Chương 81 Một vài chuyện lặt vặt Mới có ba trăm cân thịt thôi, mà đã moi sạch tiền tiết kiệm của Yến Tam Nhi và đám người kia rồi
Chờ sau này nếu như nhu cầu của xưởng tăng lên, cần nhiều thịt hơn thì có phải lại phải tăng thêm vốn đầu tư không
Nhìn xem, tiền của đám người Yến Tam Nhi, dễ kiếm thật
Chờ xưởng cán thép thanh toán, thì cũng là một khoản tiền lớn
Đến lúc đó chia cho Yến Tam mấy người chút ít coi như là tiền vận chuyển
Quả thật quá hoàn hảo
Chu Kiến Quân ý thức được một điều sâu sắc, đó là lương tâm thứ này, cứ che đậy, cũng không thấy đau cho lắm
Cái cảm giác kiếm tiền này, Emma, thơm thật đấy
Buổi tối tan làm về nhà, Hà Vũ Trụ liền mang tiền về
Lý xưởng phó nghe nói là người ở xã khác mang tới cung cấp hàng hóa, cần phải quay về gấp nên không nói nhiều, trực tiếp mở tiền trả
Bây giờ mọi người nghèo ư
Cũng có thể nói là còn tàm tạm
Nhưng nếu bảo là có tiền không ư
Cũng thật sự là có
Vấn đề lớn nhất là, bây giờ có tiền, cũng không mua được đồ, lại còn bị hạn chế phiếu nữa
Đây lại đi theo đường dây tập thể, công đối công mua sắm, còn lâu mới đến lượt phân phối theo hạn ngạch
Đưa tiền là có hàng, cái này thật là nhanh chóng dễ chịu
Ba trăm cân thịt, tám trăm cân rau cần, buổi trưa hôm nay trong xưởng mọi người đều ăn rau cần xào thịt băm
Nhưng mà nói thật lòng, nhiều người ăn như thế, chỗ thịt kia thật sự chỉ đủ nhét kẽ răng
Dù sao cũng coi như thấy chút thịt nạc, có dầu mỡ, mọi người đã rất hài lòng
Thế nên hôm nay xưởng trưởng đặc biệt gọi Hà Vũ Trụ lên biểu dương một hồi, khen là mua được thực phẩm mới mẻ, thịt heo rất thơm, chắc chắn là thịt thượng hạng
Mọi người cũng vui vẻ, chỉ có Chu Kiến Quân là buồn bực không thôi
Hắn thật sự không ăn được rau cần, cuối cùng chỉ ăn ba cái bánh màn thầu cùng canh rau
Cũng không biết có phải tự mình vác đá ghè chân mình không nữa
Hơn nữa còn là kiểu tự đấm vào chân mình một cách rõ ràng
Tan làm về đến nhà, Hà Vũ Trụ vậy mà còn xách về hai cân thịt ba chỉ
Hắn cũng chẳng ngại dầu mỡ, dùng giấy báo gói lại, kẹp ở nách, một đường cứ vậy mang về
Chu Kiến Quân cũng chẳng biết nói sao cho phải
Hắn mới tiêu hết ba trăm cân thịt heo, ngươi lại còn mang về làm gì
Bất quá như vậy cũng để người một nhà ăn một bữa thịt kho tàu no say
Vu Hải Đường thì khen Hà Vũ Trụ giỏi giang, làm Hà Vũ Trụ sướng rơn như uống hết hai cân nhị oa đầu ấy
Không phải là tranh nhau rửa chén đấy chứ
Haiz, ai mà thèm tranh giành với hắn chứ
"Anh, em và Hải Đường định ngày mai đi đăng ký kết hôn
Đây là ý của cha cậu ấy, không thì cứ ở lại đây mãi, người ta lại nói ra nói vào
"Đăng ký, đăng ký thì tốt quá
Mai đi xin giấy chứng nhận rồi nhân tiện đi đăng ký luôn
Thời này muốn kết hôn, trước hết phải xin được giấy chứng nhận
Chứng nhận của khu phố, chứng nhận của đơn vị
"À phải rồi, mai còn lấy thịt nữa không
Hà Vũ Trụ có chút kinh ngạc: "Mai vẫn còn lấy được à
"Nói thế thôi, nếu ngươi muốn thì ngày nào mà chẳng có
"Vậy thì tốt quá, muốn chứ, ai lại không muốn ngày nào cũng có thịt mà ăn
Mà có lấy được gà không
Chứ không thể ngày nào cũng chỉ ăn thịt heo thôi
Chu Kiến Quân nghĩ bụng, sao mà đúng lúc thế này
Gà vịt ngỗng thượng hạng còn cả tấn, còn chưa hề động tới mà
"Thế còn rau thì sao
"Khoai tây, cải thảo các thứ là được rồi, khoai tây quay gà, luộc cải thảo cũng không tệ
"Ba trăm con gà có đủ không
Tất cả đều ba cân trở lên, còn giúp ngươi làm thịt nhổ lông, trực tiếp thành thịt
Hà Vũ Trụ nghe vậy thì rợn cả tóc gáy: "Ba trăm con
Anh, anh không nói sai chứ
Ba cân trở lên ư
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Vậy thì là chín trăm cân thịt gà ấy chứ
Tuy nói nuôi gà dễ hơn heo, nhưng lấy đâu ra nhiều như vậy
"Không phải ba trăm con gà thôi sao
Ta còn lấy được cả trăm con vịt, trăm con ngỗng nữa đấy
Đây là tỉ lệ trộn lẫn đại khái của một tấn gà vịt ngỗng kia, đều ở đây cả
Vịt và ngỗng so với gà thì nặng hơn, nhưng cũng không đến mức quá béo
Dù sao thời này, muốn nuôi cho gà vịt ngỗng béo tốt cũng chẳng dễ dàng, đều là cỡ thượng hạng của thị trường rồi
Hà Vũ Trụ không nói gì, tự dưng có cảm giác, sinh ra làm người, sao ngươi lại giỏi giang như vậy
"Gà thôi là đủ rồi, đủ rồi
Vậy giá gà như thế nào
"Sáng nay chợ thực phẩm vừa khai trương, gà mái già ba cân khoảng một đồng tám một con, có tăng chút, nhưng mà chỉ treo biển chứ không có hàng
Bình thường cũng chỉ khoảng một đồng rưỡi một con gà
"Hừm, ta lấy ba đồng
Hà Vũ Trụ bây giờ cũng được coi là từng trải, về phương diện cò kè mặc cả thì đen tối hơn, nghe cái giá kia thì gật gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa
Dù sao hắn cũng chỉ tiếp xúc đến món ăn, chẳng rõ giá cả thị trường ra sao
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chu Kiến Quân dù sao cũng không hay đi chợ thực phẩm, nên giá cả không nhạy
Hà Vũ Trụ lại ngẫm nghĩ xem có thể nâng thêm giá chút nữa hay không
Nhiều hàng như vậy, không phải ai cũng có thể lấy ra được đâu
Bây giờ ai có hàng người đó là nhất
Thương lượng một hồi, Chu Kiến Quân nhìn đồng hồ, mới hơn bảy giờ, chạy ra đầu ngõ, tìm cái điện thoại công cộng gọi cho Yến Tam Nhi
Thời buổi này, gọi điện thoại cũng phải tìm chỗ gần đấy, nhờ người gọi hộ
Đợi một hồi rất lâu, Yến Tam Nhi mới tới
"Anh Chu, gọi điện thoại lúc này, là mai còn tiếp tục hả anh
"Nói thừa, không phải tìm ngươi thì tìm ai
Bất quá có chuyện này, người ta muốn ba trăm con gà, cộng thêm rau nữa, những thứ này, các ngươi phải móc túi ít nhất tám trăm đồng
Chu Kiến Quân cũng sợ hù đám người kia chạy mất
"Trước các ngươi đưa ta bốn trăm năm, đây coi như tiền vốn, bây giờ ít nhất phải ba trăm năm nữa
Còn có một chuyện, xưởng cán thép đã thanh toán tiền, các ngươi biết hôm nay kiếm được bao nhiêu không
Bốn anh em các ngươi, một người có thể chia hai đồng tiền
Huynh đệ à, hai đồng đấy
Là cái khái niệm gì
Một tháng chính là sáu mươi đồng, còn cao hơn cả làm công nhân chính thức ở nhà máy
Mà các ngươi chỉ cần vận chuyển đồ là có thể kiếm được từng này tiền
Huynh đệ ta bảo, có lẽ ngày nào người ta cũng cần rau nữa
Chuyện là như thế đấy, các ngươi cảm thấy có thể làm được, thì góp tiền vào, không được thì ta chia cho các ngươi bốn trăm năm này, sau này tự ta làm
Lúc này, ông chủ quán hàng rong chen vào: "Các cậu, chém gió à
Cái gì mà một ngày có thể kiếm hai đồng
Các cậu nói cho tôi biết với, tôi cũng đi làm
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Những lời này lọt vào tai Yến Tam
Vốn còn hơi do dự, cảm thấy một ngày kiếm hai đồng thì hơi ít
Nhưng nghe những lời kia, trong lòng liền giật mình
Đúng vậy, việc này thì tìm ở đâu ra
Không phải là góp ba trăm năm nữa hay sao
Góp
"Đừng mà anh Chu, tình nghĩa anh em mình bao năm nay có đúng không
Tối nay chúng em đưa tiền đến phòng anh, anh cứ liên hệ hàng đi
"Được, vậy đã nói thế, các ngươi cũng đừng có lỡ việc của anh nha
"Không thể không thể, làm phiền anh Chu rồi
Chu Kiến Quân cúp điện thoại, vừa hỏi tiền điện thoại thì mặt mày liền đen xì
"Mới có mấy phút thôi, mà ông dám thu của ta một đồng tiền điện thoại hả
Ông chủ bĩu môi một cái: "Một ngày còn kiếm được hai đồng, tiếc gì một đồng tiền điện thoại
Ối giời ơi, đúng là làm mình nóng máu
Chu Kiến Quân giận quá, móc một đồng từ trong túi ra, sau đó cứ thế mà đòi người ta hai bao diêm mới chịu thôi
"Xí, cái đức hạnh đấy, còn một ngày kiếm hai đồng, sao mà không lên trời luôn đi
Tiền cứ thế mà móc ra."