Tứ Hợp Viện: Ta Có Vô Tận Vật Liệu

Chương 67: đem Giả Trương thị Bổng Ngạnh dẫn tới




Chương 67 mang Giả Trương Thị và Bổng Ngạnh đến Có một số việc gây nghiện, có câu gọi là "ăn tủy biết vị"
Đừng nghĩ nhiều, ta đang nói về món lẩu tủy cừu này
Ăn hai lần là nghiện
Chu Kiến Quân ra khỏi nhà, đi vào phòng của lão thái thái
Hôm nay bên ngoài gió tuyết lớn, trước hết đưa cơm tối vào phòng cho bà
Anh đã làm sẵn một ít canh thịt dê không cay, rồi thêm xách dê và nửa gan dê
Món này người lớn tuổi ăn tốt cho hoạt động, lại bổ máu sáng mắt, rất tốt
"Mẹ, ăn có vừa miệng không
Lão thái thái vừa ăn xong, đang lau miệng bằng khăn, thấy Chu Kiến Quân bước vào, liền tươi cười, gương mặt hiền từ
"Vừa miệng, món canh cơm ngon như thế này, các con cháu trong nhà không có phúc để hưởng
Cũng chỉ có ta, thay bọn nó hưởng phúc phần này thôi
"Ai nói không phải, mẹ có phúc thật đấy
Chén này con mang đi, tí nữa còn phải họp ở phía trước
Lão thái thái nghe vậy, vội lắc đầu
"Trong sân này không có thứ gì tốt
Con đi nhanh đi, đừng có dính vào chuyện
Mang lỗ tai đi là được
Trong tư tưởng của người già, luôn là muốn bớt chuyện thì hơn
Nhưng Chu Kiến Quân thì khác, anh đang muốn tìm chuyện đây
Bất quá lúc này, chỉ có thể gật đầu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Mẹ nói phải lắm, con đi xem náo nhiệt chút thôi, con đang nghĩ, chờ ngày nào đó, con làm cho tiểu viện của mình một cái cổng, mẹ dọn đến đó ở
Phòng Tây Sương bỏ trống, hai phòng liền kề, rồi để Đồng Đồng qua ngủ với mẹ
Mẹ thấy được không
Không ngờ lão thái thái xua tay: "Không đi không đi, ta ở đây là được rồi
Nhưng nếu con muốn làm cổng thì ta tán thành
Trong viện ta đây có mấy kẻ không sạch sẽ, lắp cổng vào thì tốt
Chu Kiến Quân bất đắc dĩ: "Mẹ ở đây có gì tốt
Mẹ qua viện của con, chúng ta còn tiện chăm sóc cho mẹ hơn
"Chê ta già rồi có đúng không
Không đi không đi, con mau đi đi, lão thái bà không phải là không thể nhúc nhích, cần con chăm sóc làm gì
Ta còn khỏe, ban ngày còn chạy một vòng quanh ngõ đây
Chờ đến khi nào ta không thể động được nữa thì hãy chuyển qua
Thấy nói không lại, Chu Kiến Quân cũng không khuyên nữa
"Vậy được, con đi trước, lát nữa con sẽ bảo Lệ Lệ qua hầu mẹ rửa chân
Anh mang chén xuống bếp, Trụ Tử không ở nhà, thực sự thiếu người rửa chén, thấy người khó chịu
Ra phía trước, bước vào sân lớn, tưởng rằng mình đến sớm, không ngờ đã có không ít người
Chu Kiến Quân chào hỏi những người quen, nhìn thấy Lâu Hiểu Nga một mình ngồi trong góc, mặt mày đầy chữ "Đừng ai chọc lão nương
"Mợ, sao chỉ có một mình thế
Hứa Đại Mậu đâu
Lâu Hiểu Nga vốn đã bực bội, nghe anh hỏi vậy thì càng không có sắc mặt tốt
"Chết rồi
"Hả
Chu Kiến Quân ngớ ra, đột nhiên vậy sao
Chẳng phải chỉ mới biến thành gà không lông, sao tự nhiên nói chết là chết ngay vậy
Ban ngày sau khi anh đi thì đã có chuyện gì xảy ra
"Khi nào thì chết
Hậu sự đã chuẩn bị chưa
Lâu Hiểu Nga chỉ tiện miệng nói một câu, không ngờ Chu Kiến Quân lại cho là thật, nhất thời bật cười
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Cái người này..
Sao mà..
Ai da, không có chết, ở bệnh viện đấy
"Hết cả hồn, tôi đã nói rồi, buổi sáng tôi còn mang trứng gà đến thăm hắn mà
À mà, là những tám quả trứng đấy
Lâu Hiểu Nga không nói gì, liếc xéo anh một cái
Chu Kiến Quân cũng không tự thấy mất mặt, chỉ là thấy có chút kỳ lạ
Cái đại hội toàn viện này, người trong cuộc là Hứa Đại Mậu lại không đến sao
Để chút nữa xem, nếu như Hứa Đại Mậu không đến, bọn họ đơn phương gây chuyện, vậy thì Chu mỗ đây sẽ phải thay trời hành đạo
Không ngờ, vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến
Hứa Đại Mậu được một đại gia dìu đỡ bước vào
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chân hắn mở rộng gần nửa mét, như đang dang tay khuyên ai đó "Nước sâu nơi đây, ngươi nắm không được đâu
Chu Kiến Quân cười lớn: "Một đại gia, sao ông lại dẫn khỉ về thế kia
Anh chưa dứt lời, mọi người nhìn sang, quả thực trông giống như mang khỉ đi diễn xiếc, chỉ thiếu cái chiêng đồng, nhất thời cười ồ lên
Một đại gia vốn mặt mày nghiêm túc, nghe xong câu này thì khóe miệng nhịn không được mà giật giật
Cái thằng nhãi con này, nói cái quái gì vậy
Lúc này phải nhịn, không được cười
Hứa Đại Mậu tức gần chết
Đứa cháu này quả là quá độc miệng
"Chu Kiến Quân, anh không biết nói chuyện thì ngậm miệng lại, không ai xem anh là câm đâu
Chu Kiến Quân cười hắc hắc hai tiếng, xem như cho hắn chút bực tức, nhưng cũng không thể thật làm hắn phát điên được, cho nên quyết định nhận thua, tìm một băng ghế, ngồi xuống vắt chân lên chờ xem trò vui
Hứa Đại Mậu ngược lại hơi ngớ ra, nếu như bình thường, Chu Kiến Quân kiểu gì cũng phải đối chọi vài câu với hắn
Sao bây giờ lại ngoan ngoãn thế này
Bất quá nghĩ đến ban ngày anh ta nói không muốn nhúng tay, cũng bình thường trở lại
Nhìn hắn chằm chằm rồi hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý nữa
"Mợ, người nhà mợ đến rồi, sao mợ không đỡ một tay
"Bình thường thì tôi đỡ mấy người cũng được, hôm nay thì tôi không muốn đỡ
Lâu Hiểu Nga đang giận sôi người, cái Hứa Đại Mậu này ăn cháo đá bát, lại còn bênh Tần Hoài Như rồi gào thét vào mặt cô, còn muốn đòi ly hôn nữa
Cái khí này sao có thể nhịn được
Một đại gia thấy mình không nói được, cau mày, bất quá cũng đã quen tính khí của Lâu Hiểu Nga rồi, suy nghĩ một chút, cuối cùng là không mở miệng
Đặt Hứa Đại Mậu ngồi xuống ghế, rồi nhìn lướt qua một vòng
Ánh mắt dừng lại trên người Chu Kiến Quân một chút, lúc này mới dời đi
Rõ ràng là lại nhớ đến khoảnh khắc nào đó không vui rồi
"Nhị đại gia, Tam đại gia đâu
Diêm Giải Thành, cha con đâu
Diêm Giải Thành là con trai cả của Diêm Phụ Quý, Tam đại gia có ba con trai, một con gái là Diêm Giải Thành, Diêm Giải Phóng, Diêm Giải Khoáng và Diêm Giải Đễ
Diêm Giải Thành chính là anh rể của Vu Hải Đường, chồng của Vu Lỵ
Chu Kiến Quân không khỏi ngẩng đầu nhìn, quả nhiên Vu Lỵ cũng ở đó
Đây cũng là một người phụ nữ số khổ, dáng vẻ rất xinh
"Vừa nãy còn ở đây, tôi đi tìm xem
Diêm Giải Thành còn chưa kịp đứng dậy, thì Tam đại gia đã đi vào, tay cầm cái cân bàn, bên trong để hạt dưa
"Đến rồi đến rồi, mọi người đến đủ chưa
Nhị đại gia dẫn người đến sân đi
Lưu Hải Trung bây giờ thực sự thấy mình oai phong tám hướng
Đi phía sau là hai đồng chí bảo vệ khoa, áp giải Giả Trương thị và Bổng Ngạnh vào
Giả Trương thị cúi đầu, quần áo xộc xệch, tóc tai bù xù, rõ ràng là đã chịu đau khổ
Bây giờ đã không còn cái vẻ tinh thần như trước nữa
Bổng Ngạnh thì bị trói gô, miệng còn bị nhét một chiếc tất thúi, cũng không biết là của ai
Vẻ mặt thảm hại khi bước vào khiến ai nấy đều cau mày
Chu Kiến Quân nhìn một cái, à, Giả Trương thị thiếu một chiếc tất, xem ra là ở trong miệng Bổng Ngạnh
Bổng Ngạnh hai mắt đỏ ngầu, nhìn thấy Hứa Đại Mậu liền kích động, miệng "ô ô" muốn xông đến, bị bảo vệ khoa kéo mạnh lại
Một đại gia thấy vậy, sắc mặt âm trầm
Ông đập mạnh tay xuống bàn
"Này nhị đại gia, ông làm cái gì vậy
Bổng Ngạnh nó chỉ là một đứa trẻ, sao lại để bảo vệ khoa đối xử như thế
Lưu Hải Trung cười tươi rói, có lẽ nhiệt độ trong phòng hơi cao nên vết thương trên mặt hắn hơi ngứa
Hắn gãi gãi, nhìn một lượt, thu hút đủ ánh mắt, rồi mới chậm rãi mở miệng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.