Tứ Hợp Viện: Cuộc Sống An Nhàn Của Cá Mặn

Chương 44: Chương 44




Bắc Hải công viên ánh nắng tươi sáng, trời trong gió nhẹ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hai thanh mồi nhử rải ra, mặt nước rất nhanh trở nên náo nhiệt
Từ ba năm đầu cá con, dần dần tụ tập đến bảy, tám đầu, rồi hơn mười đầu..
“Cá tới!”
“Thật nhiều!”
Các bạn câu nhìn những con cá cấp tốc hội tụ bằng ánh mắt nóng bỏng
Tào Vệ Quốc đã chuẩn bị sẵn sàng, thành thạo ném cần
Trải qua hai thanh mồi nhử làm ổ tụ cá, lớn nhỏ các loại cá càng lúc càng tụ nhiều hơn
Mỗi khi cần câu vừa hạ xuống, cá đã giành nhau ăn mồi, vì sợ bị những con cá khác cướp đồ ăn
Tào Vệ Quốc dứt khoát nhanh chóng kéo cần, dùng bắp thịt tinh chuẩn đưa cá ra khỏi mặt nước, sau đó gọn gàng và linh hoạt gỡ cá, tháo câu
Một con nối tiếp một con
Khoảng cách từ lúc vung mồi đánh ổ đã qua hơn hai mươi phút, Tào Vệ Quốc liên tục câu được cá, khiến mọi người trợn mắt há hốc mồm
Những người khác ở đây câu cả ngày cũng không lên được mấy con cá, thậm chí có rất nhiều người câu không được con nào
Thế nhưng Tào Vệ Quốc như hạc giữa bầy gà, từ đầu đến giờ đã đạt được một chuỗi liên tục cán (cần câu)
Sau khi vung mồi đánh ổ, hắn liên tiếp câu lên sáu đầu cá to nhỏ
Chiến tích thu hoạch lớn này khiến Tào Vệ Quốc được mọi người chú ý
“Mau nhìn tên tiểu tử kia đã câu lên mấy con cá rồi!”
“Đó là liên tục cán!”
“Có người quen biết tên tiểu tử kia không!”
“Chuyện gì đang xảy ra vậy
Chẳng lẽ vị trí của hắn là phong thủy bảo địa!”
“Người ta có vốn liếng vung mồi!”
“Hắn dùng mồi cá gì mà bá đạo như vậy!”
“Hắn chỉ mất một lúc đã câu được cả một thùng cá!”
“Là một khuôn mặt lạ hoắc, trước kia chưa từng thấy qua người như vậy!”
“Thật sự là hậu sinh khả úy!” (người trẻ tuổi làm được việc khiến người lớn nể phục)
“Tiểu tử kia tuyệt đối là chuyên nghiệp!”
Dưới ánh mắt sùng bái của Tống Ngọc Lan, Tào Vệ Quốc câu lên đầu cá thứ tám thì không còn mắc mồi nữa
Mồi nhử đã rải ra đã bị cá ăn sạch, ổ cá cũng giải tán
Hơn nữa, thùng nước đã tràn đầy, rốt cuộc không thể chứa nổi thêm nhiều cá hơn
Cho nên, đã cảm thấy thoải mái đủ, Tào Vệ Quốc cũng không còn tiếp tục ném cần
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ông đại gia đứng bên cạnh Tào Vệ Quốc cũng được lây ánh sáng, liên tiếp câu được ba đầu cá
Đại gia vui vẻ hớn hở cảm tạ Tào Vệ Quốc: “Tiểu hỏa tử, cám ơn ngươi chiếu cố, ta rất lâu rồi không có được thoải mái như vậy.”
Tào Vệ Quốc cười nói: “Khách khí rồi đại gia, gặp nhau chính là duyên phận, mọi người vui vẻ là được rồi.”
Thu gọn túi đựng cần câu đưa cho Tống Ngọc Lan, Tào Vệ Quốc cầm cần câu và xách chiếc thùng nước nặng trĩu lên
“Cô vợ trẻ, chúng ta về nhà hầm cá!”
“Ừm!”
Tống Ngọc Lan vui mừng hớn hở đi theo người nam nhân của mình
Các bạn câu phụ cận nhìn thấy mà nóng mắt không thôi, từng tốp năm tốp ba nghị luận và cảm thán
“Kỹ thuật của tiểu tử này quá cứng!”
“Đi quá nhanh, nếu không ta thật muốn đi qua làm quen với hắn một chút.”
“Lão Đỗ, ngươi hôm nay thu hoạch không nhỏ!”
Đại gia cười không ngớt: “Ha ha ha, tiểu tử kia tâm tính thiện lương, để cho ta lão đầu tử này được lây ánh sáng.”
Tào Vệ Quốc cùng Tống Ngọc Lan vừa nói vừa cười đi về
Bỗng nhiên mấy bà bác gái chặn đường, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm chiếc thùng nước Tào Vệ Quốc đang mang theo
Chính xác mà nói là nhìn chằm chằm cá trong thùng nước
Một bà bác gái cười hỏi: “Tiểu hỏa tử, con cá này của ngươi có đổi không?”
Trọng điểm cần chú ý, bà bác gái nói là “đổi” chứ không phải “bán”
Các bà bác gái phụ cận thường xuyên hoạt động tại công viên, cũng thường xuyên từ tay các bạn câu đổi lấy một chút cá để cải thiện bữa ăn
Rất nhiều bạn câu cũng vui vẻ đem cá đổi đi, kiếm thêm chút thu nhập phụ cấp gia dụng
Tào Vệ Quốc cẩn thận hỏi: “Bác gái, ngươi không phải là tổ dân phố chứ?”
Bà bác gái lườm Tào Vệ Quốc một cái: “Tiểu tử ngươi tâm nhãn cũng quá nhiều, chúng ta nhiều người như vậy đến, lớn tuổi như vậy, còn có thể cố ý hố ngươi không thành.”
Một bà bác gái khác cười nói: “Chúng ta không mua cá, tiểu hỏa tử tâm địa tốt đưa cho chúng ta cá, chúng ta cho chút đồ vật để ngỏ ý cảm ơn.”
Thành thị lắm mưu sâu a
Tống Ngọc Lan nói nhỏ: “Vệ Quốc, nhiều cá như vậy chúng ta cũng ăn không hết.”
Tào Vệ Quốc hỏi: “Bác gái muốn đổi như thế nào?”
Bà bác gái dẫn đầu nói: “Cá nhỏ một cân lương phiếu, cá lớn ba cân lương phiếu.”
Tào Vệ Quốc hỏi: “Bác gái có bố phiếu không, ta muốn đổi một chút bố phiếu.”
Một bà bác gái vội vàng giơ tay: “Ta vừa vặn mang theo một tấm ngũ thước bố phiếu, có thể đổi hai con cá lớn không?”
Tào Vệ Quốc sảng khoái nói: “Có thể đổi.”
Các bà bác gái khác nói: “Tiểu hỏa tử chúng ta không mang theo bố phiếu, lương phiếu được không?”
Tào Vệ Quốc giao thùng nước ra: “Cá cũng không còn nhiều, giữ lại cho ta một con lớn, còn lại các bác gái xem xét phân đi.”
“Tiểu hỏa tử rộng rãi!”
“Các bác gái tuyệt đối không để ngươi ăn thiệt thòi!”
Bà bác gái dẫn đầu xách thùng nước nhanh chóng chia cá
Mất một lúc liền đem chiếc thùng nước chỉ còn chứa một con cá, cùng với phiếu đưa lại cho Tào Vệ Quốc
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đến chỗ gửi xe, Tào Vệ Quốc đem cần câu cùng bố phiếu, lương phiếu giao cho Tống Ngọc Lan
“Cô vợ trẻ kéo một khối vải, làm mấy bộ quần áo mới.”
Tống Ngọc Lan lo lắng nói: “Ta vừa mới bắt đầu học tập máy may, làm không tốt làm sao bây giờ?”
Tào Vệ Quốc nói: “Không sao cả, ngươi luyện tập nhiều một chút tay nghề, chỉ cần là quần áo ngươi làm, ta đều thích.”
Tống Ngọc Lan trong lòng ngọt ngào nói: “Ngươi thật tốt.”
Tứ hợp viện
Gần buổi trưa, Triệu Môi Bà dẫn một cô nương ăn mặc mộc mạc đi vào trong viện
Cô nương mặc quần dài màu lam, áo sơ mi in hoa màu trắng, để kiểu tóc ngắn gọn gàng, đôi mắt sáng sủa có thần
Tần Hoài Như đang giặt quần áo hiếu kỳ chào hỏi: “Triệu Đại Mụ, đây là giới thiệu cô nương cho ai vậy?”
Triệu Môi Bà cười nói: “Giới thiệu cho Hà Vũ Trụ.”
Tần Hoài Như lập tức trong lòng hoảng hốt, tay giặt quần áo cũng ngừng lại
Triệu Môi Bà không chú ý tới sự khác thường của Tần Hoài Như, dẫn cô nương đi về phía phòng ở của Sỏa Trụ
“Hà Vũ Trụ có ở nhà không?”
“Có ở đây!”
Thay quần áo sạch sẽ, đi đôi giày da bóng loáng, Sỏa Trụ mặt mày tràn đầy vui mừng đi tới
“Triệu Đại Mụ ngài đã đến, mau mời vào phòng ngồi.”
Cô nương tóc ngắn nhìn thấy Hà Vũ Trụ mặc dù dáng dấp có chút trông có vẻ già, nhưng quần áo sạch sẽ chỉnh tề, trên chân còn mang giày da
Ấn tượng đầu tiên coi như không tệ
Cô nương tóc ngắn đi theo Triệu Đại Mụ vào nhà, Hứa Đại Mậu đẩy xe đạp trở về, vừa vặn thấy cảnh này
Sỏa Trụ đi xem mắt
Triệu Đại Mụ cùng cô nương tóc ngắn vào nhà sau, Sỏa Trụ nhiệt tình pha trà rót nước
Chỉ là trừ cái đó ra cũng không còn gì khác
Trước kia tiền của hắn phần lớn tiếp tế cho Giả gia, vì đòi lại phòng bếp còn trên lưng khoản nợ khổng lồ
Tháng trước tiền lương phát tới tay liền trả nợ hai mươi đồng, lưu lại mười mấy đồng tiền sinh hoạt lại bị Tần Hoài Như lau nước mắt mượn đi
Hắn không có tiền để mua hạt dưa, kẹo cục
Muốn đi Tào Vệ Quốc mượn một chút, nhưng cặp vợ chồng người ta sáng sớm đã ra ngoài dạo chơi rồi
Không có cách nào cũng chỉ có thể kiên trì chịu đựng
Quả nhiên, tình huống “keo kiệt” này khiến Triệu Đại Mụ có chút không vui
“Cây cột, Thải Vân hai ngươi cố gắng trò chuyện, ta đi nhà ông già Diêm ngồi lát.”
Triệu Đại Mụ cười đi ra khỏi phòng, để lại không gian riêng cho hai người
Giả gia
Tần Hoài Như tâm thần có chút không tập trung trở về phòng, Giả Trương Thị mẫn cảm nhìn chằm chằm nàng
“Ngươi làm sao vậy, nhìn có vẻ rầu rĩ không vui.”
Tần Hoài Như nói: “Sỏa Trụ đang cùng một cô nương xem mắt.”
Giả Trương Thị lập tức chửi ầm lên: “Được lắm, ngươi tiện nhân này, ngươi có phải hay không coi trọng Sỏa Trụ, muốn phản bội Đông Húc tái giá.”
Tần Hoài Như tức giận nói: “Mẹ, Sỏa Trụ nếu là kết hôn, về sau còn làm sao tiếp tế chúng ta.”
Giả Trương Thị nhất thời nóng nảy mở to hai mắt: “Không thể để cho hắn kết hôn, ngươi nhanh nghĩ biện pháp quấy nhiễu buổi xem mắt, tuyệt đối không thể để Sỏa Trụ mất đi nguồn tiếp tế.”
Tần Hoài Như đi đi lại lại trong phòng, đôi mày liễu khóa chặt
Giả Trương Thị gấp giọng thúc giục: “Ngươi bị mù dạo chơi cái gì, tranh thủ thời gian động thủ làm việc!”
Tần Hoài Như lấy hết dũng khí, bước nhanh đi về phía nhà Hà gia
Với thái độ bình thường, nàng đẩy cửa đi vào
Trương Thải Vân kinh ngạc nhìn về phía Tần Hoài Như vừa đẩy cửa bước vào
“Sỏa Trụ, đống quần áo bẩn của ngươi lại nhiều thêm nữa rồi.”
“Lần sau chủ động đưa cho ta, đừng để ta luôn phải tới thu.”
Tần Hoài Như vừa từ góc tủ quần áo phía dưới lấy ra quần áo bẩn, vừa thân mật oán giận
Sỏa Trụ mơ mơ màng màng gãi đầu: “Tần Tỷ, gần đây không phải bận quá sao.”
Tần Hoài Như ôm quần áo bẩn vào ngực, tức giận trách móc: “Ngươi a, luôn luôn mơ mơ hồ hồ như thế không được, thay quần áo bẩn kịp thời đưa cho ta, ta dành thời gian sẽ giặt cho.”
Sỏa Trụ cười nói: “Ta biết rồi Tần Tỷ.”
Tần Hoài Như ôm quần áo cười khúc khích lắc mông đi ra khỏi phòng
Sắc mặt Trương Thải Vân đã có chút khó coi
Đây là ai vậy
Một người phụ nữ lại đi giặt quần áo cho một người đàn ông độc thân gần ba mươi tuổi
Chỉ cần không ngốc đều có thể nhìn ra hai người có chuyện gì đó
Trương Thải Vân quả quyết đứng dậy nói: “Đồng chí Hà Vũ Trụ, buổi chiều ta phải đi thăm nhà thân thích, hôm nay đến đây thôi, ta đi về trước.”
Sỏa Trụ lập tức sững sờ, tình huống gì đây
Mới vừa rồi còn trò chuyện rất tốt, sao lại đột nhiên muốn đi
Trương Thải Vân gọn gàng và linh hoạt đi ra ngoài: “Đồng chí Hà Vũ Trụ không cần tiễn.”
Thoáng cái liền làm Sỏa Trụ bị mộng
Chờ hắn lấy lại tinh thần, Trương Thải Vân đã gần đi ra khỏi trung viện
Vừa mới bỏ quần áo bẩn vào chậu giặt, Tần Hoài Như vui vẻ đi tới
“Cây cột, chuyện gì xảy ra
Sao cô ấy đột nhiên liền đi?”
Sỏa Trụ nhìn thấy Tần Hoài Như trong nháy mắt đã giật mình hiểu rõ
Trương Thải Vân này tám chín phần mười là vì Tần Hoài Như tới lấy quần áo bẩn
Sỏa Trụ vẻ mặt cầu xin: “Tần Tỷ à, lần này ngươi làm việc tốt mà lại thành chuyện xấu rồi, để người ta cô nương hiểu lầm.”
Tần Hoài Như nói: “Ta làm sao lại xử lý thành chuyện xấu chứ, cô nương này dáng dấp chẳng ra sao cả, tâm nhãn lại nhỏ như vậy, làm sao xứng đáng với ngươi, nàng đi là hợp lý, ta sẽ giới thiệu cho ngươi một người tốt hơn.”
Lời này khiến tâm tình Sỏa Trụ lập tức tốt hơn nhiều
Nói thật ra hắn cũng không coi trọng Trương Thải Vân tướng mạo bình thường
Mỗi ngày nhìn chằm chằm Tần Hoài Như, xem quen mỹ nữ, con mắt sớm đã bị nuôi kén ăn rồi
Sỏa Trụ có chút buồn bực nói: “Ta cũng không coi trọng cô nương kia, nhưng đây là lão thái thái giúp đỡ giới thiệu tới, ta làm sao giao phó với lão thái thái đây.”
Tần Hoài Như hờ hững nói: “Cứ ăn ngay nói thật thôi, chính là không thấy vừa ý mà, cái này có cái gì đâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.