Dịch giả
: Triệu Lâm
Mạc Vấn ngồi co quắp trên mặt đất, há miệng thở dốc
Hắn bôn ba mấy ngàn dặm mới tìm được một con Hoàng Mao Thử (chồn lông vàng) nhỏ
Ngưng thần chờ đợi, cẩn thận canh thời điểm, lúc A Cửu ghi đến chữ "Mạc" thì phát tiếng sấm, khó khăn lắm mới truyền được tin tức vào nơi giam cầm
Mạc Vấn mừng rỡ nhưng cũng nghĩ lại mà sợ, may mắn A Cửu thông minh, đã hiểu được hàm ý của tiếng sấm, bằng không thì hắn đã phí công suy nghĩ vô ích rồi
A Cửu đầu tiên là vui đến phát khóc, lát sau không kiềm chế được, nước mắt tuôn như mưa
Nàng khóc lớn cũng không phải vì thấy được cơ hội sống, mà là nghĩ đến Mạc Vấn muốn tìm ra nơi này đã phải trải qua khó khăn muôn trùng
Trước khi kết duyên với Mạc Vấn, nàng đã từng xem qua vũ tập, biết có hơn năm mươi chỗ giam cầm
Trong ba tháng Mạc Vấn đã đi tìm hơn năm mươi chỗ giam cầm phân tán rải rác khắp Hoa Hạ, đây hầu như là việc bất khả thi
Nàng có thể tưởng tượng được Mạc Vấn trong ba tháng này đã vất vả như thế nào, trong lòng vừa đau lòng vừa cảm động
Mạc Vấn ngồi dưới đất há mồm thở dốc, cũng không có đi đến bên ngoài bình chướng để nói chuyện với A Cửu, bởi vì hắn biết A Cửu không nghe được mà cũng chẳng nhìn được
Lúc này, trong lòng hắn tràn đầy yêu thương cùng bi thống, muốn đi đến bên cạnh bình chướng mà khóc cùng A Cửu
Nhưng hắn đã dùng lý trí áp chế lại, thở dốc xong rồi đem quần áo, chăn đệm bỏ vào cái hốc bị sét đánh, rồi khoác túi vải quay người bay về hướng nam, không miễn cưỡng, không do dự, đi vô cùng quyết đoán
Dù cho lúc này, A Cửu đang khóc vô cùng thương tâm bên trong nơi giam cầm
Một người đàn ông trở nên thành công hay là thất bại có rất nhiều nguyên nhân, đầu tiên không phải là có thông minh hay không, cũng không phải là phẩm đức xấu hay tốt, mà là người này có thể tự chủ được tốt hay không
Một người mà không quản được bản thân hoặc là không muốn ước thúc bản thân mình nhất định sẽ gây tai họa, chẳng những gây tai họa cho bản thân, mà còn có thể làm hại người bên cạnh
Trong con người luôn luôn có một phần thú tính: ăn nhiều đồ ăn, chiếm đoạt xxx, bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh,..
Những điều này đều là phần “Con” còn lưu lại trong tâm trí con người, nhưng nếu không có sự tự chủ ước thúc, cứ chiều theo cảm cảm xúc mà làm, thì kết quả sẽ chính là trở thành một loại động vật ích kỉ
Bị ủy khuất mà thổ lộ tâm tình cũng là một loại bản tính, Mạc Vấn cố gắng khắc chế chính loại bản tính này
Hắn cũng muốn ở lại, nhưng hắn biết không thể lưu lại, cũng không thể trì hoãn một giây nào, thậm chí ngay cả thời gian khóc cũng không có
Nếu như bây giờ cùng khóc với A Cửu, thổ lộ hết tâm tình, chắc chắn sẽ phí mất thời gian tìm kiếm địa nhũ, cuối cùng sẽ hại chết A Cửu
Sau một lần mượn lực bay lên, Mạc Vấn đã thoát khỏi tâm trạng đau buồn, nhanh chóng khôi phục lý trí, cân nhắc xem đi về nơi nào trước để tìm kiếm địa nhũ
Địa nhũ tuy rằng hiếm thấy, nhưng cũng không phải cái gì quá quý giá
Từ Thiên Tiên trở lên sẽ không ăn loại linh vật này
Địa Tiên cũng là Tiên nhân, nhưng bọn họ chỉ có thể ăn khí tức cùng hương khói, không cách nào ăn đồ ăn thật
Người xem địa nhũ là bảo bối thường là người tu hành đạt đến Tử khí hoặc là Tử khí trở xuống
Mạc Vấn ban đầu nghĩ đến Thác Bạt Thập Dực Kiền, Thạch Chân, Lưu Thiếu Khanh, Chu Quý nhân
Bọn họ đều là người có quyền thế, có lẽ có thể tìm bọn họ nhờ triều đình điều tra mà tìm được manh mối của địa nhũ
Nhưng cái ý nghĩ này rất nhanh đã bị hắn loại bỏ, nguyên nhân có hai
Một là thời gian không đủ, với thời gian ba bốn ngày thì cơ bản là không đủ để chạy loạn khắp nơi
Hai là đạo quán ở các nơi cũng không phải đều được Tư Đồ phủ của triều đình ghi lại
Trên Tuyết Sơn hô hấp khó khăn, suy nghĩ vấn đề rất chậm chạp
Sau khi xuống núi Mạc Vấn tìm được một chỗ tránh gió rồi lấy túi rượu ra, vừa uống rượu vừa suy nghĩ nên đến nơi nào trước để tìm địa nhũ
Lúc trước khi đi tìm các nơi giam cầm, hắn đã đi qua đại bộ phận Trung Nguyên, đối với thế núi dòng sông hiểu khá rõ
Ngọn núi nào có đạo quán, ngọn núi nào có động phủ, cơ bản hắn đều biết
Đầu tiên, hắn loại bỏ hết những khu vực không cách nào đi đến được trong vòng ba ngày, từ đó chọn ra cũng chỉ còn có khu vực phương bắc này
Mù quáng đi đến tất cả các đạo quán tất nhiên là không thành
Một là đến thì không đủ thời gian, hai là tiếng tăm của hắn quá xấu, đã trở thành ác nhân mà người người đều muốn giết
Nếu như tùy tiện đi đến một đạo quán nào đó sẽ gây ra hiểu lầm, bị công kích và cản trở
Tuy buồn rầu nhưng Mạc Vấn vẫn biết chừng mực
Hắn buộc bản thân phải ổn định tâm thần
Người đời thường phạm một tật xấu là không suy nghĩ kỹ đã bắt đầu làm, bởi vậy dẫn đến tốn thời gian, mất công mà lại chẳng được gì
Nếu muốn làm tốt một việc thì trước khi làm phải chuẩn bị đầy đủ, có kế hoạch chu đáo, chặt chẽ
Không có kế hoạch chính là khinh xuất, người khác khinh xuất cùng lắm thì tốn thời gian và tiền bạc, nhưng hắn mà khinh xuất, A Cửu sẽ chết
Mạc Vấn cất túi rượu rồi đổi một đôi giày mới, khoanh chân ngồi xuống bình tâm tĩnh khí
Sau một canh giờ thì đứng thẳng người dậy, lao về hướng nam
Trong một canh giờ này, hắn đã nghĩ kỹ nơi cần đến
Địa nhũ còn có một cái tên khác là Long Tủy, bình thường xuất hiện ở gần các long mạch
Long mạch ở Hoa Hạ đều khởi nguồn từ Côn Lôn, ở núi Côn Lôn nhất định sẽ có địa nhũ, nhưng núi Côn Lôn rất lớn, tìm được địa nhũ khả năng rất nhỏ
Ngoại trừ long mạch chủ, còn có rất nhiều mạch nhánh diễn sinh từ long mạch chủ mà ra
Trên mạch nhánh cũng sẽ có địa nhũ, hắn lúc trước đã từng tìm khắp nơi, biết rõ nơi nào có long mạch nhánh
Nhưng đại bộ phận mạch nhánh đều là núi hoang, không có đạo quán, những mạch nhánh mà không có đạo quán cũng không thể đi, thời gian cấp bách, không có thời gian đào bới, chỉ có thể tìm kiếm những phần địa nhũ đã được đạo nhân phát hiện, bảo quản
Quanh đây vùng đất long mạch mà có nhiều đạo quán, địa phương phù hợp với điều kiện này chỉ có một, đó là núi Thái Ất
Núi Thái Ất là chỗ giam cầm thứ mười lăm, hắn lúc trước đã từng lẻn vào trong đó
Dưới chân núi Thái Ất có một đạo quán rất lớn, sâu trong dãy núi còn có vài cái động phủ nhỏ, nơi đó chắc hẳn có địa nhũ tồn tại
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hơn nữa khả năng địa nhũ được đạo nhân phát hiện mà ở lại chiếm giữ cũng lớn nhất
Xác định chỗ đến, Mạc Vấn suốt đêm xuôi nam
Lúc trước Triệu Linh phi theo hắn tới Mộc Lý Tuyết Sơn, sau khi trở về hẳn sẽ phải báo cáo chi tiết cho Ngọc Thanh phái về hành tung của hắn
Hiện tại, người của Ngọc Thanh phái có thể đã bỏ việc đuổi bắt hắn, hoặc là đang tổ chức lực lượng, cùng nhau đi tới Mộc Lý Tuyết Sơn
Tóm lại, bọn họ sẽ không đi tìm lung tung ở Trung Nguyên nữa, hắn có thể yên tâm mà đi núi Thái Ất
Thời gian ba ngày chỉ đủ đi tới núi Thái Ất rồi quay về
Nếu như ở núi Thái Ất, địa nhũ không được đạo nhân phát hiện lấy ra thì hắn sẽ không còn thời gian tiếp tục đi đến chỗ khác tìm nữa
Vì vậy ở núi Thái Ất có tìm được địa nhũ có hay không trực tiếp quyết định đến sinh tử của A Cửu
Trong lúc đang bay, Mạc Vấn cẩn thận nhớ lại một lần nữa địa thế núi Thái Ất, chắc chắn núi Thái Ất chính là long mạch nhánh, sau đó bắt đầu suy nghĩ về chỗ có địa nhũ
Dựa theo lẽ thường, địa nhũ được sản sinh từ vị trí phần cổ của đầu rồng
Núi Thái Ất tổng cộng có năm chỗ động phủ và đạo quán, đạo quán Dương Lộc là lớn nhất, nhưng đạo quán này lại ở phía tây chân núi, không phải vị trí đầu rồng, khả năng sinh ra địa nhũ rất nhỏ
Bốn đạo quán còn lại động phủ cũng không lớn, ở vào vị trí cái cổ của đầu rồng trong vòng trăm dặm, cũng có thể tạo ra địa nhũ
Sáng sớm hôm sau hắn đi qua nước Lương, một đường xuôi nam, giữa trưa thì tới được núi Thái Ất
Mạc Vấn dừng lại ở sườn tây núi Thái Ất, hắn đang suy nghĩ xem sau khi đi đến động phủ thì nên làm thế nào
Cầu xin chắc sẽ không được, địa nhũ đối với người tu hành có ích lợi rất lớn, người ta sẽ không vô duyên vô cớ tặng cho mình
Suy đi tính lại, chỉ có thể động thủ chiếm đoạt
Tới lúc này, hắn đã không thể nghĩ nhiều hơn nữa, hạ quyết tâm rồi tìm ở trong núi một chỗ kín đáo ngồi xuống điều tức, đến giờ Mùi rời khỏi nơi ẩn nấp tiến vào trong núi
Đi được bốn mươi dặm thì tới đạo quán đầu tiên
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nói là đạo quán, thực ra chỉ là ba gian nhà cỏ dựa lưng vào núi, một tên đạo đồng nhỏ tuổi đang ngồi xổm bên cạnh chuồng gà, nhìn con gà mái đang nằm trong ổ
Bởi vì cửa phòng đóng chặt, Mạc Vấn cũng không vội động thủ
Sau một lát con gà mái đẻ trứng rồi rời tổ, đạo đồng nhặt trứng gà lên, vui mừng chạy vào nhà cỏ
Trầm ngâm một chút, Mạc Vấn hiện thân đi ra từ, cất bước đi đến trước cửa đạo quán, chắp tay nói, "Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn
"Khục khục, Vô Lượng Thiên Tôn, ngoài cửa là đạo trưởng của phái nào
Trong phòng truyền ra thanh âm già nua xen lẫn tiếng ho khan kịch liệt
Mạc Vấn chưa trả lời, tên tiểu đạo đồng đã mở cửa phòng ra, ngửa đầu dò xét hắn, "Ngươi tìm ai
Đạo đồng kia cùng lắm mới chỉ bảy tám tuổi, đạo bào trên thân rất cũ nát, có thể nhìn ra vết cắt vải, chắc là sư phụ nó đã sửa y phục của mình nhỏ lại để cho nó mặc
"Bần đạo Thiên Khu Tử, đi ngang qua nơi đây, mạo muội bái kiến
Mạc Vấn mở miệng trả lời
Kỳ thật lúc đến đây hắn đã biết rõ nơi này không có địa nhũ
Bởi vì lão đạo trong phòng đang đổ bệnh, nếu có địa nhũ để ăn, thì cho dù là người bình thường cũng sẽ không thể bị ốm đau
"Bần đạo Mã Bất Bình, thân thể hư nhược không thể đứng dậy, khụ..
không cách nào đi ra ngoài tiếp đón, mong rằng..
Khụ khụ
Mạc Vấn không đợi đối phương nói xong đã cất bước vào nhà
Căn nhà cỏ này tuy rằng được xây dựa vào núi, nhưng không có sơn động bên trong
Phòng ốc bài trí rất đơn sơ
Trên giường gỗ ở phía đông có một lão đạo yếu ớt đang cố gắng đứng dậy
Đạo nhân Tam Thanh không dưới mười vạn, chỉ có một số ít đạo nhân được học pháp thuật, lão đạo này rõ ràng không nằm trong số đó
"Mã đạo trưởng, không cần đứng dậy
Mạc Vấn cất bước đi về hướng giường gỗ
"Ngươi muốn làm gì
tiểu đạo đồng kia đã chạy tới trước mặt Mạc Vấn, dang hai tay ra ngăn lại
"Bắt mạch cho sư phụ ngươi
Mạc Vấn cười nói
Tiểu đạo đồng kia nghe vậy, quay đầu nhìn về phía lão đạo đang nằm trên giường
Lão đạo khoát tay áo, "Còn không mau đi rót nước cho chân nhân
Tiểu đạo đồng nghe sư phụ nói, lúc này mới chạy vào bếp múc nước
Mạc Vấn cũng không nhiều lời, đi đến trước giường, đưa tay nắm lấy tay trái lão đạo, hai ngón tay ấn vào Thốn Quan Xích, căn cứ mạch đập của lão đạo để chẩn đoán, thì xem ra căn nhà này ở vào mặt sau núi Thái Ất nên vào mùa đông gió lạnh hướng thẳng vào nhà
Lão đạo này không có tu vi linh khí, rất dễ nhiễm phong hàn, lại thêm tuổi già sức yếu, hàn khí xâm nhập vào phổi, tim phổi tương thông, lúc này đã có dấu hiệu lan đến tim rồi
Bệnh này vốn không cần phải bắt mạch Mạc Vấn cũng có thể chẩn đoán chính xác
Chẩn đoán xong cũng không buông tay, mà phóng ra linh khí xâm nhập vào kinh mạch đạo nhân kia, đi qua huyệt Thái Âm ở phổi đến huyệt Thiếu Âm ở tim
Hắn tuy rằng đã kết hôn với A Cửu, nhưng do được Thiên Đình ban thưởng nên vẫn là còn là thân Thuần Dương
Linh khí thuần dương đúng là khắc tinh của hàn khí thuộc Âm
linh khí vừa đến, lão đạo kia lập tức cảm thấy toàn thân thư thái, ho ra hai cục đờm thì sắc mặt dần dần hồng nhuận
"Vô Lượng Thiên Tôn, chân nhân từ bi cứu chữa, lão đạo bái tạ đại ân
Mạc Vấn thả tay ra, lão đạo đã có thể trở mình xuống đất
"Tiện tay mà thôi, không cần đa lễ
Mạc Vấn khoát tay
Cổ ngữ có nói: “Học vô tiên hậu, đạt giả vi sư”(*)
Đạo Gia cũng theo ý này, đạo nhân có đạo hạnh cao thâm rất được đối xử trọng hậu
(*) Học không phân biệt tuổi tác trước sau, người giỏi hơn thì làm thầy
Đạo đồng kia thấy lão đạo bỗng nhiên đứng dậy, chạy tới vui mừng lôi tay lão đạo, nói lời cảm tạ với hắn, "Đa tạ chân nhân
Thấy đứa bé tuổi còn nhỏ mà đã hiểu chuyện thế này, Mạc Vấn rất thích thú, đưa tay xoa đầu nó, rồi lại lấy từ trong ngực ra một ít bạc vụn bỏ vào tay nó, "Một chút vật ngoài thân, cho các ngươi mua ít lương thực
Lão đạo kia cùng đạo đồng đương nhiên không dám nhận
Mạc Vấn đưa qua đưa lại ba lần, rồi chắp tay cáo từ
Hắn đến là để trộm đồ, không phải là làm đại phu
"Không biết chân nhân đến núi Thái Ất làm chuyện gì
Lão đạo hỏi Mạc Vấn
Mạc Vấn nghe thấy, quay người lại, "Thực không dám giấu giếm, bạn bè của bần đạo đang rất cần Địa nhũ, bần đạo không biết tìm kiếm ở đâu, đành tới đây cầu may, không biết đạo trưởng có biết chỗ nào có địa nhũ không
"Bần đạo ở đây đã hơn năm mươi năm, chưa từng nghe nói núi Thái Ất có xuất hiện địa nhũ
Lão đạo nói
Mạc Vấn nghe vậy nhíu mày thất vọng
Lão đạo này vẻ mặt không giống nói dối, chẳng lẽ trên núi Thái Ất thật sự không có địa nhũ
"Đa tạ đạo trưởng, bần đạo cáo từ
Mạc Vấn chắp tay cáo biệt
Lão đạo này không có tu vi, chắc hẳn những đạo nhân khác cũng sẽ không coi trọng lão
Coi như là đạo quán khác có địa nhũ, lão có lẽ cũng chẳng biết
"Chân nhân xin dừng bước, không biết chân nhân cần tìm địa nhũ để làm gì
Lão đạo bước nhanh tới
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Bạn bè bần đạo không thể ăn được đồ ăn bình thường, chỉ có địa nhũ mới có thể giữ mạng sống
Mạc Vấn suy nghĩ một chút rồi thành thật trả lời
Lão đạo nghe vậy chậm rãi gật đầu, Mạc Vấn quay người đi ra ngoài
"Chân nhân, cái này cho ngươi
Tiểu đạo đồng đi theo hắn ra ngoài, nhét một vật vào trong tay của hắn
"Ngươi tên là gì
Mạc Vấn ngồi xổm, trả lại quả trứng gà cho tiểu đạo đồng
"Ta là Vô Danh
Tiểu đạo đồng tuy rằng tuổi nhỏ, nhưng trong ánh mắt đã ánh lên vẻ thông minh
Mạc Vấn nhẹ gật đầu
Từ “vô danh” xuất phát từ Đạo Đức Kinh chương ba mươi hai, “Đạo vốn vô danh, cũng không có hình”
"Chiếu cố sư phụ của ngươi cho tốt
Mạc Vấn đứng thẳng lên
"Chân nhân, chậm một chút đã
Lão đạo kia từ trong phòng đi ra vội vã giữ lại
Mạc Vấn nghe vậy quay đầu nhìn lão đạo kia
Lão đạo đến gần, nói, "Chân nhân cần địa nhũ thì nơi này quả thật không có, nhưng theo bần đạo biết, trong núi này có một vật so với địa nhũ còn thần dị hơn ba phần
"Vật gì
Mạc Vấn ghé mắt hỏi
"Vật ấy tên là Tiên Nhân Lệ, là do Âm thạch trong núi Thái Ất cảm ứng với Dương tinh của thiên địa hóa thành, mười năm mới được một giọt
Phàm nhân nếu ăn vào thì một năm không cần ăn uống, trăm năm không sinh bệnh
Lão đạo nói
"Vật ấy có thể tìm ở nơi nào
Mạc Vấn vội vàng hỏi
"Có một sơn động cách đây tám mươi dặm về phía đông, Tiên Nhân Lệ xuất ra từ chỗ đó
Lão đạo nói đến đây, mặt lộ vẻ khó xử, "Cái chỗ động phủ ấy thuộc sở hữu của Quỳnh Dao đạo cô
Người này pháp thuật cao cường, nhưng tính tình cổ quái, chân nhân nếu là đến đó, sợ rằng khó toàn thân trở ra
"Đa tạ đạo trưởng nhắc nhở, việc này bần đạo sẽ không truyền ra ngoài
Mạc Vấn chắp tay nói lời cảm tạ lão đạo, quay người bay gấp về hướng đông
Tiên Nhân Lệ theo như lời lão đạo kia, lúc trước hắn chưa từng nghe qua, hẳn là linh vật đặc thù ở núi Thái Ất
Nếu dùng vật ấy có thể nhịn ăn một năm, so với địa nhũ còn quý hơn
Nhưng vật ấy mười năm mới ra một giọt, không biết Quỳnh Dao đạo cô kia có giữ lại không
Trong lòng lo lắng nên đi rất nhanh, tám mươi dặm chỉ trong chốc lát
Động phủ theo như lời lão đạo kia nói nằm ở nơi cao nhất của núi Thái Ất, cách mặt đất gần trăm trượng
Tới gần, Mạc Vấn đề khí phóng lên cao, thả người nhảy lên bệ đá bên ngoài sơn động
Trong sơn động chỉ có một gian phòng, bên trong rộng, bên ngoài hẹp
Đứng ở bên ngoài, hắn có thể chứng kiến trong sơn động có một phụ nữ đang ngồi trước bàn trang điểm, nhìn gương đồng vẽ lông mày
Nàng kia nghe được dị động, quay đầu nhìn về phía ngoài động, Mạc Vấn có thể thấy rõ mặt mũi của nàng ta
Người này tuổi tầm bốn mươi đến năm mươi, vai lớn eo thô, mặt như cái bánh nướng, mũi trâu miệng sư tử, mắt rùa tai heo, trông rất dọa người
(Dich: Đẹp như Kiều thế còn đòi:v)
Phụ nữ khó coi cũng không ít, nhưng khó coi đến mức này lại thật sự không nhiều lắm
Mạc Vấn thấy thế không khỏi hít một hơi lạnh
Quỳnh Dao vốn chỉ một loại ngọc đẹp, thế nhưng đạo cô trước mắt này lại không đẹp tí nào, xấu vô cùng tận
Nhìn thấy Mạc Vấn, nàng kia tức thì trợn mắt há hốc mồm, miệng nhỏ nước dãi, giống như chó sói thấy mồi, như tửu quỷ ngửi thấy mùi rượu
"Phúc Sinh..
"Dâm tặc to gan, lại dám xông vào khuê phòng của bổn cô nương, hôm nay chắc chắn không tha cho ngươi…”