"Về phần những bức tranh khác, kỹ năng vẽ không hề yếu, đồng thời cũng mang ý nghĩa và cái hồn riêng, chỉ là vì người vẽ tranh không đủ danh tiếng, nên không được coi là bút tích thật
Giá trị của tranh, một nửa là do chính nó, hơn phân nửa là do danh tiếng của người vẽ
Ví như một danh gia, những bức tranh ông ta vẽ trước khi nổi danh, cho dù chỉ là luyện tập kỹ năng, cũng sẽ được tung hô, được gọi là bút tích thật chỉ vì ông ta đã thành danh
Vậy những bức tranh đó có kỹ thuật vẽ, hoặc là nói là có ý cảnh cao lắm sao
"Tranh của ta, nếu có một ngày có thể được trưng bày ở hành lang này..
Lương Nguyên lộ vẻ mong chờ
Sở Minh thong thả bước đi dọc hành lang trưng bày tranh, mắt đảo qua những bức họa hai bên
Ngay từ đầu hành lang, tranh đã cho hắn một cảm giác kinh diễm khác biệt, thứ mà tranh của Lương Nguyên không có được
Đặc biệt là khi 【Kiếm Hồ Linh Thức】 được khai mở, các chi tiết xử lý trong tranh còn vượt xa tranh của Lương Nguyên, và thậm chí là kỹ năng vẽ của chính hắn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Công tử, chúng ta vào trong đi, tranh ở hành lang ngoài này chẳng có gì đặc biệt, bút tích thật đều ở trong hành lang kia
Sở Minh bước chân chậm chạp, dường như muốn thưởng thức hết mọi bức họa mới chịu đi, Lương Nguyên thấy vậy, chỉ có thể nhắc nhở nhỏ giọng
Nhưng Sở Minh như không nghe thấy, bước chân vẫn chậm rãi, phảng phất mỗi bức tranh đều có thể hấp dẫn hắn
Sự thật đúng là như vậy
Trên bảng
【Thư họa: Đăng đường nhập thất】 【Tiến độ: 22/ 100】 ‘22’ điểm là do hắn vẽ thêm hai bức tranh mới tăng
Mỗi khi quan sát một bức tranh, số lượng sau chữ "tiến độ" lại tăng lên một lần
Xem hết bức thứ nhất, các chi tiết, bố cục, toàn bộ bức tranh đều in sâu vào đầu, số lượng liền từ ‘22’ nhảy lên ‘35’, tăng liền ‘13’ điểm
Thu hoạch thư họa trong hành lang trưng bày tranh này, còn vượt xa so với tiến độ lúc vẽ tranh
Nhìn sang bức thứ hai, tiến độ lại từ ‘35’ nhảy lên ‘45’, tăng thêm mười điểm
Bức thứ ba, tiến độ lên ‘54’
Bức thứ tư, thứ năm..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bình tĩnh quan sát ghi nhớ một bức họa, thời gian cần thiết cũng vừa uống hết một chén trà
Nói cách khác, thời gian uống cạn chén trà, tiến độ 【Thư họa】 có thể tăng một lần
Ninh Hạo và Lương Nguyên theo phía sau, trong lòng thoáng buồn cười
Tuy nói trong hành lang tranh chỉ có vài bức là bút tích thật, nhưng ý cảnh và kỹ thuật của các bức khác cũng không chắc là thua kém bút tích thật, chỉ là thiếu đi sự nổi tiếng của người vẽ
Lần đầu bọn họ đến hành lang trưng bày tranh này, cũng đã bị thu hút bởi những bức tranh đa dạng trước mắt
Nhưng dù bị thu hút, họ cũng không giống như Sở sư đệ, bức nào cũng phải dừng lại ngắm nghía cả
"Sở huynh, những bức họa này cứ nhìn lướt qua là được rồi, tuy cũng có chỗ đáng để học hỏi, nhưng không thể sánh được với sơn thủy chân đồ của Đường Bạch lão tiên sinh, chúng ta tranh thủ thời gian vào trong hành lang đi
Lương Nguyên lại nhắc nhở
Nhưng lúc này Sở Minh lại đang dán chặt mắt vào một bức tranh trước mặt
Trong tranh, bầu trời giông tố ầm ầm, mưa như trút nước, phía dưới là năm sinh vật kỳ lạ trông giống trâu nhưng không có sừng, chỉ có một chân
Và ở phần viền bức họa có kèm theo một dòng chữ: Dáng như trâu, thương thân không có sừng, một chân, xuất nhập nước thì tất mưa gió
"Quỳ Ngưu?
"Ngũ Ngưu Đồ
Trong khoảnh khắc nhìn thấy bức họa này, cả người Sở Minh như đứng hình
Không nói đến kỹ năng vẽ tranh cao siêu đến mức nào, mà bức họa này đã mang đến cho hắn sự rung động cực kỳ lớn
"Công tử
Ninh Hạo dáng vẻ hung hãn thấy Sở Minh ngơ ngẩn trước bức tranh, thấp giọng nói:
"Bức họa này không có ký tên, không rõ của ai, nội dung lấy một loại chiến mã trong quân đội man di hay giao chiến với Đại Trăn vương triều làm nguyên mẫu, vẽ ra theo trí tưởng tượng
Sở Minh nghe vậy, mới giật mình hoàn hồn
Là sinh vật tưởng tượng sao
Đồng tử hắn nhấp nháy, ghi toàn bộ bức tranh vào đầu
Cùng lúc đó, bảng hiện lên sự thay đổi
【Thư họa: Bút mực tinh diệu】 【Tiến độ: 10/ 100】 Quan sát bức ‘Ngũ Quỳ Ngưu Đồ’ này, tiến độ nhảy tăng hơn ba mươi điểm, kỹ năng 【Thư họa】 lại có bước đột phá
"Sở huynh, trong hành lang tranh có rất nhiều phong cách khác nhau, mỗi bức tranh đều có cái đặc sắc riêng, huynh cứ xem từng cái một như vậy, chẳng những không học hỏi được gì, mà vì nhìn quá nhiều còn khó phân biệt tốt xấu, ảnh hưởng đến kỹ năng vẽ của huynh đó
Lương Nguyên ngừng một chút, thấy xung quanh không có ai, bèn ghé sát tai Sở Minh khuyên nhủ: "Những bức họa này có nhiều chỗ đáng để tham khảo, nhưng không nên xem một cách tràn lan như vậy
"Sở huynh tuy có thiên phú về hội họa, nhưng về kiến thức và tầm nhìn thì chưa chắc đã hơn ta và Ninh sư huynh, Sở huynh, chúng ta vẫn nên đi quan sát sơn thủy chân đồ của Đường Bạch lão tiên sinh đi
Ánh mắt của Sở Minh dừng lại ở bức tranh tiếp theo
So với ‘Ngũ Quỳ Ngưu Đồ’, dù bức họa này cũng rất tinh xảo, nhưng thiếu đi cái cảm giác kinh diễm kia
Hơn nữa, sau khi hắn ghi nhớ toàn bộ bức họa này, tiến độ trên bảng 【Thư họa】 lại không nhúc nhích
Hắn nghĩ có hai khả năng, 【Thư họa】 đã đột phá, không thể tăng tiến độ thông qua việc quan sát nữa
Hoặc là, vì bức họa đang xem có phong cách vẽ tương đồng với bức họa trước đó
Hắn lại nhìn sang những bức tiếp theo, dù có cách vẽ khác biệt, tiến độ trên bảng vẫn không hề nhúc nhích
Sở Minh thu hồi tầm mắt, hiểu rằng đã không thể tăng tiến độ bằng việc quan sát những bức tranh này nữa
"Đi thôi
"Như vậy mới đúng chứ
Lương Nguyên cười nói: "Mấy bức họa này xem nhiều cũng không tốt, càng xem càng dễ mất đi cái cảm ngộ ban đầu của mình đối với hội họa
"Ừm, Lương sư huynh nói rất đúng
Sở Minh đáp một tiếng, rồi đi tiếp theo hành lang
Nhưng hắn không đi lướt qua những bức tranh hai bên, mà mắt vẫn thi thoảng đảo qua
Nếu có bức tranh nào khác biệt với những bức trước, Sở Minh vẫn sẽ dừng lại một chút quan sát
"Sở huynh, thực ra trong đó còn một bức tranh kỳ lạ lắm, bức họa đó thì..
Đi được vài bước, Lương Nguyên bỗng dưng lộ vẻ mặt kỳ lạ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Bức họa đó thế nào
Sở Minh tò mò hỏi
"Sở huynh cứ vào xem sẽ biết
… Họa Phường, Lâu Họa Vũ
"Tô cô nương, mấy bức tranh này là mới thu về sao
Có thể cho ta xem một chút được không
Thiếu nữ lúc trước đã tiếp đón Sở Minh, vừa chuẩn bị treo bốn bức tranh lên thì Sở Ngọc đã nhã nhặn tiến tới hỏi
"Sở công tử, mấy bức họa này chỉ là tranh vẽ thôi, không lọt vào mắt của công tử đâu
Thiếu nữ nhận ra Sở Ngọc, biết hắn là con nhà giàu
"Thật tình cờ, dạo này ta thấy hứng thú với hội họa, đang định mua vài bức tranh để học tập đây
Sở Ngọc thong thả nói
"Sở công tử lại thấy hứng thú với hội họa sao
Trong mắt thiếu nữ thoáng kinh ngạc, nhưng tay thì nhanh chóng treo xong bốn bức tranh lên theo thứ tự: "Sở công tử mời xem
Sở Ngọc khẽ gật đầu, mắt nhìn đến bức thứ nhất: "Tranh sơn thủy chân đồ của Đường Bạch lão tiên sinh
"Ha ha, xem ra Sở công tử thật sự là có tìm hiểu rồi
Thiếu nữ khẽ cười nói
"Đó là tự nhiên rồi, ta sao có thể nói dối trước mặt Tô cô nương chứ
Sở Ngọc chậm rãi đưa tay chỉ vào bức tranh: "Người vẽ bức này, chính là thư sinh vừa mới rời đi
"Không phải là thư sinh đó
Thiếu nữ lắc đầu
"Ồ
Vậy là ai trong số họ
Sở Ngọc lại hướng mắt về mấy người vẫn còn đang thưởng thức tranh trong lầu
Mấy người đó đều mặc cẩm y, thân phận nhìn có vẻ không tệ, nhưng sau khi bị Sở Ngọc chỉ vào thì đều lộ vẻ xấu hổ, cúi đầu thi lễ với Sở Ngọc rồi lui ra
Hiển nhiên, những người này đều biết Sở Ngọc
Sở Ngọc lại phất tay, Ngô Điền cùng đám hộ vệ cũng đều lui ra bên ngoài
"Tốt rồi Tô cô nương, nơi này giờ chỉ còn lại hai chúng ta
Tô Thiến bỗng nhíu mày, giọng nói trầm xuống: "Sở công tử nếu không mua tranh thì mời rời đi cho
"Không không, Tô cô nương đừng hiểu lầm, ta chính là đến mua tranh..
Ánh mắt Sở Ngọc lại chú mục vào bốn bức tranh đang treo trên tường
"Bức họa này thật sự không phải thư sinh lúc nãy vẽ
Hắn lại hỏi về vấn đề này...