luyện đoán thể chi pháp, lấy võ đạo để bồi bổ căn cơ..
"Phương quản gia, thiếu gia mới khỏe lại, buổi sáng lại vừa luyện..
chưởng pháp, sao có thể luyện thêm cái Hổ Mãng Kình này..
Tiểu San nháy mắt liên tục
Dường như đang nói: Phương gia gia, tiểu San là để người khuyên thiếu gia đừng luyện, không phải để người dẫn thiếu gia luyện cùng a
"Được, ta thử một chút
Sở Minh nghỉ ngơi một lát, thể lực cũng hơi phục hồi
"Thiếu gia, động tác của Hổ Mãng Kình rất nhiều, để ta biểu diễn lại một lần nữa..
"Không cần, ta nhớ hết rồi
Xem qua không chỉ là đọc sách, mà những động tác này, Sở Minh cũng xem qua một lần là nhớ hết
Phương quản gia lùi ra một bên, trên mặt nở nụ cười
Động tác của Hổ Mãng Kình không những nhiều, mà còn phức tạp khó luyện, chỉ nhìn hai lần là nhớ hết được
Ông không nói gì, chỉ lẳng lặng quan sát, trong lòng nghĩ bụng đợi thiếu gia quên mất, sẽ lại biểu diễn
Sở Minh đi ra giữa sân, khởi thế, bước tấn, ngưng quyền, vung tay..
[Hổ Mãng Kình (nhập môn)] [Tiến độ: 1/100] "Đến rồi
Bảng kia quả nhiên hiện lên dòng chữ mới
[Tiến độ: 2/100] [Tiến độ: 3/100]...